Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Chương 3



Thẳng đến khi bóng dáng Uông Hạo cùng Biên Nhân biến mất, Lâm Kiều Kiều mới xoay đầu trực tiếp hỏi:" Vu Yến,ông chú đó đang theo đuổi cậu sao? Bằng không làm chi quan tâm mặt của cậu như thế nào,còn lại cho cậu danh thiếp của hắn?"

"Không phải, anh ấy làm sao có thể theo đuổi mình chứ."Hà Vu Yến bị lời nói Lâm Kiều Kiều giật nảy mình, gấp đến độ lắc đầu, "Anh ấy không phải. . . . . ."

Uông Hạo làm sao có thể theo đuổi cô, cô nào giám trèo cao như vậy, trên thực tế anh căn bản không thích cô.

"Nhưng là vừa rồi hắn ta rõ ràng. . . . . ."

"Mình nói không phải là không phải."

Lâm Kiều Kiều mới không để ý tới câu trả lời của cô, bất mãn đem danh thiếp trong tay cô cướp đi, "Uông Hạo, Wow, chức vụ còn là tổng giám đốc nha,thì ra ông chú biến thái đó là người có tiền."

"Kiều Kiều, trả mình,cậu không cần nói lung tung, anh ấy mới không phải ông chú gì, cũng không phải cái gì biến thái, anh ấy năm nay mới hai mươi tám tuổi thôi."

Hà Vu Yến nghe thấy người mình thích bị Lâm Kiều Kiều phê bình không đáng một đồng, nhịn không được muốn giúp anh sửa lại kết luận sai, ngược lại quấy động tò mò của Lâm Kiều Kiều, "Đuợc rồi, Hà Vu Yến, cậu dám ở sau lưng mình thích đàn ông, mau khai ra,cậu cùng ông chú kia có quan hệ gì hả?"

Lâm Kiều Kiều bị động chuyển thành chủ động, ôm lấy cổ Hà Vu Yến ép hỏi, một tư thế không khai sẽ đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng.

Cho dù Lâm Kiều Kiều ép hỏi mấy lần đi nữa, nhưng Hà Vu Yến lại hoàn toàn không nói nhiều ra chuyện có liên quan tới Uông Hạo, Lâm Kiều Kiều ép hỏi cũng không được gì nhiều,nên không hỏi vòng quanh đề tài này nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ coi muốn ăn cái gì.

Đang lúc hai người đang đi trên đường lớn, vốn chiếc xe hơi màu đen cao cấp đang chạy trên đường lớn, đột nhiên ở ven đường khẩn cấp thắng lại, phát ra tiếng thắng xe chói tai, làm Hà Vu Yến hoảng sợ, vừa định quay đầu nhìn, cửa xe hơi chỗ ghế sau đột nhiên bị mở ra rồì lại đóng, khi cô còn chưa có thấy rõ ràng đối phương, người nọ dùng sức lôi cô đi vào.

Sau đó cô chỉ nghe thấy cửa xe lại lần nữa bị mở ra rồi đóng, chờ cô phản ứng kịp, mới phát hiện mình đang ngồi ở ghế sau trong xe hơi, mà người bên cạnh cô không phải ai khác, chính là Uông Hạo người mới vừa mang một bộ mặt không vui rời đi.

Hà Vu Yến gấp đến độ hướng cửa xe bên kia chui ra, nhưng động tác của cô cũng không nhanh,tay cô còn chưa có đụng tới tay cầm cửa, Uông Hạo đã trước cô một bước bắt hai tay của cô, "Anh Uông, anh buông tôi ra!"

Động tĩnh hai người ở ghế sau không có ảnh hưởng chút nào tới chỗ tay lái của Biên Nhân,hắn từ đầu mặc kệ Uông Hạo giữa đường bắt người ta có phải trái pháp luật không, lúc Uông Hạo ra hiệu, hắn khởi động ổ khóa, rồi sau đó đem xe chạy trên đường.

Thấy Lâm Kiều Kiều bị dọa ngốc ở ven đường,lúc này mới gấp rút đuổi theo, "Anh buông tôi ra!" Thấy ổ khóa bị khởi động,Hà Vu Yến không có khả năng mở cửa xe, Uông Hạo có thế này nới tay cô ra.

Hai tay vừa được tự do,Hà Vu Yến hướng Uông Hạo kêu to:"Tôi muốn xuống xe!" Nhìn bóng dáng Lâm Kiều Kiều bị xe bỏ càng ngày càng xa, xe nhanh chóng quay ngược trở lại, trọng tâm cô không ổn định ngã ngồi ở trên người Uông Hạo, chờ cô lại đứng lên, đã không còn thấy bóng dáng Lâm Kiều Kiều nưã.

Uông Hạo không để ý cô cũng không lên tiếng, nhưng Biên Nhân ở trên chỗ lái xe lên tiếng, "A Hạo,trực tiếp đi đến nhà Nhất Thế sao?"

Xe này là của Uông Hạo,người lái xe vốn cũng là Uông Hạo, ai biết vừa rồi Uông Hạo đột nhiên quyết định kêu hắn lái xe, cuối cùng còn ở tại ven đường bắt người, tuy rằng hắn không quá đồng ý hành động đột nhiên này của Uông Hạo, bất quá hắn lại rất phối hợp.

Chỉ là bắt người đến đây, nhưng giống như không tình nguyện lắm, hắn sợ chờ một chút đến nhà Kỷ Nhất Thế không có cách nào giải thích.

"Tôi không muốn đi, các anh mau dừng xe!"Hà Vu Yến thấy Uông Hạo hai tay ôm ngực không để ý cô, dứt khoát đối với người phía trước nói: "Anh dừng xe có được không?Bạn tôi không tìm không thấy tôi sẽ lo lắng."Hơn nữa cô còn muốn về nhà tìm khuyên tai.

Biên Nhân từ trong kính chiếu hậu đồng tình nhìn cô một chút, vừa nhìn Uông Hạo ngồi ở một bên sắc mặt xanh mét khó coi, "Em không cần nói với anh, nói với hắn á, anh chỉ phụ trách lái xe thôi." Biên Nhân một bộ dáng lực bất tòng tâm, lấy tay chỉ chỉ Uông Hạo.

Hà Vu Yến cắn cắn môi, quay đầu dè dặt cẩn trọng gọi người, "Anh Uông." Đáng tiếc Uông Hạo không chịu để ý cô, chẳng những không để ý, còn lạnh lùng lườm cô một cái, khiến Hà Vu Yến muốn nói tất cả đều nghẹn ngào ở trong miệng, một chữ cũng không nói nên lời.

Đúng lúc này,di động Hà Vu Yến vang, không cần đoán cũng biết là Lâm Kiều Kiều, cô nhanh chóng mở túi sách lấy điện thoại ra, vừa mới ấn xuống phím kết nối, "Alo, Kiều Kiều. . . . . ."Còn chưa nói xong,di động trong tay đã bị cướp đi, Uông Hạo không nói hai lời cầm điện thoại di động tắt máy, thuận tiện bỏ vào trong túi áo khoác tây trang mình.

"Anh Uông, anh mau trả lại di động trả cho tôi."Hà Vu Yến tức đến đỏ mặt, cô không hiểu làm sao lại có người không có đạo lý như vậy.

" Tôi nghe em nói thêm một câu nữa, tôi liền đem điện thoại em ném ra ngoài xe."

"Anh. . . . . . Anh làm sao có thể thổ phỉ như vậy!" Cô tức giận đến mắng chửi người, mà câu thổ phỉ này lại làm Uông Hạo nhíu mày, tựa hồ đối với phản kháng của cô cảm thấy thú vị.

"Tôi nói được làm được."

Nghe vậy Hà Vu Yến thật không dám lên tiếng nữa,di động này là tiền cô đi làm dành dụm vài tháng mới mua được, sợ Uông Hạo thực ném đi di động bảo bối của cô,Hà Vu Yến đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.

Cuối cùng xe cũng dừng lại,Hà Vu Yến không hiểu nhìn ra ngoài xe, rồi sau đó nghe thấy âm thanh Uông Hạo từ ngoài xe truyền đến,"Xuống xe."

Có thế này mới phát hiện trong xe chỉ còn một mình cô, Uông Hạo cùng Biên Nhân không biết lúc nào đã sớm xuống xe, còn chưa hiểu tình trạng gì cô chỉ thấy cửa xe bị Uông Hạo mở ra, anh liền đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt so với lúc nảy không khá hơn chút nào.

"Đây là chổ nào vậy?"Hà Vu Yến đi ra khỏi xe, ngẩn đầu nhìn xung quanh ngôi biệt thự trước mắt, cô không biết vì sao anh lại dẫn cô tới đây.

Uông Hạo không trả lời câu hỏi của cô, chính là dùng ánh mắt ý bảo cô câm miệng, mà Biên Nhân đã sớm xuống xe cầm bia vào trong nhà rồi.

"Tôi không muốn đi vào, Anh Uông, anh trả điện thoại cho tôi được không? Tôi chờ một chút, tôi thật sự còn có việc."Hà Vu Yến một mặt khẩn cầu nhìn anh, rồi sau đó lại cúi đầu nhìn túi áo khoác tây trang anh, di động của cô để ở nơi đó, cô hi vọng Uông Hạo tốt bụng trả cho cô.

Cô giọng khẩn cầu không có đánh động Uông Hạo, lại nghĩ đến từ lúc kéo cô đi cô luôn giữ một khoảng cách với anh, thái độ lạnh nhạt xa lạ, anh càng ngày càng tức giận, cũng không có tâm tư đi truy cứu vì sao mình lại tức giận, không cho cô cơ hội lên tiếng nữa, không nói hai lời có chút thô lỗ lôi kéo tay cô đi vào trong nhà.

Đêm nay, Kỷ Nhất Thế không nghĩ tới Uông Hạo sẽ đột nhiên mang phụ nữ đến Lai gia lý ăn cơm, trong tay hắn ôm con trai mới được một tuổi, dùng ánh mắt hỏi Biên Nhân, Biên Nhân chỉ hướng anh lắc đầu nhún vai, ý nói hắn cũng không rõ tình huống hiện tại.

Nhìn nhìn Uông Hạo vừa vào nhà không nói một câu nào, ngồi ở trên sofa phòng khách, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai người phụ nữ đang bận rộn trong phòng bếp.

Một người là vợ của hắn, Kỷ Nhất Thế không cho rằng Uông Hạo dám có can đảm nhìn vợ hắn, cho nên người Uông Hạo nhìn là người anh mang đến Hà Vu Yến.

Cùng người phụ nữ Uông Hạo kết giao bình thường khác nhau,Hà Vu Yến quá mức thanh thuần cũng quá mức trẻ tuổi, vừa thấy chính là người nhìn đời chưa sâu, đẹp mắt là đẹp mắt, chính là rất ôn hòa nhu thuận, không phải là loại hình Uông Hạo luôn luôn thích.

Bất quá nhìn Uông Hạo lúc này phiền chán, lăn lộn tình trường nhiều năm, anh cũng không đối phụ nữ động tâm, lúc này đây tựa hồ rất khó mà lui rồi.

Tuy rằng không xác định Hà Vu Yến có thể khiến Uông Hạo yêu cô không, bất quá khó được có người phụ nữ có thể làm anh phiền muộn trong lòng, cái này đủ để thuyết minh,Hà Vu Yến tồn tại đối với Uông Hạo mà nói cũng không bình thường.

Lại đem tầm mắt hướng phòng bếp, chỉ thấy Hà Vu Yến cẩn thận giúp vợ hắn bưng bát đũa, bưng thức ăn, vợ hắn còn cùng cô nói nói cười cười,yêu vợ nhiều như Kỷ Nhất Thế đối với cô gái Hà Vu Yến này tự nhiên cũng có hảo cảm, ít nhất so sánh cùng đại tiểu thư Dĩ Triền trong nhóm luôn bên người Uông Hạo,Hà Vu Yến bình dị gần gũi nhìn có bao nhiêu thuận mắt.

Thanh âm Trác Viện trong phòng bếp truyền đến, nói có thể ăn cơm rồi, Kỷ Nhất Thế ôm con trai đang ngủ đứng dậy, để con trai vào giường ngủ con nít, sau đó hắn hướng bàn ăn đi tới.

Nhìn đồ ăn đều bày trên bàn,Hà Vu Yến bị an bày ngồi ở bên cạnh Uông Hạo," Vu Yến, em ăn nhiều một chút nha, đừng có ngại, chị không biết em đau răng, bằng không chị sẽ chuẩn bị một chút đồ ăn dễ nuốt hơn." Trác Viện thân thiết tiếp đón, cô thật thích Hà Vu Yến, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng thoạt nhìn cô gái này thật thiện lương xinh đẹp.

Từ sau khi kết hôn, Kỷ Nhất Thế liền bá đạo không cho cô đi làm, mà vốn không có gì bạn bè gì cô cùng Hà Vu Yến gặp lần đầu đã quen, sớm coi cô như bạn.

Nghĩ đến vừa gặp Hà Vu Yến bị Uông Hạo kéo vào trong nhà,mặt trái cô chẳng những dán miếng vải còn sưng, Trác Viện cho rằng đã xảy ra chuyện gì, hỏi kỹ sau mới biết được thì ra là đau răng.

"Dạ."Hà Vu Yến nhẹ giọng đáp,chiếc đũa trong tay lại không thế nào động, ngồi bên cạnh Uông Hạo khiến cô thật khẩn trương cũng rất không tự tại, tự nhiên mà vậy không tham ăn nhiều lắm, càng không cần phải nói trong lòng cô còn thấp thỏm muốn chạy nhanh về nhà tìm khuyên tai,càng ăn không vô một bàn thức ăn ngon trước mắt rồi.

"Em biết không? Cùng Uông Hạo quen biết, đây là lần đầu tiên chị thấy A Hạo mang bạn gái đến Lai gia lí đó."

Khi môi mỏng gặp phải cánh môi mềm mại của Hà Vu Yến, Uông Hạo bị mê hoặc, trên người cô có mùi thơm ngát nhàn nhạt, không như người phụ nữ bình thường mang trên người mùi nước hoa,làm anh kìm lòng không đậu hôn đến càng sâu.

Đáng tiếc người bị hôn cũng không chịu ngoan ngoãn để anh hôn, đầu cô xoay phải xoay trái, muốn xoay mặt đi không để anh hôn,Uông Hạo hôn vốn ôn nhu vì vậy chuyển sang thô bạo, hung hăng đẩy răng Hà Vu Yến ra,đầu lưỡi mình thuần thục thăm dò cùng lưỡi của cô dây dưa.

Nụ hôn nhiệt liệt hơn nữa nóng vội làm Hà Vu Yến sợ hãi,không thể ra tiếng cô chỉ có thể nhẹ giọng nức nở, liều mình muốn dời mặt, không để anh lại tiếp tục hôn cô.

Uông Hạo không để ý cô phản kháng, bàn tay to bá đạo ở trên người cô di chuyển, càng quá đáng cách lớp áo mỏng manh sờ lên một bên vú mềm mại của cô, ở trên đầu v* tùy ý vân vê.

Động tác anh liền mạch lưu loát, làm Hà Vu Yến hiểu ôm cô,Uông Hạo cùng cô bất đồng, anh từng có rất nhiều phụ nữ, mà cô lại trừ bỏ cái nụ hôn đầu tiên của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng nam sinh khác thân thiết quá.

Nụ hôn này cùng nụ hôn đầu bốn năm trước kia hoàn toàn khác nhau, khi đó anh chỉ là bởi vì cô đem môi nhẹ nhàng in môi mỏng của anh,in này chỉ lưu lại vài giây, rồi sau đó cô liền thẹn thùng kết thúc nụ hôn, nào có giống anh như bây giờ, như là muốn đem cô ăn vậy, đầu lưỡi quấn quít lấy cô không tha, lại hút lại mút, cô hướng nơi nào lui,đầu lưỡi anh liền hướng nơi đó di chuyển, không để cô có cơ hội né ra.

Thật vất vả anh mới cam tâm dừng lại nụ hôn,môi Hà Vu Yến đỏ mọng chẳng những phát sưng còn hơi cảm giác đau đớn.

Mà Uông Hạo lại ở trong miệng không khỏi thấp giọng mắng, nhìn Hà Vu Yến bị bản thân vây ở trong lòng quần áo không chỉnh tề, hốc mắt phiếm hồng, biểu cảm ủy khuất, anh đem ánh mắt viễn vong dời đi cặp đùi trắng nõn của cô,liên tục hít sâu vài cái, đem cô dời về chỗ kế bên tay lái, sau giúp cô cài xong dây an toàn xong,quá trình anh không dám nhìn cô một cái, chỉ sợ bản thân lại lần nữa không khống chế được.

Mà Hà Vu Yến được tự do lập tức lui hướng bên cửa xe, cẩn thận kéo thẳng quần áo bị anh làm lộn xộn,tay run run đem tóc vén ra sau tai, tựa hồ còn chưa có hồi phục lại sau khi bị hoảng sợ.

"Anh làm sao có thể như vậy. . . . . ." Anh không thích cô không phải sao? Vì sao còn muốn hôn cô?

"Như thế nào?" Thanh âm anh ô ồ hỏi.

"Anh làm sao có thể hôn tôi, Với lại. . . . . . còn. . . . . ." Anh vừa rồi còn sờ cô, thậm chí thô lỗ vuốt ve vú của cô.

"Còn như thế nào?" Bị lời của cô chọc tức, Uông Hạo hơi thở gấp nghiêng người dựa vào hướng cô, ánh mắt nóng bỏng, mắt từ trên cao nhìn xuống trừng cô,khí thế này làm Hà Vu Yến rụt rụt thân mình.

"Anh không thích tôi cũng không muốn tôi thích anh, vậy anh không thể hôn tôi, bởi vì. . . . . . Bởi vì chỉ có bạn trai hoặc là chồng tôi mới có thể hôn tôi,anh về sau. . . . . . Về sau không cần như vậy nữa, tôi không thích. . . . . ." Thanh âm run rẩy,vành mắt Hà Vu Yến đỏ lên, cả gan miễn cưỡng đem những lời này nói xong.

Cô không dám ngẩn đầu nhìn Uông Hạo, cũng không dám suy nghĩ anh nghe xong lời của cô sau đó sẽ có phản ứng gì,sau khi cô nói xong,áp khí bên trong trở nên thấp hẳn, rồi sau đó thanh âm Uông Hạo trầm thấp lạnh lùng vang lên, "Em yên tâm, tôi không tính toán làm bạn trai hoặc là chồng em, vừa rồi chỉ là cảm xúc nhất thời không khống chế được."

Hà Vu Yến đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, biết anh sẽ mở miệng, dù sao cũng là người mình thích, cái loại khó chịu vẫn là khiến lòng của cô căng lên, nhất thời cảm thấy rất ủy khuất.

Uông Hạo ngồi trở lại vị trí, xe một lần nữa lăn đi,Hà Vu Yến thật lâu không lên tiếng mới mở miệng, "Tôi muốn xuống xe."

Khi xe đang chạy ở trên đường,Hà Vu Yến cúi đầu, cho nên Uông Hạo đoán không được biểu cảm cùng suy nghĩ của cô, đành phải hỏi: "Tôi đưa em về nhà?"Thanh âm của anh còn có chút khàn khàn, biểu cảm sít chặt,đoán được là không vui,dù sao tình dục người đàn ông một khi bị khơi mào,không có hoàn toàn phát tiết, rất khó có thể lập tức bình phục.

"Tôi có thể tự mình kêu xe về nhà."Hà Vu Yến tức giận cúi đầu không nhìn anh, cố ý không cho anh đưa.

"Nhà của tôi với nhà em tiện đường không phải sao?"Tiếng khóc cự tuyệt nghẹn ngào của cô khiến Uông Hạo dục cầu bất mãn không chịu được, giọng điệu tự nhiên cũng không biết chạy đi đâu, làm anh càng giận bản thân thế nào lại đối với Hà Vu Yến ra tay, nhưng lại rất muốn tiếp tục, nếu không phải tiếng khóc cô kéo lý trí đang không thể khống chế trở về, nói không chừng anh đã sớm đem cô lột sạch, trực tiếp ở trên xe muốn cô.

Anh là người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng anh có thể tùy tiện cùng bất cứ phụ nữ nào lên giường, chính là không thể cùng Hà Vu Yến lên giường, điều này anh nhận thức bốn năm trước không phải sao?

Chết tiệt, thật là chết tiệt! Anh luôn luôn kiêu ngạo về tự chủ chạy đi đâu rồi?

Anh càng tức giận thì Vu Yến càng đối với anh phản ứng sợ hãi cự tuyệt, nếu không phải lý trí nói cho anh, cô không phải là phụ nữ anh có thể tùy tiện kéo lên giường, anh thật sự rất muốn liều lĩnh đem cô đánh ngất,sau đó hung hăng muốn cô.

"Không có, tôi không về nhà, ngày đó tôi chỉ là trở về tham gia tiệc sinh nhật của An Khởi. . . . . ."

Đột nhiên nghe Hà Vu Yến nhắc tới tiệc sinh nhật đêm đó, Uông Hạo nhịn không được lại thấp giọng mắng một câu: "Đáng chết, mình thế nào lại quên. . . . . ." Tay anh nặng nề đấm vào tay lái, lực đạo không lớn lại khiến Hà Vu Yến sợ tới mức kinh hô một tiếng.

Phản ứng của cô làm Uông Hạo lại lườm cô một cái, tâm tình càng bực mình, đem caravat kéo xuống tùy tay hướng ghế xe sau quăng đi, "Em kêu lên cái gì? Không cần lo lắng tôi sẽ lại nổi sắc tâm lên với em, tôi chỉ là nhớ đến đêm sinh nhật An Khởi, tôi ở nhà em nhặt được một khuyên tai trên mặt cỏ, nhưng vẫn quên đưa cho dì Hà."

Hà Vu Yến từ trong miệng anh nghe được hai chữ khuyên tai, nhất thời cũng quên mới vừa rồi bị anh khi dễ ủy khuất, phút chốc nâng đầu lên, không để ý trong hốc mắt còn nước mắt, vội vàng ngắt lời của anh, "Anh Uông,anh nói anh nhặt được một chiếc khuyên tai?"

Uông Hạo gật đầu, "Em hiện tại đang ở nơi nào?"

"Anh Uông, anh nhặt được một khuyên tai kim cương phải không? Đại khái là lớn như vậy. . . . . ."Hà Vu Yến dè dặt cẩn trọng hình dung cùng khuôn mẫu khuyên tai bị cô làm mất.

Uông Hạo hai tay nắm tay lái, quay đầu liếc cô một cái,nhìn cô nghiêm túc hình dung bộ dáng khuyên tai, anh tức giận hừ nói: "Chẳng lẽ khuyên tai là em làm rơi sao?"

Kỳ thực anh từ đầu nhớ không ra cái hình dáng khuyên tai kia, bất quá cùng Hà Vu Yến hình dung tạo hình chắc là tám chín phần mười rồi.

Hà Vu Yến không nghe trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc, nhưng cô vội vã muốn lấy lại khuyên tai, vội vàng gật đầu, "Ừm, là tôi làm rơi."

Biết anh nhặt được khuyên tai,Hà Vu Yến không còn núp ở bên cửa xe, mà là hướng bên anh đến gần một chút, một mặt chờ đợi nhìn anh, hi vọng anh có thể lập tức đem khuyên tai cho cô, đáng tiếc hi vọng của cô sau một giây lập tức thất bại.

"Khuyên tai hiện tại không ở trên người tôi,cô gọi điện thoại cho tôi,hẹn giờ rồi đến công ty tôi lấy." Rõ ràng khuyên tai ngay trong túi áo khoác tây trang anh, anh lại cố ý làm khó dễ cô, xem như anh trả thù người khiến anh tình dục chưa thoả mãn.

"Anh Uông, khuyên tai đêm nay không thể trả lại cho tôi sao?"Hà Vu Yến nhìn anh, trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng, cô rất muốn nhanh chóng cầm khuyên tai trả lại cho dì Hà .

"Em muốn theo tôi về nhà à?" Uông Hạo nhìn chằm chằm đôi môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ, cố ý hỏi như vậy.

"Tôi với anh về nhà, anh có phải đem khuyên tai trả lại cho tôi không?"

"Hà Vu Yến, em rốt cuộc có biết ngồi trong xe cùng người đàn ông đi về nhà, đại biểu ý tứ gì không hả?" Uông Hạo nhịn không được lại thét cô.

Hà Vu Yến lắc đầu, đối với anh rống to cảm thấy không hiểu, cô chỉ là đơn thuần muốn cùng anh về nhà lấy khuyên tai, như vậy có sai sao?

Uông Hạo thấy cô một mặt mê muội, hung hăng nói ra một ngụm hờn dỗi, cánh tay duỗi thẳng muốn cô nhìn thẳng anh, mu bàn tay mơn trớn mặt trái sưng phù của cô, thấy cô hơi hơi rụt mặt, anh lại kéo tóc cô qua, lòng ngón tay theo sợi tóc mềm mại trợt xuống.

"Bây giờ em theo tôi về nhà, vậy chứng tỏ đêm nay tôi sẽ không cho em bước ra khỏi cửa nhà tôi một bước, tôi có thể sẽ đem em ép buộc lên giường đến không thể rời giường, hiểu không?"

Ám chỉ trắng trợn như thế ,Hà Vu Yến có ngốc đi chăng nữa cũng hiểu được ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên, thở hỗn hển, cả người lập tức lại đi đến bên cửa xe, "Anh Uông, tôi không phải. . . . . . tôi không có. . . . . ." Bởi vì bị hoảng sợ,Hà Vu Yến nói năng có chút lộn xộn, không biết biểu đạt ý tứ mình như thế nào.

Uông Hạo bất quá là muốn trêu cợt cô, làm sao thật sự sẽ kéo cô lên giường, nhưng thấy biểu cảm hoảng sợ lúc này của cô, anh lại hoàn toàn không thích thú trêu cợt cô, ngược lại là một bụng buồn bực.

" Vu Yến, em tốt nhất trước khi tôi còn chưa đổi ý, mau nói địa chỉ em ở đi." Uông Hạo hít sâu một hơi,lấy từ trong xe ra một điếu thuốc lá, nặng nè mà hút một hơi, lại mạnh mẽ phun ra khói trắng trong miệng, đem cửa sổ xe kéo xuống, anh nói: "Bằng không tôi liền trực tiếp chở em tới chổ tôi."

Anh bình thường là ở trong nhà, nhưng cũng có nhà chính mình, đó là chổ ở anh tăng ca, bởi vì là nhà mình, anh cũng không mang phụ nữ tới qua đêm, nhưng nếu Hà Vu Yến muốn ngoại lệ, anh cũng sẽ không để ý.

Bởi vì anh đột nhiên tới uy hiếp,Hà Vu Yến đầu tiên là sợ run, rồi sau đó nhanh chóng nói điạ chỉ mình ở, nơi đó cách thành phố một đoạn ngắn, nhưng kế bên có trạm xe bus, đi hai chuyến xe bus là đến trường đại học cô.

Khi tới nơi, Uông Hạo cầm điếu thuốc trong tay ném ra ngoài cửa sổ xe, lại từ trong áo ngoài tây trang cầm điện thoại ra,Hà Vu Yến vừa thấy di động mình,tay với nhanh qua lấy, đang lúc cô để điện thoại vào trong túi, muốn đẩy cửa xe đi xuống,âm thanh Uông Hạo trầm thấp từ phiá sau lại truyền đến, "Muốn khuyên tai liền gọi điện thoại cho tôi."

Lời nói Trác Viện khiến Uông Hạo buông đôi đũa trong tay xuống, mặt khác hai người hoàn toàn không để ý người đàn ông còn lại nhìn nhau một cái, tiếp tục yên tĩnh ăn cơm, hoàn toàn không gia nhập đề tài mẫm càm này.

" Chị Viện Viện, chị hiểu lầm rồi,em không phải bạn gái Anh Uông."Hà Vu Yến vốn ăn không vô, lúc này dứt khoát đặt chén trong tay xuống, mặt đỏ khẩn trương xua tay giải thích.

Trác Viện bị cô nói như vậy bất giác ngơ ngác, lập tức cười cười, " Vu Yến,em không cần ngại thừa nhận, A Hạo người này bình thường tuy rằng chơi đùa, bất quá hắn mang em tới nhà của chị, làm sao có thể không phải bạn gái được?"Hà Vu Yến giải thích Trác Viện thế nào cũng không tin tưởng, càng không cần phải nói cô còn đỏ mặt, Trác Viện tự động cho rằng cô bất quá là e lệ.

Biên Nhân quay qua chăm chú nhìn Kỷ Nhất Thế không ra tiếng, thấy hắn hoàn toàn không có ngăn cản hành động vợ mình nhiều chuyện,hắn cũng lười mở miệng, tiếp tục ăn cơm uống rượu, mà Uông Hạo càng trầm mặc, tựa hồ chuyện hai người phụ nữ cùng hắn hoàn toàn không liên quan.

"Chị Viện Viện, em thật sự chưa cùng Anh Uông kết giao, Anh Uông là hàng xóm cách vánh nhà em,hơn nữa lúc trước còn là gia sư của em,em đã nhiều năm không cùng anh ấy gặp mặt, gần nhất bởi vì sinh nhật em gái em mới gặp nhau, em cùng anh ấy thật sự không phải người yêu."

Hà Vu Yến thật nghiêm túc lại giải thích một lần, chỉ sợ Trác Viện tiếp tục hiểu lầm, cuối cùng còn nhanh chóng quay đầu nhìn Uông Hạo, hi vọng anh có thể lên tiếng giúp cô, "Tôi nói đúng hay không? Anh Uông."

Uông Hạo không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt gật đầu, lúc này tưởng tượng của Trác Viện bị cái đáp án này tất cả đều đánh vỡ, "Phải không?Chị còn nghĩ đến hai người là người yêu,Vu Yến em thật sự không có thích A Hạo sao?"

Trác Viện có chút thất vọng nhìn tuấn nam mỹ nữ đối diện, đã không phải người yêu, Uông Hạo làm sao có thể đột nhiên mang cô đến Lai gia lí? Này không giống tác phong bình thường của Uông Hạo cùng người phụ nữ ở chung.

Hà Vu Yến vốn không quá tự tại, lại nghe thấy Trác Viện thốt ra chữ thích,thần kinh cả người lại càng không tự giác căng thẳng, nhớ tới thư tình bị trả khi đó, còn có gặp lại nhau Uông Hạo luôn lạnh lùng, trong lòng cô cho dù có thích nhiều, cũng đều không dám cùng người khác thừa nhận.

"Không có, em chỉ xem anh ấy là anh trai mà thôi." Cô nho nhỏ nói xạo, Uông Hạo không thích cô, cô lại càng không muốn mang đến phiền phức không cần cho anh, một lòng thầm nghĩ kết thúc bữa ăn này thật nhanh, cô có thể sớm một chút đi về nhà tìm khuyên tai bị mất.

"Này thực đáng tiếc, bất quá A Hạo lớn hơn em sáu tuổi,tuổi quả thật thì có hơi lớn, bất quá không sao, em xinh đẹp, ngày khác chị giúp em giới thiệu bạn của chồng chị cho em gặp,em ưng ý người nào nói với chị, chị nhất định giúp em nối tơ hồng." Trác Viện nhiệt tình nói, hận không thể đem tất cả bạn bè của chồng đem lại đây, cho Vu Yến chọn lựa, cô không biết câu tuổi hơi lớn, đã chọc tới ba người đàn ông đang vùi đầu ăn cơm ở đây.

Ý tốt của Trác Viện làm Hà Vu Yến nhất thời khó có thể tiêu thụ, không giỏi cùng người khác tán gẫu như cô, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

" Vu Yến,em hiện tại có bạn trai chưa?"Hà Vu Yến lớn lên xinh đẹp như vậy, nam sinh theo đuổi cô chắc là cả đống đây, có bạn trai cũng không kỳ quái, Trác Viện lúc này mới nhớ tới vấn đề này.

"Không có, em còn chưa có bạn trai." Cô mỗi ngày vội vàng đọc sách, nào có dư thời gian kết giao bạn trai, lại nói khi được nghỉ hè, cô sẽ bắt đầu chuẩn bị đi làm việc rồi.

"Vậy là tốt rồi, lần sau bạn chồng chị đến Lai gia lí tụ hộp,em cũng phải tới vui chơi nghe không, nói không chừng thật sự tìm được người trong lòng em, đến lúc đó chị nhất định giúp truy đuổi hắn ta."

Hà Vu Yến bị Trác Viện kiên trì nhiệt tình giới thiệu đàn ông cho cô làm quen, đành phải trước gật đầu không dám, kết thúc đề tài quan trọng không được tự nhiên.

Đáng tiếc Trác Viện cũng không có như vậy đình chỉ, dứt khoát bắt đầu nói đến những người bạn của chồng được chọn, từ tên đến tính cách còn có công việc, chỉ kém một chút là đem tổ tiên của đối phương toàn bộ nói ra, liền hi vọng Hà Vu Yến có thể hiểu biết trước, chờ có cơ hội gặp mặt, có thể càng tiến thêm một bước hiểu biết đối phương.

Mà Trác Viện bởi vì rất chuyên chú nói chuyện cùng Hà Vu Yến, hoàn toàn không phát giác Uông Hạo ngồi ở bênh cạnh Hà Vu Yến, sắc mặt nói gặp nạn còn khó coi hơn nhiều, còn trừng mắt nhìn Trác Viện vài lần, nếu không phải nể mặt mũi Kỷ Nhất Thế, anh đã muốn rống tiếng bảo cô câm miệng rồi.

Uông Hạo không thích Hà Vu Yến, nhưng anh đồng thời lại càng không thích Hà Vu Yến có bạn trai, loại mâu thuẫn tâm lý này chính anh cũng làm không hiểu vì sao xảy ra, bất quá anh âm thầm quyết định kết thúc đề tài của Trác Viện, anh sẽ không cho Hà Vu Yến có cơ hội đi gặp những người vừa rồi Trác Viện tuyển chọn, một người cũng không cho cô quen!

Bữa cơm này, trên bàn cơm chỉ có hai người phụ nữ nói chuyện, ba người đàn ông hiếm khi yên tĩnh, trừ bỏ ăn cơm uống rượu cơ hồ hoàn toàn trầm mặc,Trác Viện ngẫu nhiên hỏi, bọn họ mới lên tiếng trả lời mấy chữ, nhìn ra được bọn họ không tính toán gia nhập đề tài.

Dùng xong bữa, sắc mặt đen thui đến không thể khó coi hơn,Uông Hạo cùng bạn tốt nháy mắt, thuận miệng tìm một lý do cho có lệ nói với Trác Viện, không để ý Trác Viện ra tiếng kháng nghị, lôi kéo Hà Vu Yến vừa mới ăn no xoay người rời đi.

Khi xe khởi động chạy lên đường,Hà Vu Yến yên tĩnh không lên tiếng, từ khi lên xe mặt cô luôn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô yên tĩnh làm Uông Hạo nhíu mày, không bao lâu,khi xe lái vào nội thành, Uông Hạo mới đánh vỡ trầm mặc,"Thật sự chính là đau răng sao?" Anh chỉ đích thị mặt bên trái sưng của cô.

"Ừa."Hà Vu Yến gật gật đầu, không dám quay đầu nhìn anh, cũng không dám tiếp xúc ánh mắt của anh, sợ bị anh phát hiện chính mình nói dối.

"Vừa rồi Viện Viện nói muốn giúp em giới thiệu nam sinh, tôi sẽ giúp em khước từ."

"Vì sao?" Đó là ý tốt của Trác Viện.

Một câu vì sao của cô làm Uông Hạo nhíu mày, "Em muốn quen mấy người đàn ông đó?" Nghĩ đến Hà Vu Yến muốn đi làm quen những người bạn độc thân không có bạn gái của anh,cơn tức Uông Hạo không khỏi bốc lên.

"Chị Viện Viện nói quen biết nhiều nam sinh cũng không phải không tốt."

Uông Hạo mấp máy miệng, đối với bạn anh anh biết rõ, một đống không lương tâm, cùng anh đám đàn ông đó không hơn không kém, chơi đùa phụ nữ liền tính không thể nhiều hơn anh, nhưng cũng sẽ không thể ít được,"Một số trong đó còn hoa tâm, không phải thứ tốt gì, thua kém hơn không cần quen biết."

"Nhưng là chị Viện Viện nói bọn họ cũng không tồi."

"Không sai cũng có sai,tôi nói đàn ông không tốt chính là không tốt, em nghe không hiểu sao?" Uông Hạo đột nhiên rống to làm Hà Vu Yến rụt vai lại, vẻ mặt sợ hãi đem thân mình hướng cạnh cửa dời đi.

Thấy thân mình cô theo phản xạ di chuyển tới cửa, Uông Hạo nhịn cơn tức cả đêm cuối cùng bùng nổ, "Em trốn cái gì, sợ tôi ăn em sao?"

Hà Vu Yến không hiểu anh vì sao muốn tức giận với cô, nhưng cũng không dám nói nhiều, sợ chọc anh càng tức giận, chính là lần nữa lắc đầu.

Nhưng ngoan ngoãn cùng yên tĩnh của cô lại khiến Uông Hạo lại càng không thoả mãn, tùy tay chuyển tay lái xe, lái xe đến ven đường dừng lại, thừa dịp Hà Vu Yến ngu ngơ, anh chuyển chỗ ghế lái xe, bàn tay to đem người cô kéo hướng bản thân, bất quá trong nháy mắt,Hà Vu Yến đã bị anh kéo lên đùi anh, cả người giạng chân ở trên người anh, tư thế thật ái muội.

Bởi vì là buổi tối, ngoài xe không có nhìn thấy được cảnh dựa vào nhau thật ái muội trong xe, cứ việc nam cường thế mà nữ bị bắt buộc.

Tư thế thân mật lại gần gũi như vậy, gần đến nổi Hà Vu Yến có thể ngửi được mùi trên người Uông Hạo, một loại hơi thở duy nhất thuộc về đàn ông, cô bất an vặn vẹo, thậm chí là muốn rời xa anh.

Nhưng mà Uông Hạo ôm chặt cô, một tay bắt hai tay cô, một tay ôm thắt lưng mảnh khảnh cô, mà cái mông cô ngồi ở trên đùi cường tráng rắn chắc anh,Hà Vu Yến lần đầu tiên cùng người đàn ông khác thân mật như vậy, sớm bị dọa không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể lần nữa uốn éo người, muốn anh buông cô ra.

"Đừng nhúc nhích!" Cô không hiểu nam nữ hoan ái, không hiểu một người phụ nữ ở trên người đàn ông vặn vẹo sẽ tạo thành cái hậu quả gì,mông đẹp của cô ngốc vặn vẹo lần nữa, mà váy ngắn bởi vì dạng hai chân thon dài, lúc này chính vừa xem chắc chắn rơi vào trong mắt Uông Hạo, cảnh xuân chọc người làm Uông Hạo thở hốc vì kinh ngạc rống to.

"Anh Uông,anh buông tôi ra, tôi không thích như vậy. . . . . ."

"Không thích? Tôi nhớ lần đầu tiên hôn em,em còn một mặt say mê ngọt ngào xuất thần trong ôm ấp của tôi, mới bốn năm qua đi em liền đã quên sao?"

Anh còn nhớ rõ khi đó bản thân hôn cô,bộ dáng mặt cô đỏ bừng, trúc trắc không hiểu hôn trả, đó là nụ hôn đầu tiên của cô, mà anh là người đàn ông cướp đi nụ hôn đầu của cô, lại đáng chết khi cô thổ lộ tình cảm với mình, vô tình xoay người chạy lấy người.

"Tôi không có." Nghĩ đến thầm mến ngu ngốc bốn năm trước của mình,Hà Vu Yến nhịn không được muốn phản bác.

"Đáng chết không có,em muốn tôi giúp em gợi lên cảm giác như thế nào không?" Uông Hạo từ buổi tối nghe thấy cô phủ nhận thích anh, trong lòng lửa giận không hiểu bắt đầu cuồng đốt, hiện tại lại nghe cô ngay cả nụ hôn của anh cũng không thích,bất mãn toàn bộ bùng nổ,hơn nữa anh cũng không hiểu cuối cùng là mình bất mãn cái gì nữa.

Đem hai tay của cô cố định ở sau thắt lưng, một tay còn lại kìm chế gáy của cô, muốn cô cùng bản thân đối diện, sau đó anh mạnh mẽ kề, khi cô hoàn toàn không có phòng bị, cường hãn lại bá đạo đem cánh môi của cô che lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.