Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Chương 5



Từ sau bị an bày đi hẹn hò, Uông Hạo mấy ngày nay trừ bỏ đi làm vẫn là đi làm, tâm tình bực mình không thôi,ngày đi hẹn hò ngày một đến gần, Uông Hạo cảm thấy cảm xúc anh cũng càng ngày càng nóng nảy.

Đêm nay là buổi tụ hội mỗi tháng một lần của những người thừa kế các công ty như họ,ông chủ khách sạn là Ngũ Hãn bạn bọn anh quen biết đến không thể quen hơn, vìthế khách sạn còn chuẩn bị một phòng riêng đặc biệt giành cho bọn họ giải trí.

Bất quá lần tụ họp này, Kỷ Nhất Sanh trực ban ở bệnh viện không thể tớivợ Hướng Chấn Vũ còn cùng hắn ầm ĩ đòi ly hôn,hắn không có tâm tư đi; Kỷ Nhất Thế sau khi kết hôn trở thành người đàn ông tốt luôn ở nhà,vợ là nhất,bạn là thứ hai,theo tiêu chuẩn nô lệ của vợ, đêm nay tới chỉ có Biên Nhân cùng vài người coi như là bạn quen biết.

Mà người yêu nhất náo nhiệt như Biên Nhân từ trước đến nay, không nói một tiếng liền mang bạn gái mới đến,làm vài người khác thấy,cũng lục tục đem bạn gái mình đến, chuẩn bị chờ một chút uống rượu xong phải đi khách sạn thuê phòng hoan lạc, mọi người gặp dịp thì chơi,phụ nữ tham là tiền, mà đàn ông hưởng thụ tham sắc đẹp cùng phát tiết.

Trong đó chỉ có Uông Hạo là không tìm bạn gái, vì sao không tìm, ngay cả anh cũng không biết vì sao, chỉ có thể nói anh không có tâm tình,mấy ngày nay anh bực mình, đêm nay trừ bỏ uống rượu, cái gì cũng không muốn làm.

Lúc đầu anh còn cùng mọi người nói nói cười cười,cách vài phút cúi đầu lấy di động ra nhìn một lần, mỗi lần đều thất vọng rồi đưa điện thoại di động thả lại áo khoác tây trang.

Khi người phục vụ đưa rượu và thức ăn lần thứ hai, anh đã có chút men say,tự mình ngồi ở một góc phòng buồn không hé miệng,buồn bực uống rượu,đương nhiên khác thường của anh làm ánh mắt mọi người không khỏi chú ý.

"A Hạo, không phải mỗi người đều phải tìm bạn gái tới sao?Bạn gaí của cậu đâu sao mà giờ này còn chưa đến nữa?" Biên Nhân đương nhiên cũng phát hiện Uông Hạo khác thường, anh bỏ lại bạn gái, cầm ly rượu hướng chỗ trống bên cạnh Uông Hạo ngồi xuống,tiêu sái rót rượu mạnh vào ly.

"Đêm nay mình không có hứng." Uông Hạo xoay xoay ly rượu trong tay, đã uống không ít rượu, tuy rằng anh đã có chút say bất quá còn chưa đến nỗi say đến bất tỉnh nhân sự.

"A Hạo,xảy ra chuyện gì rồi à?Mình lần đầu tiên thấy cậu không phóng thích vậy đó, đã đến khách sạn, cậu nên bỏ qua hết suy nghĩ về công việc đi?"

Biên Nhân lại rót rượu cho mình cùng Uông Hạo, vẫn không quên liếc mắt nhìn bạn gái mình, còn im lìm tặng một cái hôn gió.

"Không có việc gì." Uông Hạo không muốn nói chuyện nhiều, chỉ trả lời cho có lệ.

"Nếu không có việc gì, vậy vui chơi cho vui vẻ một chút, muốn mình tìm cho cậu một người phụ nữ không? Yên tâm, cam đoan thanh thuần."

Uông Hạo tuy rằng cùng bọn họ cùng nhau vui đùa, bất quá ở phương diện phụ nữ anh vô cùng ưa thích sạch sẽ, đối với phụ nữ lai lịch không rõ, anh chẳng những không chạm vào,ngay nhìn cũng chả buồn, biết anh có điểm ưa thích sạch sẽ ấy, Biên Nhân cam đoan không quên.

Uông Hạo không lên tiếng trả lời, nhưng đầu ngẩn lên tiếp tục uống rượu.

Biên Nhân thấy anh không phản đối,lập tức búng taycầm điện thoại gọi điện, đơn giản nói vài tiếng xong liền treo.

Uông Hạo lực chú ý chỉ đặt trên ly rượu trong tay, hoàn toàn không kỹ lưỡng nghe Biên Nhân nói gì đó, nếu anh biết Biên Nhân là kêu người giúp anh tìm bạn gái, anh chắc chắn sẽ cự tuyệt ngay lập tức.

Nửa giờ sau, cửa phòng được mở ra, vào là một người diện mạo thanh thuần, tóc ngắn chạm vai, xem ra cô gái này bất quá chỉ 20 tuổi,hơn thế cô ăn mặc cũng vô cùng trêu ghẹo,làm những người trong phòng nhìn đăm đăm.

Cô gái quét một vòng trong phòng, khi cô nhìn thấy Biên Nhân hất cằm ý bảo cô đi qua, cô đồng thời cũng thấy được Uông Hạo ngồi bên cạnh Biên Nhân.

Không để ý tới ánh mắt người khác phóng tới,cô gái đi giày cao gót hướng tới Uông Hạo,khi Uông Hạo còn chưa lên tiếng, đã ngồi xuống bên cạnh anh.

"A Hạo,bạn gái mình tìm đến đây, cậu không nhìn một chút đi?"

Uông Hạo mặc dù ngay từ đầu anh không phát hiện cô gái này đến, nhưng người ngồi bên người anh,mùi nước hoa nữ tính nhàn nhạt truyền đến, anh chắc chắn cũng chú ý tới rồi.

Biết Biên Nhân bất quá là muốn làm anh vui vẻ mới có thể giúp anh tìm bạn gái, Uông Hạo cũng lười nói với hắn,nhưng cũng không để ý tới cô gái này, tiếp tục uống rượu trong tay.

"A Hạo,nhìn một chút thôi."

Bị Biên Nhân làm phiền chịu không nổi, Uông Hạo gắng gượng quay đầu, hướng cô gái đánh giá vài lần, ai biết vừa đánh giá, anh vốn là không có ý cười nhưng bông nhiên sắc mặt càng trầm khó xem, sau đó lạnh lùng dời ánh mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Biên Nhân một cái sau âm thanh lạnh lùng nói: "Bảo cô ta đi."

"Hả?" Biên Nhân kinh ngạc,hắn còn tưởng rằng nhìn đến cô gái này, Uông Hạo sẽ vui vẻ một chút, thế nào kết quả lại như vậy?

"Kêu cô ta đi lập tức."Giọng nói Uông Hạo tăng thêm,hình như tức giận rồi.

"A Hạo?" Biên Nhân còn không hiểu ruốt cuộc xảy ra chuyện gì, "Không vui sao? Hay là muốn mình giúp cậu tìm bạn gái khác?"

"Không cần."Uông Hạo thái độ lạnh lùng làm Biên Nhân nhất thời không rõ ràng, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái có chút xấu hổ uỷ khuất, trong lòng nhất thời băn khoăn.

Khi cô từ xa đi lại, nhìn thấy Uông Hạo có tiền còn đẹp trai ánh mắt còn lộ ra vui mừng, không nghĩ tới còn chưa nói được hai câu với Uông Hạo đã bị đuổi đi,có thể nghĩ có bao nhiêu thương tổn lòng cô gaí.

Biên Nhân biết lúc này không nên làm trái ý Uông Hạo, lấy bóp da ra,cũng không điếm liền móc ra một sấp tiền đưa cho cô gái.

Cô gái vốn đang có chút ủy khuất, vừa thấy trước mắt một sấp tiền thật dày, mặc dù còn có chút không cam lòng, bất quá đã thu được tiền, một chuyến này cũng không tính đi vô ích rồi.

Thẳng đến cô gái như một trận gió đi ra khỏi phòng, Uông Hạo như trước không giương mắt nhìn cô.

Biên Nhân thấy tư thế Uông Hạo uống rượu đêm nay,lại chăm chú nhìn chai Whisky trên bàn bị Uông Hạo uống hết,hắn biết tửu lượng Uông Hạo, một chai Whisky cũng không thể làm anh say mê, bất quá kiểu uống thế này,ngay cả tửu lượng có cao đên mấy cũng phải say thôi.

Có ý nghĩ này, Biên Nhân nhìn như thế cũng bực mình,gạt đi,thay đổi giọng nói đứng đắn hỏi: "A Hạo,ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Uông Hạo không nói, Biên Nhân dò xét hỏi: "Cô gái này cùng người chúng ta gặp lần trước, khí chất giống, ngũ quan giống,ngay cả âm thanh cũng giống, mình nghĩ cậu sẽ thích."

Biên Nhân kinh nghiệm tình trường làm sao không nhìn ra manh mối, tuy rằng không rõ quan hệ Uông Hạo cùng cô gaí kia, bất quá khẳng định không đơn thuần, mới có thể tìm cô gái tương tự lại, chính là muốn làm Uông Hạo vui vẻ, không nghĩ tới biến khéo thành vụng,hắn cảm thấy mình bị cho xem sắc mặt hơi oan.

"Biên Nhân, cậu bớt lo chuyện người khác đi."

"Cậu không phải vừa ý cô gái đó ư?" Bằng không làm chi không có việc gì bắt người ta? Vốn cho rằng rất ít phụ nữ không thích Uông Hạo, không nghĩ tới cái cô gái tên gì Hà Vu Yến đó, bằng không hai tháng trôi qua, cũng không gặp hai người bắt đầu kết giao.

Cũng bởi vì biết đã xảy ra chuyện gì, Biên Nhân mới có thể hảo tâm muốn giúp Uông Hạo giải buồn, không nghĩ tới lại huých cái đinh, bất quá chỉ là phụ nữ, không có cô thì kiếm người khác thôi, có cần phải không vui như thế không chứ?

"Biên Nhân!"

"Được được được,coi như mình chưa nói gì đi." Biên Nhân tay trái hướng phải họaý bảo hắn sẽ ngậm miệng lại.

Uông Hạo đương nhiên biết ý tốt của Biên Nhân, nhưng đêm nay anh thật sự không có tâm tình,hơn nữa anh chờ điện thoại Hà Vu Yến đợi đến trong lòng nôn nóng buồn bực, thấy bộ dáng cô gái đó tương tự cô,cơn tức tự nhiên phát tác.

Biết đêm nay bản thân không có tâm tình vui đùa, cũng không muốn phá hư hào hứng những người khác, Uông Hạo ngẩn đầu đem rượu lại rót đầy uống hết, rồi sau đó nặng nề mà đem ly rượu thả lại trên bàn.

"Đêm nay mình thanh toán, các cậu cứ vui chơi thỏa thích,mình đi trước đây."Anh đã ngà ngà say đứng lên, thân mình đong đưa,hướng bạn bè trong phòng nói.

Cho đến Uông Hạo cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, mà phía sau tất cả bạn bè đều bạn nhìn mình mình nhìn bạn, ai cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả Biên Nhân cũng không hiểu ra sao, mọi người ở chung cũng không phải một hai ngày, Uông Hạo từ trước đến nay làm cho người ta cảm giác luôn bình tĩnh nội liễm, liền tính không cao hứng cũng rất ít đối với phụ nữ tức giận, càng không cần phải nói giống như đêm nay trực tiếp xua đuổi người.

Khi Uông Hạo đi ra khỏi phòng, bởi vì rượu mạnh khiến anh một trận choáng váng hoa mắt, thân mình tựa vào vách tường hành lang, tính toán đợi hết choáng váng hoa mắt lại rời đi, có lẽ có liên quan tới cô gái lúc nảy,làm Uông Hạo bởi vìcồn mà đầu choáng váng hoa mắt, lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt Hà Vu Yến.

Chết tiệt, anh nhất định là điên rồi, bằng không làm sao mấy ngày nay, hở ra là nhớ đến cô?

Càng làm anh tức giận nhất, tên Biên Nhân kia còn tự cho là thông minh tìm phụ nữ tương tự tới kích thích anh, nếu không phải cô gái đó ăn mặc mát mẻ còn có mùi nước hoa,tức thì anh khẳng định sẽ không nghĩ lầm Hà Vu Yến đến đây.

Ngay khi anh lâm vào trầm tư của mình, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.

"A Hạo, làm sao thế?" Người nói chuyện đúng là ông chủ khách sạn Ngũ Hãn,hắn vừa mới muốn đi qua cùng bạn bè chào hỏi, không nghĩ tới ở ngoài phòng lại vừa vặn gặp Uông Hạo.

Uông Hạo một tay chống vách tường,mày nhíu nghiêng đầu nhìn qua, hướng Ngũ Hãn thoáng cười, "Không có gì,có thể uống hơn nhiều."

Ngũ Hãn trừng mắt to, khó có thể tin nhìn vẻ mặt Uông Hạo trước mắt có chút say rượu, từ khi hai người biết nhau từ trung học đến nay, Uông Hạ tửu lượng còn chưa bao giờ say, càng không cần phải nói giống giờ phút này có chút đứng không vững, không nghĩ tới đêm nay hắn lại đụng phải.

"Muốn đi nghỉ ngơi một chút không?" Thân là bạn tốt, nhìn thấy Uông Hạo uống say, nào có đạo lý mặc kệ bỏ lại anh, đem Uông Hạo thân thể cao cùng bản thân đỡ đi.

"Không cần." Uông Hạo muốn cự tuyệt, hướng bạn tốt phất phất tay tỏ vẻ không cần.

"Cái gì không cần, cậu xem cậu say đến đi còn không vững nữa kià." Ngũ Hãn không biết Uông Hạo đến cùng uống bao nhiêu, bất quá khẳng định so với anh nghĩ còn nhiều hơn.

Cứ như vậy, Uông Hạo ngà ngà say được Ngũ Hãn đỡ một đoạn, xuyên qua hành lang dài, đi lên thang máy hướng phòng khách sạn chuyên môn cung cấp cho khách quý.

Uông Hạo từ trước đến nay thích sạch sẽ, đối với chổ ở vô cùng chú ý, anh cũng bỏ một khoảng tiền vào phòng trong khách sạn, chỉ để cho khi nào anh cùng với bạn gái đến ở, bình thường trừ bỏ người quét dọn đến dọn dẹp, thì một người cũng không có tiến vào.

Mười phút sau, Ngũ Hãn đỡ Uông Hạo đang muốn đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa có một nữ nhân viên,hắn thuận tay kêu cô đi lại,khi nữ nhân viên đi lại, hắn mới phát hiện nữ nhân viên trước mắt mặt lạ hoắc,hắn đối với cô không có ấn tượng,"Cô là nhân viên mới đến?"

Đối với trong khách sạn có bao nhiêu nhân viên, Ngũ Hãn cũng không thèm để ý, nhưng nhân viên có thể ở tầng lầu này đi lại, anh cần thiết phải rõ ràng.

"Vâng, tôi vừa tới đi làm."

Hà Vu Yến biết người trước mắt là ông chủ khách sạn, bình thường hắn rất ít ở trong khách sạn đi lại, bất quá hôm nay giống như có vài vị bạn bè tới, hắn mới có thể xuất hiện.

Ngũ Hãn đánh giá Hà Vu Yến, rồi sau đó hắn mới nói: "Cô theo tôi tiến vào."

Ngũ Hãn ở cửa phòng bấm mật mã, nghe được"Cộp"một tiếng, lập tức đem cửa phòng mở ra,hắn đem Uông Hạo đã say đến có chút bất tỉnh nhân sự đỡ đến trên sofa ngồi xuống, lại hướng Hà Vu Yến phiá sau mở miệng,"Cô đi lấy khăn trải giường sạch cùng chăn, đem khăn trải giường trong phòng vốn có đều thay đổi, đúng rồi, áo gối cũng nhất định phải thay đổi."

Căn cứ Uông Hạo tính tình yêu sạch sẽ, bản thân tốt nhất đem khăn trải giường thay đổi, miễn cho anh tỉnh rượu tìm mình oán giận, dựa vào kinh nghiệm lần trước, Ngũ Hãn đúng là điểm này cũng không thể hàm hồ.

"Tôi lập tức đi ngay."

Bởi vì cái người say rượu kia luôn luôn cúi đầu, Hà Vu Yến không thấy rõ diện mạo đối phương, bất quá nhìn ra được đã quá say. Khi Hà Vu Yến trở về lần nữa, thuần thục đem khăn trải giường một lần nữa xếp tốt,khi xoay người, nhìn ông chủ chính đỡ người uống say đứng ở sau lưng cô, bởi vì là tình huống mặt đối mặt, Hà Vu Yến có thế này phát hiện,người uống say trước mắt thực ra là người nhiều ngày không liên lạc Uông Hạo.

Mấy ngày nay cô vội vàng làm việc, lại bởi vì đồng nghiệp xin phép, cô tạm thời bị an bày thay thế, mỗi ngày về nhà mệt đến nằm trên giường liền ngủ. Anh làm sao có thể ở trong này uống say? Cô tuy rằng vừa tới khách sạn làm việc không lâu, nhưng bao lâu đó cũng hiểu được đàn ông đến khách sạn khẳng định không phải đơn thuần uống rượu, nghĩ đến Uông Hạo đêm nay khẳng định cũng có bạn gái đi theo, mà cô lại còn tìm vài buổi tối suy xét,lúc anh hỏi cô làm người phụ nữ anh là nghiêm túc, cô nên làm cái gì bây giờ?

Thật tốt cô có thể tự mình hiểu lấy,không đem lời nói của anh tin thật, bởi vì anh căn bản không thích cô.

"Cô đi lấy nước ấm cùng thuốc giải rượu đến đây."

Bởi vì vội vàng đem Uông Hạo chuyển lên giường, Ngũ Hãn không chú ý biểu cảm Hà Vu Yến nhìn Uông Hạo tim đập mạnh và loạn nhịp, khi phát hiện anh nói xong rồi,mà Hà Vu Yến thế nhưng còn ngu ngơ tại chỗ, "Còn có vấn đề gì à?"

"Không có, tôi hiện tại lập tức đi đây." Hà Vu Yến có thế mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi lấy nước ấm cùng thuốc giải rượu.

"Chờ một chút." Tay cô vừa mới đụng đến tay cầm cửa, phía sau lại truyền đến tiếng kêu Ngũ Hãn.

Hà Vu Yến xoay người, cho rằng hắn còn muốn bản thân thuận tiện lấy thêm vài thứ gì nữa đi lên, không dự đoán được hắn cũng là phải đi, "Tôi còn có việc muốn rời đi trước, chờ một chút cô đi lấy thuốc giải rượu xong, nhân tiện cho anh ta uống hết giùm."

Ngũ Hãn vừa nói vừa cầm điện thoại ra,nhìn tin nhắn phía trên, thấp giọng mắng một tiếng, không đợi Hà Vu Yến phản ứng, lập tức giống một cơn gió đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn vội vàng dặn dò, "Tôi đi một lát sẽ trở về."

Cứ như vậy,một phòng to như vậy chỉ còn lại có Hà Vu Yến cùng Uông Hạo nằm ở trên giường, nhìn thấy anh nhíu mày lại, giống như ngủ rất không thoải mái, Hà Vu Yến vội vàng lấy thuốc giải rượu cùng nước ấm.

Chờ cô trở về,Uông Hạo ở trên giường bởi vì nóng, đã đem áo khoác tây trang cởi ra, caravat bị nới ra, áo sơmi vài cúc áo đã bị anh mở ra, anh không có giống người khác uống say khướt hoặc là kêu to vặn vẹo, chỉ là giống đang ngủ một loại lẳng lặng nằm, nếu không phải trên người anh phát ra nồng nặc mùi rượu, cô sẽ cho rằng anh bất quá chỉ là ngủ thôi.

Hà Vu Yến đi lên phía trước, trước đem nước ấm cùng thuốc giải rượu đặt ở trên tủ đầu giường, trong lòng không khỏi suy nghĩ, anh nằm như vậy, không nhúc nhích, làm sao có thể uống nước ấm cùng thuốc giải rượu chứ?

Suy nghĩ lại, trừ bỏ do dự cô cuối cùng quyết định gọi người tỉnh, cô khom người xuống gần anh, nhẹ nhàng mà ở phía trên anh kêu, "Anh Uông,anh có thể ngồi lên một chút được không?"

Nhưng cô kêu vài tiếng, Uông Hạo nằm ở trên giường hoàn toàn không có phản ứng, cuối cùng cô đành phải vươn tay đẩy cánh tay anh, "Anh Uông, Anh Uông. . . . . ." Lại kêu lại thôi, anh lại vẫn là không có phản ứng,thấy thế này Hà Vu Yến sốt ruột.

Cô biết người uống say nếu không lập tức uống thuốc giải rượu, hôm sau chẳng những khó chịu, còn có thể sẽ đau đầu, đây cũng chính là nguyên nhân ông chủ muốn cô cho Uông Hạo uống thuốc giải rượu, nhưng là anh say đến kêu cũng không hay, này không phải là đang làm khó cô sao?

Thật sự là không còn cách nào, Hà Vu Yến đành phải ngồi ở mép giường,tay thử đem Uông Hạo ngồi dậy, nhưng Uông Hạo dù sao cũng là người đàn ông lớn, thể trạng lại rắn chắc, cô thử vài lần, thật vất vả mới đem nửa người anh nâng dậy đến, "Anh Uông, tỉnh tỉnh."

Cô một tay để phiá sau cổ Uông Hạo, một tay vừa muốn lấy cốc nước ở trên đầu tủ, vốn là Uông Hạo say đến bất tỉnh nhân sự lại vào lúc này mở to mắt.

"Tôi làm sao vậy?" Đèn trong phòng mờ nhạt, Uông Hạo cảm thấy đầu choáng váng, nhất thời thấy không rõ người trước mắt, cũng đối với bản thân vì sao đột nhiên nằm ở nơi này cũng không biết.

"Anh uống say rồi." Hà Vu Yến thấy anh tỉnh, vội vàng lấy cốc nước, "Anh có thể uống nước không? Tôi cầm thuốc giải rượu, chờ anh uống thuốc rồi lại nằm xuống ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại đầu sẽ không đau nữa."

Hà Vu Yến nhìn người khách hơi uống say, cũng có vài lần hỗ trợ lấy thuốc giải rượu giúp khách, lúc này chính thuần thục giải thích cùng anh,bưng cốc nước hướng tới gần môi anh.

Ai biết bàn tay Uông Hạo vung lên đem cốc nước gạt đi, Hà Vu Yến nhất thời không cầm chắc, toàn bộ cốc nước liền như vậy rơi xuống ván gỗ, thủy tinh theo vậy liền bể, nước đọng bắn tung tóe trên đất.

Hà Vu Yến sợ tới mức vội vàng muốn đứng dậy đi nhặt miểng thủy tinh, lại bị Uông Hạo trên giường nắm tay lại, "Hà Vu Yến,em làm sao lại ở trong này?"

Liền tính lại say mê, Uông Hạo như trước nghe được chủ nhân phát ra âm thanh êm ái mà anh đợi mấy ngày nay, lúc anh ổn định lại, chỉ thấy Hà Vu Yến mặc đồ nhân viên nữ của khách sạn Ngũ Hãn,váy ngắn đến không thể ngắn hơn bao phủ cái mông tròn xinh đẹp của cô,

Lộ đùi nhỏ dài hơn phân nửa, quyến rũ ánh mắt người đàn ông.

Anh nhìn thấy cô mặc đồ như vậy sắc mặt biến đổi hỏi: "Em vì sao ở trong này?"

Nơi thanh sắc này không phải nơi loại nhìn đời chưa sâu như cô đến làm, chỉ cần không cẩn thận gặp phải người khách uống say lại vô lại, đừng nói là cô khách sạn, liền tính là nhân viên nữ cũng có thể bị mạnh mẽ kéo lên giường.

"Tôi. . . . . . Tôi làm việc ở trong này. . . . . ."

Chỉ một câu làm việc làm ánh mắt Uông Hạo trừng càng dữ tợn, lực đạo cũng thuận tăng thêm, "Làm việc? Em chỗ nào không làm,lại chạy tới làm việc ở trong cái khách sạn hỗn tạp này?"

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi là cùng bạn học tới đây,cố ấy nói làm làm nhân viên trong khách sạn trừ bỏ mệt một chút, cũng sẽ không có nguy hiểm gì." Hà Vu Yến không hiểu vì sao anh lại tức giận đầu tiên là không biết nói gì, rồi sau đó lại cảm thấy cô làm việc ở trong này không ảnh hưởng tới anh, anh vì sao lại tức giận với cô chứ?

"Không có nguy hiểm?" Uông Hạo nghe vậy đầu tiên là lạnh lùng đánh giá cô vài lần,sau khi Hà Vu Yến còn không phòng bị gì,dùng sức một cái lôi cô hướng trên người bản thân.

Cho dù uống nhiều, nhưng là nam nữ trời sinh thể lực chênh lệch,để Uông Hạo dễ dàng đem Hà Vu Yến xoay người áp ở dưới thân. Mà Hà Vu Yến còn chưa có rõ tình huống, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thì người cô đã nằm ở trên giường, mà trên người là Uông Hạo thân hình cao lớn chặt chẽ chế trụ cô.

"Anh Uông anh làm gì thế? Buông tôi ra!" Hà Vu Yến kích động đem hai tay để ở trước ngực anh, thử cùng anh tách ra khoảng cách.

Uông Hạo thấy cô hoàn toàn chống cự không có tác dụng, hừ lạnh một tiếng, không tốn chút sức nào đem một tay cô định ở đỉnh đầu, cúi đầu cùng cô nhìn nhau, bởi vì khỏang quá gần, Hà Vu Yến thậm chí có thể thấy mình trong đôi mắt cuả anh, rõ ràng như vậy,nhỏ bé như vậy. . . . . .

Vài ngày nay anh muốn cô nghĩ thật tốt, đỏ mắt chờ mong cô, cô dám lật đỗ, chỗ nào không đi, chạy đến khách sạn làm việc, nghĩ đến đây trong lòng anh lại càng không thể bình tỉnh, sức tay cũng đi gia tăng theo.

"Anh Uông,anh. . . . . . Anh mau buông tôi ra!" Hà Vu Yến hai tay bị kiềm trụ, hoảng loạn đá chân muốn tránh ra,nhưng cô có làm như thế nào đi nữa cũng không thể thoát được, gấp đến độ cô muốn khóc.

"Dám đến khách sạn làm việc,em chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vầy sao?"

"Mới không có,người khách khác mới sẽ không như vậy,anh mau thả tôi ra." Hà Vu Yến liều mình uốn éo người, hốc mắt càng hồng vả lại tụ đầy nước mắt.

"Thật đáng tiếc, đêm nay tôi chính là khách của khách sạn, mà em vừa khéo bị đụng phải tôi." Uông Hạo tiếp tục đe dọa cô, muốn cô sợ, mới hiểu được khách sạn không phải là nơi cô nên bước vào.

"Anh muốn làm gì. . . . . ." Cô còn chưa kịp nói xong, thân hình Uông Hạo cao lớn rắn chắc liền áp xuống tới,gần như muốn bóp ra hết không khí trong phổi cô,khiến cô ngay cả muốn nói cái gì cũng không được.

"Thế nào không vùng vẫy nữa, hửm?"Mặt Uông Hạo chậm rãi tới gần,trong cự ly không đến 5cm thì dừng lại,anh dùng một tay rảnh rỗi kia mơn trớn gò má Hà Vu Yến,dịch xuống chút nữa đi đến cổ trắng mịn của cô.

"Không cần." Bởi vì anh gần sát, Hà Vu Yến lập tức ngửi thấy mùi rượu,hai tay càng dùng sức vặn vẹo, mặt cũng hướng một bên khác.

"Em cho là một người say rượu sẽ bởi vì một câu không cần của em là bỏ qua liền sao?"

Uông Hạo một chút cũng không muốn buông tha cô, làn da cô mềm nhẵn tình tế làm anh yêu thích không thôi, cúc áo sơmi màu trắng của nhân viên nữ bị anh cởi bỏ từng cúc , không để ý Hà Vu Yến kêu to,cho đến anh đem cúc áo sơmi cuối cùng của cô tất cả đều cởi bỏ, đem vạt áo áo sơmi từ trong váy kéo ra, bàn tay to dời xuống, đem vải dệt mỏng manh hai bên cạnh xốc lên.

"Dừng tay,anh không cần như vậy. . . . . ."

Hà Vu Yến dùng hết toàn lực hai tay vặn vẹo,khi hai tay cô thật vất vả tránh bị bắt giữ, cùng lúc đó cô cảm giác thân mình chợt lạnh, vội vàng cúi đầu nhìn thấy, có thế này mới phát hiện Uông Hạo chẳng biết lúc nào đã đem áo của cô xốc lên.

Hà Vu Yến chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ động thủ đánh người, cô luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng, luôn luôn thật an phận làm người con gái ngoan,nhưng Uông Hạo gần như liên tục khi đễ cô khiến cô cảm thấy vừa tức vừa ủy khuất, nhất thời đầu một trận trống rỗng, không hề nghĩ ngợi,khi cô phát hiện, tay cô đã vung tới trước mặt Uông Hạo.

"Bốp" một tiếng bốp giòn vang lên,khi Hà Vu Yến phản ứng kịp chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát, giống như có lửa thêu đốt, nóng nóng, đau đau.

Uông Hạo không dự đoán được Hà Vu Yến sẽ động thủ,cho dù sức nữ sinh không lớn, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh bị đánh, mà một tát này khiến bất mãn trong lòng chất chứa càng sâu.

Vốn do say rượu lý trí anh đã mất một nữa,mặt lại bị người động thủ, Lý trí còn sót lại cũng theo đó mà biến mất tăm tích, xem ra anh đã xem nhẹ tính khí Hà Vu Yến quá rồi.

Khi Hà Vu Yến nhân cơ hội vừa xoay người từ dưới người anh dời đi, muốn bò xuống giường, Uông Hạo lấy lại tinh thần tay phản ứng nhanh đã đem cô lôi trở về, không để ý cô đánh mình, thô lỗ đè cô xuống trở lại.

"Em muốn chạy trốn nơi nào?" Đánh anh một cái tát liền muốn trốn, cô cho là chuyện đơn giản như vậy sao?

Ngay từ đầu có lẽ Uông Hạo chỉ muốn giáo huấn cô một chút, muốn cô hiểu rõ làm việc ở khách sạn nguy hiểm cỡ nào, lại bởi vì phiền muộn mấy ngày nay chờ điện thoại cô, cho nên cố ý muốn dọa cô.

Nhưng khi một cái tát đem lý trí còn lại của anh đánh mất, lại thấy nữa người trên Hà Vu Yến như ẩn như hiện,áo ngực màu trắng bao phủ cặp vú xinh xắn,làn da trắng nõn mềm nhẵn,thắt lưng mảnh khảnh,bụng bằng phẳng, dáng người rõ ràng với anh mà nói không tính là rất có sức quyến rũ, thậm chí có thể nói gầy một chút,nhưng anh không thể không thừa nhận, anh đối với thân hình không có gì xuất chúng này thật khát vọng.

Uông Hạo biết bản thân không phải là chàng trai trẻ tuổi,tự tra tấn bản thân,cổ khát vọng nhiều ngày đã đến cực hạn, anh càng muốn Hà Vu Yến biết chỉ vì một cái tát này mà trả giá lớn như thế nào.

Hà Vu Yến bị thân hình Uông Hạo nặng trĩu áp ở dưới thân, chỉ cảm thấy không khí trong phổi suýt chút dồn dập,ngay cả hô hấp cũng khó khăn,nhưng vẫn còn tinh lực dồi dào giãy dụa.

Uông Hạo cúi đầu nhìn cô khó chịu bất lực uốn éo người, nhớ tới lúc trước từng có vài lần anh trực tiếp giữ lấy cô, cuối cùng đều là anh chủ động ngừng lại, anh hỏi cô muốn làm người phụ nữ của anh không hay, cô không trả lời, anh cũng không muốn bắt buộc cô,nhưng người đàn ông nhẫn nại cũng là có giới hạn.

Mặc kệ anh có thích cô hay không, anh đã quyết định muốn cô làm người phụ nữ anh, như vậy giữ lấy cô bất quá chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn, lúc này chỉ là trễ quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.