Trên đường về, Cố Nam Đình không nói câu nào, chỉ phóng xe với tốc độ nhanh nhất.
Cảnh vật ven đường lùi nhanh ra sau trở nên mơ hồ, Trình Tiêu quay sang nhìn anh, phát hiện ra trong đôi mắt sáng rực của anh để lộ sự lạnh lẽo còn ghê gớm hơn cả đêm đông.
Tiếng gió và sắc đêm hòa vào làm một, trong cô tịnh, Trình Tiêu nói, "Đừng tưởng đã giúp em thì em phải chịu đựng vẻ mặt lạnh lùng của anh!"
Cố Nam Đình liếc nhìn cô bằng khóe mắt, như đang cảnh cáo cô im miệng.
Trình Tiêu bỗng nổi cáu, cô mở khóa dây an toàn "cách" một tiếng, quát lên: "Dừng xe!"
Cố Nam Đình vẫn đạp mạnh chân ga, lạnh lùng ra lệnh: "Thắt dây an toàn vào!"
Trình Tiêu không nghe, lặp lại từng câu từng chữ: "Em bảo anh dừng xe!"
Cố Nam Đình cũng không nghe, lặp lại bằng ngữ điệu lạnh lùng cứng nhắc: "Anh bảo em thắt dây an toàn vào!"
Trình Tiêu đấm mạnh vào vai anh, thấy anh không phản ứng thì tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, "Anh đang theo đuổi em, biết không hả? Anh có thái độ gì vậy?"
Cố Nam Đình không thèm nhìn cô, vẻ mặt chăm chú nhìn đường, vừa đáp lại: "Tính khí anh thế nào, không phải hôm nay em mới biết, muốn lấy lòng em thì cũng phải xem tâm trạng anh đã!"
Trình Tiêu nghiến răng mắng: "Cố Nam Đình, anh đã khốn kiếp thì đúng là không phải người!" Sau đó cô thắt dây an toàn, "Có giỏi thì anh lái suốt đêm đi! Cho mệt chết!"
Cố Nam Đình lại tăng tốc.
Trình Tiêu dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn cảnh vật bên ngoài đang trôi qua vun vút nữa.
Đương nhiên là Cố Nam Đình không ngốc đến mức lái xe cả đêm, nhưng khi anh dừng xe lại thì Trình cô nương vốn nộ khí xung thiên đã ngủ thiếp đi mất rồi.
Đôi lúc, bay là chuyện khiến người ta vui vẻ. Người ngoài chỉ nhìn thấy mặt quang vinh và tiền lương hậu hĩnh của nghề này, nhưng lại không biết áp lực tinh thần và cơ thể mà phi công phải gánh chịu. Vì quá vất vả nên thậm chí có lúc anh đã nghĩ, sau này sẽ không cho cô bay nữa. Nhưng cô quá yêu nghề này, anh làm sao nỡ ngăn cản?
Đêm mùa đông lạnh lẽo, vừa lạnh vừa yên tĩnh, Cố Nam Đình cởi áo khoác ra, đắp lên người Trình Tiêu, sau đó anh cúi xuống ngắm nhìn gương mặt cô từ khoảng cách rất gần. Vẫn mày mắt như tranh, xinh đẹp như trước. Anh đã có phần không thể lý giải chính mình, cô ở bên anh đã bao năm, chỉ mỗi ngoại hình xinh đẹp thôi cũng đã thu hút sự chú ý của anh, sao lại... Được thôi, là đàn ông, anh cũng không được coi là quá nông cạn! Cố Nam Đình chỉ có thể an ủi sự mù quáng của mình như vậy.
Cố Nam Đình lau mặt, dường như đang tự trách bản thân lúc này còn nghĩ đến những chuyện đó. Anh ngắm Trình Tiêu đang ngủ say sưa trong màn đêm, rất muốn biết rằng đối với Nghê Tiêm, rốt cuộc cô có tâm tư thế nào? Là không thể buông bỏ, kiêu ngạo quay đầu, hay là thiếu nữ đã tỉnh cơn mộng? Còn cô từ chối anh như vậy thì có liên quan gì đến anh ta không?
Cố Nam Đình thậm chí đã có suy nghĩ bây giờ gọi Trình Tiêu dậy, kể hết sự thật về chuyện anh đang ở một thời gian khác, để cô biết là sau bảy năm, họ đang yêu nhau, cho dù anh từng nói những lời khốn kiếp như "tạm bợ", cô cũng đã tha thứ cho anh. Thế nhưng khi xác định anh đúng là đã gặp phải sự sai lệch thời gian mà quay về bảy năm trước, anh đã tra cứu vô số tài liệu, phát hiện ra ngay cả khoa học cũng chẳng thể lý giải hiện tượng này. Anh làm sao nói cho rõ, ngày mưa hôm đó, anh thao tác máy bay tìm khe hở trên bầu trời đã bay qua những đám mây đen thì đột nhiên bảng điều khiển chợt mất tác dụng, đến khi an toàn hạ cánh thì thời gian anh đang có mặt đã xảy ra sự sai lệch.
Những gì anh đích thân trải qua đều quá khó hiểu, làm sao khiến người khác tin được? Đặc biệt là bây giờ, với thái độ của Trình Tiêu đối với anh, Cố Nam Đình không dám chắc sẽ khiến cô tin rằng bảy năm sau, họ đang yêu nhau. Hơn nữa Cố Nam Đình cũng ích kỷ mà hy vọng rằng, chuyện anh từng thích Tiêu Ngữ Hành sẽ không bị Trình Tiêu phát hiện.
Dưới những ánh sao, Cố Nam Đình dang tay ôm lấy Trình Tiêu. Sau đó anh cúi xuống, áp má lên má cô, nói khẽ: "Hãy cho phép anh chôn vùi bí mật đó, dùng bảy năm sai lệch này để yêu em thật nhiều."
Trình Tiêu bị lạnh mà tỉnh lại, khi cô phát hiện ra đang nằm trong vòng tay Cố Nam Đình thì bực tức đẩy anh ra, "Chuyện lợi dụng cơ hội này, Cố tổng có thể bớt làm được không?"
Cơn giận trong lòng Cố Nam Đình đã biến mất vì trước đó cô ngủ say trong lòng anh, nhưng giọng điệu vẫn bực bội, "Tính cả lần này thì anh mới làm hai lần."
Trình Tiêu ném áo khoác của anh đi, "Nghe giọng anh sao giống như đang chê bôi không đủ vậy nhỉ?"
Cố Nam Đình đón lấy áo khoác, định mặc vào, "Đối với người phụ nữ anh thích thì hai lần đương nhiên là còn lâu mới đủ."
Trình Tiêu lại giơ tay giật lại áo khoác như hối hận, cướp lời Cố Nam Đình: "Đối với người phụ nữ anh thích, anh nên cung cấp những gì cô ấy cần. Mà bây giờ em cần nhất là hơi ấm." Cô vừa nói vừa không chút khách sáo mặc áo khoác của anh vào.
"Cái cô nàng này!" Cố Nam Đình tức đến phì cười, anh cúi xuống, ôm chặt lấy cô, "Hơi ấm của anh ấm hơn áo khoác nhiều." Như đoán cô chắc chắn sẽ từ chối, anh nói như đang thở dài: "Làm lành nhé, nếu cứ lãng phí thời gian để cãi nhau mãi thì chi bằng dùng thời gian đó tạo ra những hồi ức tốt đẹp thì hơn."
"Với anh thì có hồi ức tốt đẹp gì chứ." Trình Tiêu miệng thì không chịu thua, nhưng tay tì trước ngực anh đã buông xuống.
"Anh thì sao?" Cố Nam Đình siết cô thật chặt, "Anh vừa cao vừa đẹp trai, lương lại ổn định, đời sống riêng tư trong sạch, dù sao cũng được coi là một trong những 'kim cương vương lão ngũ' của thành phố G, những cô nàng đeo bám anh cũng nhiều vô số kể, đừng không biết đủ là gì như vậy."
Trình Tiêu hừ một tiếng, "Em vừa trắng vừa đẹp, gia cảnh khá giả, những kẻ theo đuổi như anh từ hồi cấp ba đã xếp hàng mấy con đường, mà ai cũng dễ chịu hơn anh, sao cứ phải là anh mới được?"
Cố Nam Đình thu lại nụ cười, hỏi ngược lại: "Tính tình anh dễ chịu hay không hoàn toàn phụ thuộc vào em. Huống hồ, tối nay tại sao anh nổi giận, chẳng lẽ em không rõ? Lại còn ngăn anh đánh hắn! Sao, thương xót hả?"
Với cơn giận lúc đó của anh, Trình Tiêu không dám tưởng tượng nếu cô không ngăn cản thì sẽ có hậu quả ra sao. Trong thời gian diễn ra hội nghị, phó tổng Hàng không Trung Nam đã đánh kỹ sư trưởng của Hải Hàng đến mức mẹ anh ta còn không nhận ra thì sẽ là việc khiến người ta chê cười đến mức nào? Hơn nữa đã đấm vào mặt rồi, đương nhiên phải biết điểm dừng. Có phải là mang mối thù giết cha đâu?
Trình Tiêu cứng miệng phản bác, "Nghe em nói là thương xót thì anh dễ chịu hả?"
Cố Nam Đình bóp khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, "Em dám!"
Trình Tiêu đẩy anh ra, "Giận cũng giận rồi, đánh cũng đánh rồi, lại còn bày vẻ mặt đó ra với em? Cứ như em quyến rũ anh ta vậy! Cố Nam Đình, anh như thế mà còn đòi theo đuổi em? Biến đi chỗ khác nhanh đi!"
"Em cũng lo cho anh à!" Cố Nam Đình nhìn cô, "Anh hỏi em, biết rõ hắn ta có ý đồ mà sao không cách xa một chút? Em không sai hả?"
"Em sai chỗ nào?" Trình Tiêu nhìn anh, không chịu thua, "Là do anh đến trễ nên em mới thiệt thòi! Nếu không làm sao anh ta có cơ hội?"
Là anh hẹn cô ra uống một ly, còn anh vì đón Tiêu Ngữ Hành bị muộn so với thời gian đã định, nên mới cho Nghê Tiêm cơ hội lấn tới. Cố Nam Đình giơ tay lên, lòng bàn tay áp vào cổ cô, anh nói: "Xin lỗi em."
Trình Tiêu quay đầu sang, tránh né anh, "Em ghét nghe ba chữ đó."
Cố Nam Đình nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt anh, "Lần sau không tái phạm."
Trình Tiêu gạt tay anh ra, tỏ ý không tha thứ.
Cố Nam Đình nắm tay cô, "Nể tình anh đến vẫn kịp lúc, không vương vấn quá khứ nữa, được không?"
Trình Tiêu trừng nhìn anh, "Anh không đến thì anh ta cũng không thành công nổi!"
Cố Nam Đình ấn ấn tay cô bằng ngón cái, "Thế thì phải xem anh ta có định cưỡng bức em thật không! So sức mạnh với đàn ông thì phụ nữ các em mãi mãi không phải đối thủ!" Không cho Trình Tiêu cơ hội phản bác, anh đã tự kết thúc đề tài này, đề nghị bằng giọng nói trầm khàn quyến rũ: "Có phải chúng ta không nên phụ lòng ánh trăng đẹp thế này không?"
Trình Tiêu nhất thời chưa phản ứng kịp. Đến khi gương mặt đẹp đến mức không thể chê của anh dần dần cúi thấp, còn đôi môi anh cũng càng lúc càng gần cô, cuối cùng Trình Tiêu cũng hiểu ý đồ của anh.
Nên từ chối! Nhưng tư thế cúi xuống của Cố Nam Đình có vẻ mạnh mẽ không cho phép tránh né, còn gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh sao này đặc biệt gợi cảm, thậm chí anh còn nhìn thấu vẻ bối rối của cô nên đã nói bằng giọng dịu dàng đến mức cám dỗ lòng người: "Nếu muốn cho anh một bạt tai thì cũng đợi anh hôn xong đã!"
Trình Tiêu co tay thành nắm đấm, "Nếu em vẫn từ chối thì anh cũng chuẩn bị dùng sức mạnh?"
Đáy mắt Cố Nam Đình có nụ cười đắc thắng, "Em sẽ không làm thế." Vừa dứt lời, anh đã hôn cô.
Trình Tiêu không từ chối thật, mà cô đã nhắm mắt lại.
Đó là một nụ hôn không hề mãnh liệt, cũng không sâu, nhưng lại dịu dàng, thương hoa tiếc ngọc như thể xem Trình Tiêu là một báu vật. Càng về cuối, Trình Tiêu càng thấy váng vất mê mẩn, căn bản quên mất ban đầu không từ chối là để sau nụ hôn đó sẽ bảo anh rằng: 'kỹ thuật hôn quá tệ, em không có cảm giác gì' để đả kích Cố Nam Đình. Kết quả là khi anh ngừng lại, bốn mặt giao nhau, giọng cô đã hơi run run, "Tại sao?"
Tại sao cứ phải là em? Tại sao chứ?
Cố Nam Đình đưa ngón tay ve vuốt gò má cô, lần đầu chân thành nói lời tình cảm: "Đến khi em đã trải qua cô đơn và sợ hãi, em sẽ nhận ra trên thế gian này không có nhiều người xứng đáng để em thích. Mà trong số ít đó, sẽ luôn có một người khiến em nguyện dốc hết sức lực và cố gắng. Cho dù người ấy đã bắt em chờ đợi bao năm."
Cố Nam Đình nghiêng người lại gần, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô, "Bởi vì, người trước mắt là người trong tim."
Chuyến bay hôm sau của Trình Tiêu bị điều chỉnh, đến nỗi trước khi hội nghị kết thúc, Nghê Tiêm không còn cơ hội gặp cô nữa. Ngay cả Cố Nam Đình cũng cho rằng đêm đó là kết thúc giữa họ rồi. Kết quả là vào buổi tiệc tối hôm hội nghị bế mạc, cũng là sự "kinh ngạc bất ngờ" mà Nghê Tiêm chuẩn bị cho Trình Tiêu.
Địa điểm buổi tiệc được tổ chức tại sảnh tiệc sang trọng nhất của khách sạn năm sao thành phố G, mọi người đều ăn vận lộng lẫy để xuất hiện. Cố Nam Đình là người phụ trách tổ chức hội nghị lần này đã "hiện thân" trong tư thế chủ nhân. Còn về người phụ nữ đi cùng anh là ai, tất cả mọi người đều quan tâm, nhưng khi anh lên sân khấu phát biểu thì vẫn chưa thấy người đó lộ diện.
Buổi tiệc diễn ra nửa chừng thì Hạ Chí cũng gọi được vào máy của Trình Tiêu, "Sao giờ cậu mới mở máy hả bà cô của tôi?"
"Không mở máy đương nhiên là do chưa hạ cánh rồi." Trình Tiêu nhìn thành viên tổ bay vội vàng cuống quýt chạy đến phòng thay đồ để thay lễ phục, bước chân vẫn bình thản, vững vàng.
"Chuyến bay bị delay hả?" Hạ Chí dặn: "Lễ phục trên bàn làm việc của tớ, cậu mau thay đi, tài xế đứng dưới lầu đợi đó."
Thế nhưng khi Trình Tiêu xuất hiện trong sảnh tiệc, trên người cô vẫn là bộ đồng phục phi công.
Hạ Chí nhíu mày, "Sao mặc thế này tới đây? Lễ phục đó là do Cố Nam Đình đích thân chọn đó, tớ cho rằng anh ấy rất có mắt thẩm mỹ." Vừa nói vừa chồm đến trước mặt Trình Tiêu, khẽ nói: "Hơn nữa tớ đã đo thử ba vòng bộ lễ phục, với cậu thì..." Cô nàng xuýt xoa, ánh mắt quan sát Trình Tiêu tràn ngập sự mờ ám, "Cố Nam Đình làm sao biết rõ như thế nhỉ? Hai người, hử?"
Trình Tiêu liếc nhìn bạn, "Không phải cậu nói anh ấy biết sao?"
Hạ Chí phủ nhận, "Hình như tớ còn không rõ bằng anh ấy." Trước khi bàn tay Trình Tiêu giáng xuống, cô nàng hất cằm, "Cố tổng nhà cậu có lời mời kìa."
Trình Tiêu nhìn theo ánh mắt bạn, thấy Cố Nam Đình đang vẫy tay gọi cô.
Trình Tiêu vui vẻ đến trước mặt Cố Nam Đình, nhưng lại nâng ly với Phùng Tấn Đình, "Phùng tổng."
Cố Nam Đình đương nhiên không quan tâm sự hờ hững của cô, ôm hờ eo cô, giọng nói vui vẻ: "Phùng tổng cứ bảo anh cướp em đi mất, bảo anh nợ anh ta một cổ phiếu tiềm năng, em bảo làm sao bây giờ?"
Gương mặt anh rất tuấn tú, trong đôi mắt có nụ cười sáng rỡ, chứng tỏ hai người trò chuyện rất vui vẻ, Trình Tiêu lặng lẽ tránh né sự tiếp xúc của anh, chạm ly với Phùng Tấn Đình rồi đùa: "Người có tiềm năng nhất tông ty bọn em chắc chắn chỉ là Cố tổng."
Phùng Tấn Đình cười, "Anh không thể gánh vác nổi sinh mệnh đó đâu."
Cố Nam Đình nghe câu "chúng ta" của cô, nụ cười trong mắt càng lan rộng, vừa đưa đĩa thức ăn ngon được chọn lựa kỹ càng cho cô vừa nói với vẻ yêu thương: "Cái cô bé này, anh tốn bao công sức cướp em về, em lại đẩy anh ra ngoài! Lương tâm em không thấy đau sao?"
Đêm đó, chính xác hơn là sau nụ hôn đó, dường như anh càng không biết kiêng kỵ gì. Trình Tiêu đưa ánh mắt cảnh cáo anh phải thận trọng lời nói.
Cố Nam Đình nhìn cô, nói bằng giọng không chút hối lỗi: "Đã bị Phùng tổng nhìn ra rồi, làm sao đây?"
Phùng Tấn Đình lại bị xem màn kịch ân ái, cười nói: "Tôi cũng giống như ánh đèn ở đây, sáng quá."
Sau đó, nhân lúc Phùng Tấn Đình ra ngoài nghe điện thoại, Cố Nam Đình hỏi: "Không thích lễ phục à?"
Trình Tiêu thẳng thắn, "Thích chứ. Tiếc là bị hỏng."
Động tác Cố Nam Đình khựng lại, "Hỏng?"
Trình Tiêu nói giảm nói tránh, nhưng cũng nói thẳng vào chủ đề: "Có lẽ là do em quá nổi tiếng, bị người ta ganh ghét chăng."
Cố Nam Đình kìm nén cảm xúc trong ánh mắt, nói bằng vẻ bình thản: "Anh không biết nhân duyên em lại tốt thế đấy."
Trình Tiêu thờ ơ, "Cả sảnh tiệc chỉ mình em mặc đồng phục, nổi bật biết mấy."
Cố Nam Đình hơi nheo mắt, "Từ bao giờ mà em cũng yêu sự nổi tiếng này rồi?"
Trình Tiêu cười vô tư, "Cái này thì anh không hiểu em rồi."
Cố Nam Đình tỏ vẻ tán thành, "Em còn khó hiểu hơn cả thế giới này, đúng là anh còn phải ra sức hơn nữa."
Lúc này, là khách mời của bữa tiệc, Nghê Tiêm được mời lên sân khấu. Cũng như các nam khách mời khác, anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, âu phục thủ công sẫm màu và áo sơ mi trắng, khiến người đàn ông ấy vốn cao to càng trở nên chín chắn, trí thức hơn.
Cố Nam Đình tưởng anh ta sẽ như mọi khách mời trên sân khấu, nói vài câu cám ơn đã được mời, rồi đôi ba câu hàn huyên gì đó. Nghê Tiêm đúng là cũng nói như vậy, chỉ có điều ngoài những lời đó ra, anh ta còn nói: "Nhân cơ hội này, tôi muốn làm một chuyện mà mình đã mong muốn rất lâu, nhưng lại chưa có can đảm để làm."
Chuyện đã muốn rất lâu, nhưng lại không có can đảm để làm?
Như thể ký ức lặp lại, trước mắt Cố Nam Đình bỗng hiện ra những cảnh tượng, đó là...
Ánh sáng giao hòa, trong bữa tiệc liên kết các công ty hàng không, có người đứng trên sân khấu nói rằng: "Tôi từng thích một cô gái, cô ấy thông minh xinh đẹp, kiêu ngạo sắc sảo, tôi gần như yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tiếc là tuy đã quen nhau nhưng ở cạnh nhau lại không hề dễ dàng. Tôi cho rằng giữa chúng tôi là một sự cấm kỵ. Khi tôi nhận ra mọi thứ chẳng qua là hiểu lầm thì tôi đã đẩy cô ấy vào vòng tay kẻ khác."
Người đàn ông đứng trước mọi người, đau buồn đến mức không thể ngẩng đầu lên, "Tôi từng muốn bỏ cuộc, vì không muốn bản thân trở nên hèn hạ. Nhưng khi gặp lại, tôi lại càng muốn ở cạnh cô ấy hơn bao giờ. Tất nhiên tôi biết được cô ấy tha thứ còn khó hơn lên trời, nhưng tôi quá muốn có được tình yêu của cô ấy, thế nên mới quyết định thử một lần." Anh ta ngẩng lên, ánh mắt xuyên qua đám đông đến một góc nào đó, "Trình Tiêu, em có thể tha thứ và cho anh một cơ hội để bù đắp sai lầm không?"
Có lẽ là bị dũng cảm và chân thành của anh ta làm cho cảm động, khi tiếng vỗ tay rất có tiết tấu vang lên, Cố Nam Đình nghe thấy có người dẫn đầu hét lên: "Tha thứ đi, ở bên nhau! Tha thứ đi, ở bên nhau!"
Lúc đó, Cố Nam Đình tay cầm ly rượu, cúi đầu cười.
Vì một mối tình có thể sẽ gương vỡ lại lành.
Thế nhưng, trong thời gian lặp lại này, Cố Nam Đình vì nhớ lại bản thân đang ở thời gian nào, dưới tình huống nào mà biết được tình cảm của Nghê Tiêm dành cho Trình Tiêu, anh đã thu lại nụ cười.
Nghê Tiêm, hóa ra cái hố anh đào nằm ở đây.
Cược trong lòng cô vẫn còn tình xưa nghĩa cũ, dưới ánh mắt của mọi người, ép cô phải tha thứ cho anh.
Khi Nghê Tiêm bước xuống, rẽ đám đông ra, sắc mặt Cố Nam Đình đã lạnh hẳn. Thế nhưng trước khi anh hành động thì Trình Tiêu đã đưa đĩa thức ăn trong tay cô cho anh, rõ ràng là một hành động vô cùng tự nhiên, nhưng lại có ý ngăn cản rõ rệt.
Cố Nam Đình quay sang nhìn cô.
Trình Tiêu không nhìn anh cái nào, chỉ tiến lên một bước đứng trước mặt anh.
Cô muốn tự mình xử lý.
Giây sau đó, Nghê Tiêm đi thẳng lại gần, dưới vô số ánh mắt, anh ta đưa tay cho Trình Tiêu, đồng thời nói bằng giọng khẩn cầu: "Trình Tiêu, xin em hãy làm bạn gái anh, cho anh cơ hội chứng minh tình cảm chân thành."
Đó là bốn năm trước, vào một đêm oi bức lạ thường sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Nghê Tiêm đứng dưới tán cây ngô đồng, nói với Trình Tiêu: "Cô gái mà anh thích nên là người dịu dàng, yên tĩnh, không cần quá thông minh. Em..."
Như thế, rõ ràng cô đã cách kỳ vọng của anh quá xa. Trình Tiêu mười bảy tuổi trong tích tắc bỗng hiểu ra một đạo lý: Khi một người muốn từ chối bạn, anh ta có thể có hàng vạn lý do. Nhưng Nghê Tiêm anh ta lại tuyệt đối không nhắc đến điểm quan trọng.
Trình Tiêu cho anh ta một cơ hội, "Chỉ thế thôi sao? Còn cái khác không?"
Nghê Tiêm như rất nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, sau đó hỏi ngược lại: "Những điều đó còn chưa đủ hay sao?"
Ích kỷ, bướng bỉnh, lạnh nhạt, khó chịu, sắc sảo, phải rồi, đã đủ năm tính xấu, lẽ nào còn chưa đủ? Được thôi, nếu đã như vậy, Trình Tiêu nói với anh ta dưới ánh trăng vằng vặc: "Chúc anh và cô gái dịu dàng yên tĩnh lại không quá thông minh kia, hạnh phúc."
Đó là tâm sự thiếu nữ của Trình Tiêu, trong một đêm mùa hạ đã vỡ nát vì vài ba câu của Nghê Tiêm.
Nhưng Trình Tiêu không hề trách anh ta. Cho dù không có kinh nghiệm yêu đương, cô cũng hiểu đạo lý "em thích anh, anh có thể không thích em".
Chuyện yêu đương vốn là chuyện đôi bên tình nguyện.
Trình Tiêu cũng chưa từng nghĩ sẽ đeo bám, vì tuổi trẻ kiêu ngạo không chịu cúi đầu trước bất kỳ ai.
Có lẽ còn vì ngây thơ chân thành, vẫn chưa hiểu được tình yêu.
Không lâu sau, Trình Tiêu rời khỏi G để đăng ký trường Hàng không, Nghê Tiêm tưởng đó là do anh ta nên cô mới đi học ở nơi khác, trong lòng anh ta cũng hổ thẹn và quyến luyến. nhưng anh không nói một câu xin lỗi hoặc níu kéo nào. Rồi sau nữa, Trình Hậu Thần và Tiêu Phi ly hôn, Nghê Tiêm biết đó là "kiệt tác" của mẹ mình, anh ta ý thức được bản thân không thể nào ở bên Trình Tiêu được nữa.
Thế thì thôi, dù sao đã đẩy cô về phía Phỉ Diệu, mà Phỉ Diệu cũng vô cùng nghiêm túc như thể chứng minh anh ta đang thật lòng. Kết quả là họ vẫn chia tay. Khi gặp lại Trình Tiêu, cô càng khiến anh ta rung động hơn cả bốn năm trước, Nghê Tiêm đã hối hận rồi.
Hôm nay đây, người đàn ông gần như công đã thành danh đã toại chịu hạ thấp bản thân trước mặt mọi người, khẩn khoản xin được tha thứ, đồng thời thỉnh cầu được yêu, dường như sẽ không bị từ chối. Dù sao, ngay cả Trình Tiêu cũng đã cười.
Kỳ Ngọc cầm đầu hô hào "ở bên nhau" đã tưởng là mình nhận lầm tình địch. Thế nhưng ngay phút sau đó, Trình Tiêu trong vô số ánh mắt chờ đợi của mọi người, vẫn bình tĩnh và bất ngờ nói: "Ép tôi phải từ chối anh trong ánh mắt của bao người, để cho anh phải hoàn toàn từ bỏ, chuyện này đúng là chuyện chỉ do Nghê Tiêm anh làm được."