Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 94: (¯`•._) Đàm Giảo (13.3)





Tôi nhìn qua, chẳng biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Trong mơ chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp yên tĩnh, tôi ngủ vô cùng say. Có lẽ là do quá đói tôi còn nằm mơ đi ăn cá hấp với Tráng Ngư, không ngừng nhai nuốt. Trong mơ con cá kia còn thè lưỡi ra liếm mặt tôi, vô cùng dịu dàng, liếm từ lưỡi rồi đến mắt, hơn nữa còn khẽ hôn miệng tôi. Sau đó còn dịch xuống cổ tôi không ngừng hôn. Tôi mơ mơ màng màng, chẳng lẽ tôi thực sự khao khát đến vậy sao?

Khi tỉnh lại đã là xế chiếu. Tuyết đã ngừng rơi, trời sáng hơn một chút. Tôi phát hiện Ô Ngộ đang ngủ say bên cạnh.


Anh đã thay chiếc áo phông chúng tôi vừa mua ở tiệm tạp hoá, còn cả quần dài nữa. Khuôn mặt sạch sẽ càng làm các đường nét rõ ràng hơn. Giấc ngủ của anh rất sâu, hơi thở đều đều.

Tôi nhìn một lát, nhấc một tay anh lên. Không còn là bàn tay của thiên chi kiều tử năm đó, rất to, dày, có có một ít vết thương, trên bàn tay cũng có lớp chai mỏng. Thời gian qua, người đàn ông này đã tra tấn chính mình. Tôi hôn tay anh, không nỡ buông ra.

A Ngộ, anh không biết là chỉ vì anh mà em vốn luôn vui vẻ trở nên nặng nề, yên lặng đâu.

A Ngộ.

Trên đời này chỉ có mình em được phép gọi anh như vậy thôi.

A Ngộ của em.


Đừng do dự, đừng tự trách, cũng đừng mất đi lòng tin. Dù bây giờ anh không chịu ở bên em, em cũng sẽ không bực bội so đo với anh nữa.

Em muốn giúp anh thực hiện được nguyện vọng.

Em muốn Ô Diệu và mẹ anh đều bình an trở về bên cạnh anh, hà cớ chi phải lo lắng việc mê man rơi vào vòng xoáy thời gian.

Đương nhiên em cũng hi vọng trong nguyện vọng tương lai của anh có thêm sự tồn tại của em.

Bởi vì anh nói em là ánh mặt trời nhỏ của anh. Ánh mặt trời duy nhất anh có trong cuộc đời này.

Khi Ô Ngộ tỉnh lại, trền bàn đã để hai phần thức ăn do tôi nhờ ông chủ khách sạn xào hộ. Trên ghế salon còn có hai chiếc áo khoác, một nam một nữ, cũng là vừa rồi ông chủ mua hộ. Dù không có ý gì, nhưng chúng là dành cho tình nhân đấy, một xanh một hồng, dù không phải là nhãn hiệu đồ đôi nổi tiếng nhưng cũng là cùng dạng. Anh mặc size 185, còn tôi là 160.


Tôi đang gọi điện cho Tráng Ngư thì thấy anh đứng dậy, mỉm cười với anh, rồi nói chuyện tiếp: "Shit! Cô đừng hỏi nhiều như vậy, tới rồi nói sau. Sách dạy nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ. A Ngư, lúc này tôi không thể không có cô. Cô tới đây một chuyến, tôi sẽ chi trả hết tiền xe và chi phí ăn ở."

Khuyên can một lúc lâu, cuối cùng Tráng Ngư cũng chịu tới. Cúp điện thoại, tâm trạng của tôi cũng vô cùng phức tạp. Vừa rồi khì trò chuyện với Tráng Ngư tôi cũng thăm dò được cô ấy vừa thi cuối kì xong bắt đầu nghỉ đông. Nói cách khác cho dù tôi xuyên đến khoảng thời gian nào thì cô ấy không phải đang thi, thì cũng là vừa thi xong... Trong lòng tôi không hiểu sao dâng lên chút đồng cảm với cô ấy.

Song Tráng Ngư của mùa đông năm ngoái quả thực không nhớ rõ Ô Ngộ, không nhớ gì về vụ án kia, cũng không nhớ được chút nào chuyện xảy ra sau đó. Bởi vì tôi cảm thấy cô ấy là người thông minh. Tôi và Ô Ngộ lại xuyên thời gian lần nữa, nói không chừng cô ấy có thể phân tích được gì đó. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ là sự tin tưởng mù quáng của tôi dành cho cô ấy, giống như cô ấy tin tưởng mù quáng tôi có thể phá được tất cả các vụ án giết người.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.