Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 57



Trình Tiêu đã để lại cho người khác một ấn tượng về bản thân có phần lạnh lùng kiêu ngạo, lại thêm ngữ điệu hơi nặng nề, Tiêu Ngữ Hành tuy tròng mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc nữa. Trình Tiêu thấy bộ dạng gục đầu đáng thương của cô bé thì nhẫn nhịn, chỉ nói đến đó.
Cố Nam Đình hỏi bác sĩ điều trị về bệnh tình của Cố Trường Minh, xác nhận tạm thời tuy bố không có gì đáng ngại nhưng vẫn cần ở lại theo dõi vài ngày, thế là anh sắp xếp: "Con về nhà một chuyến lấy đồ cho bố, buổi tối con ở lại. Dì Tiêu, đợi con quay lại rồi bảo tài xế đưa dì và Hành Hành về nhà."
Cố Nam Đình ban ngày phải đi làm, ở lại chăm bố thì không nghỉ ngơi được, Tiêu Tố muốn ở lại thay anh. Nhưng Cố Nam Đình kiên quyết bảo ban ngày bà hãy đến thay, Tiêu Tố thấy Cố Trường Minh không phản đối, biết cha con họ nghĩ đến sức khỏe của bà nên đành chấp nhận.
Trình Tiêu và Cố Trường Minh hàn huyên vài câu rồi cùng Cố Nam Đình đi trước. Trên đường về, cô nói với vẻ hơi băn khoăn: "Trước kia cảm thấy cô bé khá đáng yêu, sao bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt nhỉ."
Cố Nam Đình nhất thời không phản ứng kịp "cô bé" mà cô nói là chỉ ai.
Trình Tiêu nói bằng giọng không thể hiểu nổi: "Em lại còn có suy nghĩ bắt nạt một cô bé không có ác ý gì với mình, cũng không có sức chiến đấu nào, đúng là vô sỉ mà."
Cố Nam Đình hơi ngớ ra, "Em nói Hành Hành?"
"Không nói nó thì nói ai. Trước kia nó cứ gọi "chị Trình", cũng thấy thích lắm. Bây giờ chỉ muốn xử nó." Trình Tiêu trừng mắt với anh, "Ban nãy nhân lúc mọi người vắng mặt, em đã bắt nạt nó đấy."
Cố Nam Đình cười to, anh tò mò hỏi: "Bắt nạt thế nào?"
"Lên lớp nó, chẳng lẽ đánh nó! Bố nằm viện, tìm anh trai là đúng, nhưng có thể nào nói cho rõ được không? Khóc gì mà khóc mãi, tưởng nước mắt là tiên đan cứu mạng hay sao?" Nhớ lại nụ cười ngọt ngào trong trẻo của Tiêu Ngữ Hành, Trình Tiêu nói như ấm ức: "Chẳng trách Diệp Ngữ Nặc chiếm thượng phong trước nó, em chỉ nói mấy câu mà nó lại muốn khóc, thảo nào không biết cách phản kích, chỉ để mặc người khác nhào nặn! Nếu cô bé là con người như Diệp Ngữ Nặc thì em cũng có thể tàn nhẫn xử lý rồi. Thế mà lại yếu ớt như một đứa bé, khiến em bó tay bó chân không thể phát huy được."
Cố Nam Đình hiểu cô vẫn chưa nghĩ thoáng được, đối với Tiêu Ngữ Hành, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu, nhưng lại không thể kiểm soát bản chất lương thiện bẩm sinh muốn bảo vệ kẻ yếu. Mà dáng vẻ cô than vãn lúc này mới giống một cô bé. Một tay anh xoay vô lăng, tay phải đưa ra xoa đầu cô, "Thế thì em hãy bắt nạt nó nhiều lên, để nó học cách kiên cường hơn, cũng dễ đối phó với Diệp Ngữ Nặc."
Trình Tiêu lại không định để anh được như ý: "Em đã tước đoạt tình yêu của anh dành cho nó rồi, không thể quá đáng hơn, nó ngốc nghếch chẳng biết thù hận là gì, không có nghĩa là Phùng Tấn Kiêu sẽ buông tha, em vẫn nên bớt gây phiền toái cho anh thì hơn."
Cô biết sợ từ lúc nào thế? Bây giờ lại chấp nhận vì anh mà "hiền lành" bớt. Cố Nam Đình thấy rất vui mừng, hỏi cô: "Nếu anh nói anh nguyện giống như Trình tổng, lo lắng hết cho em, chống lưng cho em, em có muốn thử không?"
Nhắc đến Trình Hậu Thần, Trình Tiêu nói: "Lão Trình cũng lớn tuổi rồi, lời bố nói anh đừng để bụng. Tối qua bố đối xử với anh như thế, nhưng sáng nay còn nói em đừng quá nhõng nhẽo anh."
Cố Nam Đình gật đầu, "Em yên tâm, ông là trưởng bối, còn là cha của em, anh chỉ biết tôn trọng, kính phục ông thôi."

Cố Nam Đình đưa Trình Tiêu về nhà trước, thấy cô không có ý tháo dây an toàn rồi đi, anh nắm chặt cổ tay cô, "Không quên chuyện gì chứ?"
Ánh mắt Trình Tiêu hướng về đôi mắt anh, thấy trong đó thoáng ẩn hiện nụ cười, cô nghiêng người tới, hôn lên môi anh.
Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng. Môi cô áp lên môi anh, chạm và hút từng chút một. Tay anh đặt sau gáy cô, nhẹ nhàng dịu dàng xoa mái tóc dài của cô.
Trình Tiêu vốn không có ý khiến nụ hôn này quá mãnh liệt. Thế nhưng khi anh hóa bị động thành chủ động, từng bước tấn công môi lưỡi của cô, cô đưa tay, buông bỏ tất cả để ôm anh, đồng thời khi anh hôn nhẹ lên vành tai cô, cô lẩm bẩm khẽ bên tai anh, "Những chuyện như vậy, sau này vẫn phải do anh chủ động đó."
Cố Nam Đình khóe môi nở nụ cười, anh nói: "Ừ."

Cố Nam Đình về nhà tắm một cái, thay đồ rồi thu dọn đồ của Cố Trường Minh, mang đến bệnh viện.
Cố Trường Minh đã ngủ, Tiêu Tố và Tiêu Ngữ Hành ngồi nghỉ ở gian ngoài của phòng bệnh. Cố Nam Đình thấy Tiêu Ngữ Hành có vẻ bần thần thì nói: "Phùng Tấn Kiêu tối nay về phải không, lát nữa về nhà ăn mặc đẹp một chút, hẹn hò đi."
Tiêu Ngữ Hành cúi đầu, nói nhỏ: "Bố đang bệnh, em làm gì có tâm trạng đi gặp anh ấy."
"Em có đi hay không thì bố cũng phải nằm viện một thời gian. Nếu đau khổ buồn bã ngồi đây thì chi bằng cứ làm việc của mình đi." Nghĩ đến Trình Tiêu, Cố Nam Đình nói: "Là vì Trình Trình nói em nên em mới không vui à?"
"Chị ấy không nói gì em." Tiêu Ngữ Hành phủ nhận, "Chị ấy đang chỉ bảo em, em hiểu."
Cố Nam Đình vỗ vỗ đầu cô bé, "Biết thì tốt. Con người cô ấy khá sắc sảo, lợi hại, nhưng cô ấy đối xử với gia đình và bạn bè thì cực kỳ tốt, em nghe lời cô ấy thì sẽ không sai đâu."
Tiêu Ngữ Hành gật gù, "Em biết rồi."

Biết tin Cố Trường Minh nằm viện, Phùng Tấn Kiêu đi thẳng từ sân bay đến bệnh viện, hoàn thành nghĩa vụ thăm hỏi phụ huynh trong đó. Tiêu Tố thấy con người anh chín chắn đàng hoàng, đối xử với Tiêu Ngữ Hành lại chu đáo ân cần nên tất nhiên rất hài lòng. Thế nên nhiệm vụ đưa Tiêu Tố và Tiêu Ngữ Hành về nhà đương nhiên được giao cho Phùng Tấn Kiêu.
Cố Nam Đình đưa họ xuống lầu, Phùng Tấn Kiêu ý thức được anh có việc cần nói nên bảo Tiêu Ngữ Hành đưa Tiêu Tố lên xe ngồi trước, anh viện cớ đi vệ sinh để cùng Cố Nam Đình nói chuyện trong vườn hoa.
Cố Nam Đình lên tiếng trước như người ra luật: "Chuyện anh nói với cậu tối qua, cậu đừng hỏi làm sao anh biết, thông qua chuyện của Hách Nhiêu, nếu cậu tin anh thì cứ làm theo, không tin thì một khi nảy sinh hiểu lầm hay mâu thuẫn gì với Hành Hành, đừng trách anh không nhắc nhở cậu."
Chuyện liên quan tới mình và Tiêu Ngữ Hành nên Phùng Tấn Kiêu khó mà kiềm chế, anh nói: "Nếu anh đã nói thế thì chi bằng nói rõ hơn đi."
Cố Nam Đình ngồi xuống ghế dài, hút hết điếu thuốc rồi nói: "Rất nhiều việc đều có nguyên do, anh không tài nào nói rõ hơn, điều duy nhất có thể nhắc cậu là Diệp Ngữ Nặc vì dì Tiêu ly hôn xong dẫn Hành Hành đi nên sinh lòng oán hận, mà nỗi hận này cô ta sẽ chọn báo thù Hành Hành. Người có thể khiến Hành Hành bị tổn thương chỉ có cậu. Cậu không ở G, Hành Hành dù gặp chuyện thì cậu cũng khó lòng tới kịp. Thế thì hãy cố gắng ngăn cản Hành Hành và Diệp Ngữ Nặc gặp gỡ, đặc biệt là khi nó sắp đến ngày dự sinh, càng phải bảo Hành Hành tránh xa cô ta."
Đối với Cố Nam Đình mà nói, thế này đã đủ thẳng thừng rồi. Mà anh sở dĩ vẫn giữ lại chút bí mật là vì trong quỹ đạo thời gian bình thường, Diệp Ngữ Nặc vốn dĩ cuối tháng sau sẽ sinh con trai Đồ Đồ, nhưng Cố Nam Đình nghĩ lại dáng vẻ cô ta khi gặp ở sân bay thì mới ý thức được anh đã bỏ qua một vấn đề: Diệp Ngữ Nặc lúc đó hình như mới mang thai thời kỳ đầu.
Sự sai lệch thời gian đó không còn là sai lệch giữa âm lịch và dương lịch, Cố Nam Đình khó mà đoán được sự việc rốt cuộc sẽ phát triển ra sao.

Phùng Tấn Kiêu sẽ cân bằng quan hệ giữa Tiêu Ngữ Hành và Diệp Ngữ Nặc ra sao, Cố Nam Đình lúc này không muốn nghĩ nhiều, anh ngồi trong phòng bệnh, nhìn Cố Trường Minh truyền nước xong, dùng xe lăn đẩy ông ra vườn hoa hít thở không khí trong lành.
Cố Trường Minh là người từng trải, phát hiện ra giữa con trai và Trình Tiêu có gì đó không ổn, ông hỏi: "Cãi nhau với Trình Tiêu à? Con là đàn ông, phải khoan dung độ lượng, đừng có không chịu nhún nhường mà dỗ dành con bé, cúi đầu trước người phụ nữ mình thích thì không mất mặt đâu."
Cố Nam Đình gật đầu, "Con biết, trước mặt cô ấy, con không hề kẻ cả."
"Thế thì đúng." Cố Trường Minh lại nói, "Con và Trình Tiêu quen nhau cũng một thời gian rồi, nếu đôi bên chắc chắn rồi thì tranh thủ thời gian, chuyện cầu hôn đương nhiên phải do đàn ông chúng ta chủ động."
Cố Nam Đình cười, nói thật với cha: "Con định hôm cô ấy thông qua kỳ sát hạch lần hai, trở thành cơ trưởng thì sẽ cầu hôn với cô ấy."
Cố Trường Minh "ừ" một tiếng, "Con có kế hoạch thì tốt."

Hai cha con trò chuyện rất lâu trong ráng chiều chạng vạng, đến khi Cố Trường Minh hơi mệt thì Cố Nam Đình mới đẩy ông về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Cố Nam Đình vừa thức giấc, rửa ráy xong xuôi thì nhận được điện thoại của Trình Tiêu, cô nói: "Anh đừng làm phiền Cố tổng, lén lút xuống đây nào."
Cố Nam Đình nhìn đồng hồ đeo tay, chưa tới sáu giờ mà cô đã tới bệnh viện rồi.
Trình Tiêu không giống anh, dâng hiến để người ta la mắng, sở dĩ cô đến sớm là mang bữa sáng tới cho anh.
Cô nói: "Em không biết khẩu vị của Cố tổng nên không chuẩn bị cho bác."
Cố Nam Đình trao cho cô nụ hôn chào buổi sáng quấn quýt rồi mới nói: "Dì Tiêu sẽ chuẩn bị cho bố, không cần chúng ta lo."
Trình Tiêu đưa đũa cho anh, "Thế thì chúng ta còn đợi gì nữa, chiến thôi."
Trước kia họ đều rất bận, thực ra không có cơ hội nào để chăm sóc nhau. Trừ hôm cô ở bệnh viện, và đêm anh bị bệnh. Cố Nam Đình ngồi trong xe, tận hưởng bữa sáng tình yêu bạn gái mang tới, mày mắt ánh lên nụ cười dịu dàng.
Trình Tiêu thấy anh cứ nhìn mình chăm chú, "Anh cười ngô nghê gì đó, chắc không vì một bữa sáng mà thu phục được trái tim Cố tổng đó chứ."
Cố Nam Đình không ngại bày tỏ tình yêu của mình, "Trái tim anh bị em thu phục từ lâu rồi."
Trình Tiêu hừ một tiếng, nói với vẻ không tình nguyện: "Chịu vậy, trước đây chỉ tưởng có đối thủ không có sức cạnh tranh như Kỳ Ngọc yêu thầm anh thôi chứ, nên cũng không mấy bận lòng, bây giờ nhận ra còn có một cô em gái ngây thơ vô tư, nếu không tốt với anh hơn thì em cũng sẽ rơi vào tình cảnh mất cả tình lẫn tiền thôi."
Cô có bận tâm không, trong lòng Cố Nam Đình cũng biết. Lúc này nghe cô đùa như vậy, anh gọi một tiếng, vừa bất lực vừa yêu thương: "Trình Trình!"
Trình Tiêu nhoẻn miệng cười, "Em đùa mà."
Cố Nam Đình hỏi cô, "Tối qua có thu hoạch gì không?"
Trình Tiêu thấy ấm lòng vì anh vẫn nhớ, "Không. Em sắp phá tung cả thư phòng lão Trình rồi, chẳng phát hiện được gì. Ngược lại còn bị bố phát hiện, mắng cho một trận nữa chứ."
Nhớ lại cảnh lão Trình giận dữ mắng cô, "Mày đủ lông đủ cánh rồi, muốn cùng Cố Nam Đình chọc tức bố  chứ gì?" Trình Tiêu không nhịn được cười, "Ông bố của em ấy, nếu có thể đổi vai với Cố tổng thì tốt rồi."
Cố Nam Đình cũng cười, "Không cần đổi, sớm muộn gì em cũng phải đổi cách xưng hô với Cố tổng thôi."
Trình Tiêu không đáp lời anh, mà cô sực nhớ ra, "Chuyện của lão Trình và mẹ em, anh có thể dự đoán không?"
Cố Nam Đình biến sắc. Dù hơn người khác bảy năm ký ức, nhưng đối với cha mẹ Trình Tiêu, trừ lúc Trung Nam hợp tác với Trình An, anh và Trình Hậu Thần có duyên gặp mặt một lần, thì trong quỹ đạo thời gian bình thường, Cố Nam Đình căn bản chưa từng gặp Tiêu Phi. Ngay cả vợ chồng họ đang ly hôn anh còn không biết, làm sao có thể "dự đoán" chuyện của họ đây?
Trong ánh mắt mong chờ của Trình Tiêu, anh hối lỗi nói: "Xin lỗi."
Xin lỗi vì đã từng thờ ơ với cô.
Xin lỗi vì khi cô lo lắng bất an, anh lại không thể làm gì được.
Thế nhưng kết quả này đối với Trình Tiêu hình như lại nằm trong dự đoán, cô cười nói: "Em không nên xem anh là thầy bói mới đúng."

Chiều hôm đó Trình Tiêu có lịch bay, buổi tối qua đêm ở sân bay khác. Cố Nam Đình nhân lúc cô không biết gì mà tự đến nhà họ Trình.
Thấy anh đột ngột viếng thăm, Trình Hậu Thần không hiểu, "Sao cậu lại tới, Trình Trình có nhiệm vụ bay, cậu không biết à?" Đối với ông lão, Cố Nam Đình tới đây hẳn nhiên là muốn gặp con gái cưng của ông rồi.
Đối mặt với lời nói lạnh nhạt đó, Cố Nam Đình nói: "Cháu đến tìm bác ạ."
Trình Hậu Thần là người chèo lái cả một tập đoàn lớn, giá trên sàn cả hơn ngàn tỷ, đương nhiên là vô cùng trí tuệ và tinh nhanh, ông gần như đoán ra ngay ý đồ trong lời nói của Cố Nam Đình. Ông đứng lên, không có ý tiếp tục, "Tôi và cậu không có gì để nói. chị Lý, tiễn khách."
Cố Nam Đình nói khi ông quay lưng đi: "Trình Trình rất lo cho sức khỏe của bác gái."
Trình Hậu Thần ngừng bước, quay lưng lại với anh, "Thế thì sao? Nó hiếu thảo thế nào không cần cậu nói, tôi và mẹ nó biết rõ."
"Đây là chuyện nhà bác, cháu vốn không có lập trường để hỏi. Nhưng chuyện liên quan tới Trình Trình, cháu vẫn không thể yên lòng." Cố Nam Đình đưa mắt cầu cứu chị Lý cho anh chút thời gian, rồi tiếp tục, "Trình Trình nghi ngờ báo cáo tái khám bác gái đưa cô ấy xem là giả. Đương nhiên là cháu mong cô ấy nghĩ nhiều thôi. Nhưng để tránh sau này phải hối tiếc, cháu muốn nghe chính bác chứng thực."
Cố Nam Đình không mong muốn thuyết phục Trình Hậu Thần dễ dàng, anh chỉ có thể dùng tình thân, "Mẹ cháu vì mắc bệnh tim bẩm sinh, trải qua nhiều lần phẫu thuật mà vẫn không thể gắng gượng được, đã qua đời lúc cháu vừa tròn tám tuổi. Khi đó cháu không hiểu gì, bố cháu nói mẹ bị bệnh, cần nghỉ ngơi, cháu đã thực sự không làm phiền. Cháu vẫn đi học như thường, chơi với bạn bè, chưa từng nghĩ rồi sẽ có ngày mất mẹ, hơn nữa cả đời này cũng không thể gặp lại. Bác trai, đến tận bây giờ cháu vẫn thường nghĩ: Nếu trở lại ngày tháng mẹ còn bệnh, chí ít cũng cho cháu thời gian để hiếu thảo với mẹ, cũng không đến nỗi khiến cháu tiếc nuối tới bây giờ."
Lời anh nói hình như Trình Hậu Thần đã nghe thấy. Ông không bảo chị Lý đuổi anh đi, cũng không rời phòng khách ngay, mà cứ đứng đờ ra giữa cầu thang, bất động mãi.
Cố Nam Đình cũng không vội, nhìn theo bóng ông, yên lặng chờ đợi.
Đêm khuya vắng lặng, hai người đàn ông bị vận mệnh biến thành "kẻ thù" đứng bất động ở phòng khách, như đang đối đầu nhau.
Đến khi chị Lý không chịu nổi bầu không khí bức bối đó, len lén rời đi, Trình Hậu Thần mới bảo: "Cậu theo tôi."
Cố Nam Đình không muốn nghĩ, nhưng anh thoáng có cảm giác không lành.
Trong thư phòng, Trình Hậu Thần lấy từ tập công văn ra một tệp báo cáo, sa sầm mặt đưa cho anh.
Cố Nam Đình đón lấy, anh giở ra đọc, mắt rưng rưng lệ. Nhưng trước mặt Trình Hậu Thần, anh đưa tay giữ lấy mặt, kìm nén.
Trình Hậu Thần như không nhận ra sự khác thường của anh, chỉ nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ, ông nói: "Mẹ nó chỉ có một tâm nguyện là chờ nó thành cơ trưởng, được ngồi máy bay nó lái một lần. Tôi là người chồng và người cha, gần như không có lựa chọn nào khác."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.