Ngày hè nắng chói chang, nắng nóng khiền mọi người choáng váng, đầu hẻm có
một chiếc xe bán kem đi tới, bác bán hàng gọi to mời mọi người đến mua
kem ăn.
Đổng Thuần An mỉm cười với ca ca Vệ Hoè Tư nhà bên cùng nhau
trèo lên tảng đá lớn, tránh ở phía dưới bóng cây chia sẻ que kem ngon
ngọt.
”Vệ Hòe Tư, Đổng Thuần An, nam sinh yêu nữ sinh! Xấu hổ!”
Một nhóm nam hài ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng bọn họ cùng ăn kem, nhịn
không được lớn tiếng hô to. Vệ Hòe Tư có vẻ có chút tức giận, quay đầu
đi chỗ khác.
”Em ăn đi!”
”Đến lượt anh.” Bên môi Đổng Thuần An còn dính chút kem, mở to hai mắt cầm kem đưa tới bên miệng hắn.
”Là em mua, em ăn đi.”
”Anh ăn đi!” Đổng Thuần An thật kiên trì muốn hắn lại ăn một miếng.
Vệ Hòe Tư không hề để ý tới cô, trực tiếp nhảy xuống tảng đá lớn, xoay người bước đi.
”Anh Hoè Tư chờ em với!”
Đổng Thuần An luống cuống tay chân muốn đuổi kịp, nhưng mà đối với cô thì
tảng đá này có chút cao, không nghĩ tới là que kem trên tay liền rơi
xuống trên đất.
Nhìn que kem rơi trên mặt đất, vẻ mặt cô có chút chán nản.
”Em nhìn em đi, anh gọi em không cần đi theo anh!”
Vệ Hòe Tư vừa quay đầu lại, thấy kem rơi, trong lòng thập phần không muốn.
”Em muốn đi theo anh nha!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chậm rãi nhăn thành một khối.
”Em không đi tìm anh trai của mình à?”
Đổng Thuần An có ba người anh trai, cô không đi tìm anh trai ruột của mình,
mỗi ngày đều muốn đi theo hắn như gà con đi theo gà mẹ, lâu ngày thường
bị người nói xấu, hắn cũng không thoải mái a!
”Em nghĩ muốn chơi cùng với anh!” Cô làm bộ đáng thương nói.
Vệ Hòe Tư liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cặp mắt to kia của cô nổi lên
nước mắt, hắn không thể làm gì khác hơn là xoay người bỏ đi cũng không
quay đầu lại.
”Đợi em với!” Đổng Thuần An vừa thấy hắn phải đi, lảo đảo nghiêng ngả đuổi theo.
Hàng xóm láng giềng một bên nhìn hai hài tử này, không hẹn mà cùng cười lên.
Trấn nhỏ này có lớp dạy võ thuật cổ truyền Trung Quốc Tự Cường, chủ sở
hữu là Đổng Tự Cường, Đổng Thuần An là con gái út của hắn, thân là con
gái một trong nhà, trên cô còn có ba người anh trai hơn nàng mười tuổi,
lúc đầu Đổng Tự Cường không tính toán có thêm đứa nhỏ, nhưng không ngờ
sau khi trung niên, ngoài ý muốn trong sinh mệnh lại xuất hiện thêm Đổng Thuần An, từ khi Đổng Thuần An bắt đầu biết chuyện, lại thích dán vào
cậu bé hàng xóm Vệ Hoè Tư hơn cô năm tuổi, mỗi ngày chỉ cần thức dậy mở
mắt ra, liền chỉ nghĩ đến muốn đi tìm Vệ Hoè Tư chơi.
Tuy Vệ Hòe Tư
còn nhỏ tuổi, nhưng hắn có vẻ trưởng thành sớm, có lẽ do gia cảnh thanh
bần ( nghèo mà sạch), cha mẹ đều mất sớm, hắn là do gia gia một tay nuôi lớn nên mọi thứ hắn đều so với mọi người mạnh hơn, Đổng Tự Cường đã sớm coi hắn là con rể mà đối đãi, tự nhiên dạy hắn làm sao bảo vệ con gái
cho tốt, cũng may tư chất của Vệ Hoè Tư rất tốt, khung xương cường tráng cao lớn, đánh quyền cũng mạnh mẽ.
”Ta xem người chắc chắn sẽ không sai!” Ông luôn khoe khoang nói.
”Thuần An nhà chúng ta cũng chỉ thích đi theo Hoè Tư, em thấy về sau để cho Hoè Tư tới chiếu cố con bé cũng tốt.”
Đổng Lâm Kiều lại càng thích đứa nhỏ Hoè Tư này, một ngày ba bữa cũng
không thể thiếu được Hoè Tư, bà cũng biết một mình Vệ lão tiên sinh chăm sóc cháu trai cũng có chút khó khăn, cho nên bọn họ ít nhiều cũng giúp
đỡ chăm sóc đứa bé kia.
”Đó là đương nhiên!” Đổng Tự Cường vỗ ngực cam đoan nói:
”Đứa nhỏ kia tính tình ổn trọng, cũng không nóng nảy, khi mấy đứa Thuần Trung mười tuổi cũng không ổn trọng như vậy, anh thấy cuộc thi võ thuật nhi đồng năm nay nhất định chúng ta sẽ đoạt được quán quân!”
”Anh cũng đừng cả ngày muốn Hoè Tư luyện này luyện kia, luyện công phu
nhiều như vậy thì có ích lợi gì, việc học của Hoè Tư vẫn là quan trọng
nhất, đứa nhỏ có thể đọc sách nên bồi dưỡng hắn nhiều.”
Đổng Tự Cường cười cười:
”Em không cần lo lắng, thành tích của Hoè Tư tốt như vậy, thời gian đọc sách không nhiều lắm cũng đã đứng đầu rồi.”
Một đứa nhỏ lớn lên từ trong hoàn cảnh gian khổ, càng là có một phần tâm
trí muốn hướng về phía trước, Hòe Tư cũng không ngoại lệ, tuy rằng hắn
xem ra lầm lỳ lạnh nhạt, nhưng khi đối mặt với Thuần An thì hắn lại có
vẻ thân thiết. Có thể thấy được ở trong lòng Hòe Tư, so với người khác
thì Thuần An vẫn có điều bất đồng, này không phải được, cũng không phải
là Đổng gia bọn họ cứng rắn muốn đem con gái hướng tới nhà chồng bỏ đi,
trời đất tạo nên một đôi nào có đạo lý không thể ở cùng nhau.
”Hòe Tư, Thuần An, trở về ăn cơm!”
Đổng mẫu đi ra cửa của lớp học võ thuật cổ truyền Trung Quốc, hướng tới phố đối diện gọi hai đứa bé.
”Hòe Tư, cháu dắt con bé, đừng để nó tự băng qua đường.”
Bất đắc dĩ Vệ Hòe Tư nhìn cô bé ôm gấu bông bên cạnh, cô bé ngây ngốc cười
nhìn hắn, tay nhỏ bé duỗi tới cầm tay của hắn, như là một loại thói
quen, dù sao băng qua đường cái cũng nắm thật chặt tay hắn. Kỳ thực mặc
kệ là băng qua đường cái hoặc là đi đâu, chỉ cần là cô cảm thấy không đủ an toàn sẽ tự động tìm kiếm tay của Vệ Hòe Tư, chờ hắn cầm tay của
mình, trong lòng tự nhiên sẽ có phần cảm giác an toàn dâng lên.
Nhìn cô đưa tay qua đây, hắn còn có thể thế nào? Vệ Hòe Tư đành phải cầm tay cô đi về hướng lớp học võ thuật cổ truyền Trung Quốc.
Lớp học võ thuật cổ truyền Trung Quốc Tự Cường cũng xem như là một cái nhà khác
của hắn, gia gia không ở nhà sẽ đem hắn giao cho vợ chồng Đổng gia, mà
muốn yên tâm đợi ở Đổng gia, hắn phải trông nom cái phiền toái nhỏ náy
bên người. Có đôi khi cô thật đáng yêu, nhưng đa số thời gian cô thật là đáng ghét, nhất là để cho các bạn trong trường nhìn thấy hắn mang theo
tiểu gia hoả này chạy xung quanh, thật giống bộ dáng tiểu bảo mẫu, sẽ
nhịn không được cười nhạo hắn.
”Anh sẽ bảo vệ em.” Đổng Thuần An cười nói.
”Em sẽ không tự bảo vệ mình sao?” Hắn có chút ghét hỏi.
”Em còn không có lớn lên a!”
”Chờ sau khi em lớn lên sẽ phải chính mình bảo vệ mình.” Hắn lạnh nhạt đã
đánh mất nói một câu, cũng không muốn cả đời làm bảo mẫu của cô.
Đột nhiên Đổng Thuần An dừng bước chân yên lặng nhìn hắn, ánh mắt ngập nước thoạt nhìn chọc người thương yêu, mặc dù căn bản cô không muốn khóc,
nhưng hai mắt này giống như nếu ngươi không cẩn thận nói sai, tùy thời
đều có thể tuôn rơi như lũ lụt vậy.
Vệ Hòe Tư bị cô nhìn có chút chột dạ, rất sợ cô thật sự sẽ khóc lên.
”Nhanh lên một chút trở về đi thôi, phải ăn cơm.”
Hắn lên tiếng thúc giục một chút, tiểu nữ sinh mới lại lần nữa bước đi. Giống như thường lui tới, Đổng mẫu giữ hắn xuống dưới ăn cơm, giúp hắn
xới một bát cơm đầy, chỉ sợ đứa nhỏ này bị đói.
”Thuần An, vì sao không ăn cơm vậy?”
Đổng mẫu cau mày nhìn con gái liếc mắt một cái, đứa nhỏ đã năm tuổi sớm nên
tự mình ăn cơm, cho dù cô là con gái bé nhất trong nhà, nhưng bà cũng
không muốn quá mức cưng chìu con gái, ăn cơm thì phải tự mình ăn, cũng
không thể muốn người khác cho ăn đến lớn chứ.
Đổng Thuần Trung nhìn em gái liếc mắt một cái, mở miệng nói:
”Không ăn cơm cũng sẽ không lớn lên nha.”
”Em không cần lớn lên.” Đổng Thuần An rầu rĩ nói một câu.
”Vì sao không cần lớn lên?”
Đổng phụ không hiểu nổi tâm sự con gái nhỏ. Thuần An ra đời làm cho hắn
luống cuống tay chân, cũng may có Hoè Tư ở bên cạnh con gái, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn tò mò đến cùng là trong lòng con gái suy nghĩ cái gì.
”Sau khi lớn lên sẽ phải tự mình bảo vệ mình, anh Hoè Tư cũng sẽ không bảo
vệ con nữa.” Đổng Thuần An mặt mang sầu lo nói, dọa mọi người trong bàn choáng váng.
”Bởi vì Hòe Tư phải bảo vệ cô dâu của hắn a!” Đổng Thuần Đức phản ứng rất nhanh, dỗ dành nói:
”Nếu em không ngoan ngoãn ăn hết cơm, không lớn sẽ không mặc được lễ
phục cô dâu, vậy thì không thể làm cô dâu của Hoè Tư rồi.”
Vừa
nói xong thì mọi người ngồi trong bàn cũng nở nụ cười, chỉ có khuôn mặt
của Vệ Hòe Tư cứng đờ, nói không nên lời là phản đối hay là tán thành,
nếu hắn nói không cần, nhất định Thuần An lại giận dỗi không chịu ăn cơm làm sao bây giờ?
”Được rồi.” Đổng Thuần An cúi đầu chậm rì rì
đem cơm đưa vào trong miệng, ngẫm lại cũng đúng, nếu như không lớn lên,
cô cũng không làm nổi cô dâu của anh Hoè Tư, cô cũng không thể vĩnh viễn đều làm tiểu bằng hữu.
Mọi người thấy tiểu bảo bối này như vậy cũng mỉm cười theo, ăn cơm xong rồi đều rời khỏi chỗ.
”Mọi người đều đã ăn xong, chỉ còn một mình con thôi.”
Đổng mẫu tối đau đầu chính là này, bà còn rất nhiều việc chưa làm xong, còn
phải chiếu cố tiểu nữ oa này ăn cơm.”Hòe Tư, cháu có thể hay không...”
Ánh mắt vừa chuyển tới trên mặt Vệ Hoè Tư, hắn liền cầm lấy thìa trên tay
Đổng Thuần An, từng thìa từng thìa bắt đầu đút cơm cho nàng ăn.
”Ngại quá, thật sự là làm phiền cháu, mỗi lần đều là để cháu đút cho nó.” Đổng mẫu hướng về bóng lưng tiểu nam hài nói.
”Không sao ạ.” Vệ Hòe Tư nhún nhún vai, bốn chút cơm là có thể đổi lấy một chút ấm no, vậy còn có cái gì phải so đo.
”Thật may có Hòe Tư chăm sóc Thuần An như vậy.”
Thấy Vệ Hoè Tư cẩn thận chăm sóc con gái, trong lòng Đổng mẫu dâng lên một
cỗ ấm áp, tuy rằng không biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, nhưng chỉ cần Hòe Tư có thể ở trong quá trình trưởng thành của Thuần An giúp
đỡ trông nom là tốt rồi.
***
”Vệ Hòe Tư, Đổng Thuần An, nam sinh yêu nữ sinh!”
Cuối cùng Đổng Thuần An cũng vào tiểu học, cơn ác mộng của Vệ Hòe Tư mới
chính thức bắt đầu, mỗi ngày hắn đều phải mang theo phiền toái nhỏ này
đến trường, điều này làm hắn rất phiền não, nhưng hắn lại không thể vứt
bỏ cô mà không để ý, chỉ cần nghĩ đến nếu có tiểu nam sinh nào dám can
đảm kéo mái tóc của cô, hoặc là giả thần giả quỷ hù dọa cô, trong lòng
hắn đều sẽ thấy không thoải mái, mỗi khi đến thời gian tan học, tuy rằng hắn sẽ không cố ý chạy đến lớp học của Đổng Thuần An đi tìm cô, nhưng
cuối cùng vẫn ở trong vườn trường tìm kiếm bóng dáng của cô, xác định cô không có việc gì mới an tâm.
Còn chưa có lên sơ trung, hắn cũng
đã được nữ sinh chào đón, thỉnh thoảng trong ngăn kéo sẽ bất chợt xuất
hiện lễ vật nhỏ hoặc tấm thiếp nhỏ, câu trêu đùa nam sinh yêu nữ sinh
trong đó nữ nhân vật chính thỉnh thoảng thay đổi người, Đổng Thuần An
cũng không hề ngồi vững ngai vàng nữ nhân vật chính chuyện xấu, mà nữ
sinh yêu nam sinh mới là cách nói chĩnh xác.
”Trang Thục Huệ, Vệ Hòe Tư, nữ sinh yêu nam sinh!” Thời điểm các nam sinh cùng trường nhìn thấy Vệ Hoè Tư thì cùng hô to.
”Nhàm chán!” Vệ Hòe Tư khinh thường phun ra hai chữ, đường đường hắn thân là
đội trưởng kiêm luôn trọng trách hộ hoa ( bảo vệ hoa, ý ở đây là bảo vệ
ĐTA), đườnghắn thân kiêm hộ hoa trọng trách, phải đưa Đổng Thuần An về
nhà bình an vô sự mới được.
”Vệ Hòe Tư...” Phía sau truyền đến
tiếng nói rất nhỏ của nữ hài, suýt nữa làm cho hắn cho rằng bản thân
nghe lầm, ngay cả nghe xong vài tiếng mới phát hiện ra có mấy nữ sinh
đứng sau lưng hắn, trong đó một nữ sinh khuôn mặt rất khẩn trương.
”Này cho bạn.”
Tay của cô bé run rẩy đưa ra, Vệ Hòe Tư nhìn thấy một phong thư màu hồng phấn, trên mặt xuất hiện do dự.
”Bạn nhanh cầm lấy a!” Một bên có nữ sinh thúc giục nói.
Vệ Hòe Tư vươn tay cầm lấy phong thư, thầy cô giáo ở một bên nhìn thấy
động tác của bọn họ cũng cười trộm, mặt hắn lạnh nhạt đem phong thư nhét vào trong túi, ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Đổng Thuần An.
Bóng lưng nho nhỏ của cô run lên, ánh mắt Vệ Hòe Tư nhìn theo biến đổi, bước nhanh đi đến chỗ cô, vừa quay thân mình nho nhỏ của cô lại, chỉ thấy
hai tay cô không ngừng ở trên mặt chà lau, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín
nước mắt.
”Làm sao vậy?”
”Anh Hoè Tư!” Đổng Thuần An vừa thấy hắn liền vươn tay ôm thắt lưng của hắn.
”Ai bắt nạt em?” Thực sự có người dám bắt nạt cô liền chờ xem, hắn là quán quân võ thuật của cả nước cũng không phải giả.
”Em... Chúng em không phải cố ý.” Một bên truyền đến thanh âm sợ sệt của nam hài.
Hắn trừng mắt, mới phát hiện có mấy bé trai vây quanh ở bên người Đổng Thuần An, lại không ai dám tới gần một bước.
Vệ Hòe Tư là một nhân vật quan trọng trong trường, hễ là kéo cờ chỉ huy
đều có hắn, cơ hồ mỗi một lần lên đài lĩnh thưởng trong danh sách đều có tên của hắn, tuy rằng bọn họ chỉ là học sinh lớp dưới, nhưng mà đều
nghe qua nhân vật như thế, nhưng chuyện hôm nay thật sự chỉ là hiểu lầm, bọn họ cũng không hy vọng bị đại ca ca bộ dáng cao lớn này đánh cho một trận đâu.
”Sâu bọ thật đáng sợ...” Đổng Thuần An càng không ngừng đem khuôn mặt đầy lệ cọ sát vào người hắn.
”Chúng em bắt được mấy con bọ… đang chơi đùa… cô ấy hỏi tụi em đang đùa cái
gì, chúng em đưa cho bạn ấy xem... Đổng Thuần An liền khóc.”
Mấy nam sinh ấp a ấp úng nói xong, trên mặt viết oan uổng a!
Rõ ràng không phải lỗi của bọn họ a, tuy rằng bọn họ biết nữ sinh yêu
khóc, nhưng mà không có ai dám can đảm chọc Đổng Thuần An khóc a!
”Tốt lắm, mấy đứa đi đi.”
Vệ Hòe Ti vẫy vẫy tay, mấy tiểu nam sinh đi theo lập tức giải tán, hắn vỗ vỗ tiểu cô nương trong lòng, “Về nhà đi.”
Hắn lấy mấy tờ giấy vệ sinh từ trong túi ra, kéo tiểu thân mình đang ôm chặt mình của cô ra, tuỳ ỳ lau ở trên mặt cô.
”Vì sao lại có mùi thơm vậy?” Đột nhiên Đổng Thuần An ngẩng đầu lên hỏi khoé mắt vẫn còn vương lệ.
”Cái gì?” Cô chỉ chỉ cái túi xách của hắn, trong túi còn lộ ra một góc mầu hồng.
”Cái kia có mùi thơm.” Nàng nhìn phong thư nói, “Có thể cho em được không?”
”Em muốn cái này làm gì?”
”Em muốn gấp máy bay giấy, hôm nay cô giáo dạy chúng em gấp máy bay giấy, em muốn màu hồng.”
Chuyện tình vừa mới khóc lớn dường như chưa tùng phát sinh, nếu không phải
trên mặt Đổng Thuần An còn có vệt nước mắt, Vệ Hòe Tư thật sự cho rằng
vừa mới khóc lê hoa mang vũ là người khác.
”Đi về trước rồi hãy nói.”
”Em muốn cái thơm thơm kia nha!” Đổng Thuần An ngẩng đầu, lúc hắn đã đáp ứng rồi.
”Để về nhà rửa mặt trước sau đó anh sẽ cho em.”
”Được!” Cô vui vẻ đáp ứng.
Đưa Đổng Thuần An về lớp học võ thuật cổ truyền Trung Quốc, Vệ Hòe Tư một
mình đi về căn nhà cũ nát của mình, gia gia làm việc vặt cho mấy người
xung quanh, đã mấy ngày không thấy bóng người, hiển nhiên hôm nay vẫn
không trở về. Hắn lấy phong thủ trong túi ra, vừa mở ra nhìn, mùi hương
nồng đậm trên giấy viết thư lan tràn, chỉ viết vài chữ, nói là muốn làm
bạn với hắn.
Kỳ quái, nữ sinh kia rõ ràng là học cùng lớp với hắn, còn cần viết thư như vậy sao?
Vệ Hòe Tư lấy cục tẩy ra xoá, đem chữ viết trên giấy lau sạch, vừa mới xoá xong thì cửa cũng bị đẩy ra.
”Anh Hoè Tư!”
Đổng Thuần An vừa mới tắm xong liền vội vã tìm tới cửa, thấy trên tay
hắn cầm tờ giấy màu hồng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười theo.
”Cho em.” Đem tờ giấy đưa cho cô, Vệ Hòe Tư chỉ cảm thấy ngón tay vẫn lưu lại mùi hương gay mũi.
”Ta muốn viết chữ trước.” Cô cầm bút viết lên giấy.
”Vì sao?”
”Máy bay sẽ chở nguyện vọng của em đi, sau đó bay thật sự xa rất xa a!”
Máy bay giấy có thể bay rất xa? Vệ Hòe Tư nghĩ trong lòng, thấy cô nghiêm
tức viết lên trên giấy mấy chữ to cong cong vẹo vẹo, tiếp theo vừa lòng
buông bút, cẩn thận gấp giấy.
”Anh xem!” Chỉ chốc lát sau cô đã gấp tờ giấy tốt lắm, đưa tới trước mặt hắn.
”Máy bay màu hồng! Hơn nữa còn rất thơm nha!”
”Em tự chơi đi.”
Mùi nước hoa kia thật phiền lòng, hắn có chút không kiên nhẫn đẩy tay cô ra xa.
”Anh Hoè Tư, anh phải giúp em phóng máy bay lên a! Em phóng không xa đâu...”
Anh Hoè Tư cao hơn cô, do hắn phóng máy bay, máy bay mới có thể bay xa.
”Chính em phóng thì tốt rồi.” Hắn đã qua cái tuổi phóng máy bay giấy còn có thể rất cao hứng rồi.
”Nhờ anh mà! Anh Hòe Tư.” Đổng Thuần An chờ đợi nhìn hắn, “Như vậy nguyện vọng của em mới có thể thực hiện a!”
”Máy bay bay lên, cũng chỉ thoáng một cái liền rơi xuống.”
”Nhưng mà anh ném no thì nó lại bay tương đối lâu a!” Đổng Thuần An sớm coi
hắn là siêu nhân rồi, sự tình gì từ Vệ Hòe Tư làm đều tốt hơn so với cô
làm.
Vệ Hòe Tư không chịu nổi ánh mắt chờ đợi của cô, đành phải
cầm lấy máy bay giấy mùi hương bốn phía đi về phía sau nhà, phía sau đất trống khá lớn, cũng sẽ không bị người nhìn thấy hắn còn chơi trò chơi
máy bay giấy ngu xuẩn này.
”Oa! Tuyệt quá a!” Đổng Thuần An thỏa
mãn xem máy bay giấy bay lên bầu trời, mặc dù chỉ chốc lát sau liền rơi
xuống, nhưng cô vẫn rất hưng phấn, bước nhanh đi đến nhặt nó lên lại
giao cho hắn ném.
”Anh Hoè Tư, nguyện vọng của em một ngày nào đó sẽ thực hiện đúng hay không?”
”Vậy phải xem em muốn cho cái nguyện vọng gì.” Nếu cô muốn đem ánh trăng
trên trời hái xuống, cái này không có khả năng, không phải sao?
”Lớn lên em sẽ là cô dâu của anh.” Vẻ mặt cô tươi cười nói.
Vệ Hòe Tư sửng sốt một chút, “Đây là nguyện vọng của em?”
”Đúng vậy!” Đổng Thuần An gật gật đầu, cô luôn luôn muốn làm cô dâu của anh
Hoè Tư, mọi người trong nhà cũng nói cô lớn lên là có thể làm cô dâu của hắn rồi.
”Cho nên em muốn nhanh một chút lớn lên mới được!”
”Nhưng mà anh không muốn cô dâu.”
Vệ Hòe Tư không thích tất cả mọi người đem hắn và Thuần An ghép thành đôi, bình thường hắn không có cách nào khác cự tuyệt ngay tại chỗ cái đề
nghị này, bởi vì khắp nơi hắn đều phải dựa vào người của Đổng gia chăm
sóc, cơm là ăn ở Đổng gia, quần áo mặc trên người phần lớn cũng là con
trai của Đổng gia lưu lại quần áo và đồ dùng hằng ngày, hắn chiếu cố
Thuần An là đúng thôi, ngay cả bình thường gia gia không thấy bóng người ngẫu nhiên trở về nhà, cũng sẽ luôn miệng nói muốn hắn trông nom Thuần
An, cơ hồ tất cả mọi người nhận định đời này hắn phải đem Thuần An nâng ở trong lòng bàn tay, bởi vì hắn được người ta chăm sóc nên hồi báo.
Hắn không thích loại cảm giác này, cũng không phải là hắn không muốn chăm
sóc Thuần An, chỉ là theo tuổi tăng lên, hắn bắt đầu chán ghét loại áp
lực bị nhận định này.
”Vì sao?” Trên mặt cô bé xuất hiện kinh ngạc.
”Không phải mỗi người đều nhất định phải có cô dâu.” Hắn có thể không cần kết hôn đi.
”Nhưng mà em lớn lên sẽ biến thành cô dâu a!”
”Em có thể làm cô dâu của người khác mà.”
”Em không cần! Em muốn làm cô dâu của anh.” Cô rất kiên trì điểm ấy.
”Ta đây không cần làm chú rể cũng có thể đi.”
”Không được!” Nếu hắn không làm chú rể vậy cô làm sao bây giờ? Đổng Thuần An cơ hồ gấp đến muốn khóc.
”Ta không thích làm chú rể.”
Giọng nói của hắn cũng không phải không vui, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
”Có thật không?”
Đổng Thuần An cũng không phải cái loại tiểu hài tử chỉ biết tranh cãi ầm ĩ
không ngừng nghỉ, tuy rằng tuổi của cô còn nhỏ, nhưng thật ra rất hiền
lành, vừa thấy biểu cảm của hắn buồn rầu lập tức đi theo lui một bước,
chẳng qua là giọng nói vẫn mang theo chút lưu luyến.
”Đương nhiên là thật, em thấy bác trai bán hương nhang ở cửa đền thờ đấy, bác ấy
cũng không có kết hôn a!” Vệ Hòe Tư đưa ra nhân chứng.
Trên mặt
Đổng Thuần An xuất hiện biểu cảm khó hiểu, nhớ lại bác trai rất giống
người da đen kia, áo lót trên người ố vàng vĩnh viễn có một nửa là ẩm
ướt, cười rộ lên còn thiếu vài cái răng, thời gian trước lúc cô thay
răng, anh ấy còn cười cô giống bác đó, hại cô khóc mấy ngày, đến lúc
phát hiện có răng nanh nho nhỏ nhú ra mới vui vẻ chút.
”Đó là bởi vì không có cô dâu nào muốn gả cho bác ấy.”
”Mặc kệ là vì sao bác ấy không có cưới cô dâu, anh không thích làm chú rể chính là không thích.”
Hắn chỉ cần biểu lộ rõ lập trường của mình, chắn là Thuần An có thể hiểu đi? Chờ cô lớn lên, có một số việc cô sẽ biết.
”Vậy em phải làm sao bây giờ?” Biểu tình của Đổng Thuần An rất thất vọng, giọng nói có vẻ ai oán.
Cô sẽ không bắt buộc người khác, hơn nữa anh Hoè Tư đã nói rõ ràng với cô
rồi, cô làm sao có thể quấn quít lấy hắn không tha? Bé ngoan sẽ không
làm như vậy.
”Hiện tại em ngoan ngoãn làm người bạn nhỏ thì tốt rồi.”
”Không được a...” Cô lắc lắc đầu gương mặt ưu sầu.
Vệ Hòe Tư nhìn cô một cái, “Vì sao không được?” Cô còn có cái gì phải phiền não?
”Bởi vì anh lớn lên rất nhanh, em không thích lớn lên liền theo không kịp anh.”
”Vì sao em nhất định phải đi theo anh? Em còn có các anh trai của mình a.”
Thật sự hắn không chịu nổi quan niệm nhất định cùng hắn này của nàng.
”Em thích anh Hoè Tư hơn mà!”
Bởi vì cô bị rụng răng, cho nên hiện tại cười rộ lên lại không toe toét
giống trước kia, thế nhưng ngậm miệng sẽ khẽ động khóe môi, thoạt nhìn
vẫn là thật đáng yêu.
”Về sau anh sẽ học sơ trung, không cùng
trường với em nữa, ở trong trường học phải học tự chăm sóc bản thân
mình, có chuyện gì thì nói với ba mẹ, hoặc là nói cho các anh trai của
em, biết không?”
Kế tiếp hắn sẽ lên sơ trung, không cùng trường
với cô khó tránh khỏi sẽ có chút lo lắng cho cô, từ nhỏ Thuần An đều đi
cùng với hắn, sau khi hắn lên sơ trung việc học nhiều hơn, không thể có
thời gian cùng cô giống như bây giờ, nếu cô bị người bắt nạt, cô biết
được nên làm cái gì bây giờ.
Đổng Thuần An gật gật đầu, “Em có thể cũng nói cho anh được không?”
Vệ Hòe Tư không kiên nhẫn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, nói không nên lời cự tuyệt.
”Có thể.”
”Ha ha... Anh Hoè Tư, anh yên tâm, ba em có dạy em tập võ đánh quyền, ông
nói em không thể lúc nào cũng làm phiền anh, có đôi khi cũng muốn chăm
sóc tốt cho bản thân, cho nên em sẽ học thật tốt, sẽ đem người xấu đánh
chạy.”
”Nếu em đánh không lại người ta thì sao?”
”Em sẽ kêu cứu mạng a! Vậy anh sẽ đến cứu em có đúng hay không?” Ánh mắt Đổng Thuần An nhìn hắn tràn ngập tín nhiệm.