Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 42: Quả nhiên là như vậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian trong lương đình như đang ngừng lại.

Ra On tựa như đang lâm vào một thế giới khác cách xa thế giới này, nàng không còn nhìn thấy hay nghe thấy điều gì nữa. Từ trong mắt của Lee Young có thể nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng, nhưng vấn đề là hiện giờ nàng đang mặc y phục của nữ tử.

Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Gia gia từng nói, đối diện với bất kỳ vấn đề gì đi nữa thì cách tốt nhất cũng là đối mặt chứ không phải chạy trốn. Nhưng hiện tại nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt lạnh lùng của thái tử... thật sự không có can đảm đối mặt à nha.

Vào lúc Ra On đang kích động thì tầm mắt của Lee Young luôn nhìn chằm chằm nàng. Nhìn đến mặt Ra On muốn thủng một lỗ.

Chẳng lẽ đã nhận ra ta rồi sao? Bây giờ là buổi tối, dù có đèn đi nữa cũng rất mờ ảo, hơn nữa hiện tại ta còn mặc y phục nữ tử mà. Chẳng lẽ đến vậy mà cũng nhìn ra? Tim Ra On đập thùng thùng như trống.

Ngay tại lúc đó.

"Đây không phải là điện hạ sao?" Không biết Yoon Sung trở về từ lúc nào, hiện tại hắn đang đứng trước lương đình.

Thời gian bị dừng lại nãy giờ giống như đã hoạt động trở lại. Bên tai Ra On nghe tiếng mưa rào rào, nàng sực bừng tỉnh vội né tránh khuôn mặt ra chỗ khác, mong thoát được ánh mắt của Lee Young.

Lúc này, không biết là ngẫu nhiên hay cố ý mà Yoon Sung lại vừa đẹp chắn ngang tầm mắt của Lee Young: "Điện hạ có chuyện gì mà lại đến đây?"

"Ta có việc nên tạm thời xuất cung một lát, còn ngươi?"

"Có việc ra ngoài, nhưng lại tự dưng gặp mưa to." Yoon Sung quay đầu lại nhìn Ra On đang đứng sau lưng mình.

"Xem ra ngươi có bạn đồng hành."

"Vâng."

Lee Young không mấy chú ý đến ánh mắt Yoon Sung đang nhìn nữ tử đứng phía sau, hắn ngồi xuống đối diện hai người.

"Sắc mặt Hong nội quan có vẻ không tốt lắm." Yoon Sung vừa nhìn Lee Young vừa hỏi nhỏ Ra On.

"Chuyện đó..." Ra On không nói rõ ràng được mà chỉ liếc nhìn Lee Young mấy cái.

Dường như đã hiểu ra được nguyên nhân, Yoon Sung liền lộ ra nụ cười nhã nhặn như mọi ngày: "Có phải vì thái tử không?"

"Ta chưa từng nghĩ đến sẽ gặp thái tử ở đây. Nhưng mà bây giờ phải làm sao? Nếu cứ vậy mà gặp mặt... chắc ta mất mạng mất."

"Đừng lo lắng."

"Sao có thể không lo lắng được chứ?"

Nếu nàng bị lộ ra là dám giả dạng thành nam tử để nhập cung lừa gạt vương thế tử thì chắc chắn nàng sẽ bị xử tử ngay tại chỗ. Cho hỏi làm sao không lo lắng được đây?

Nếu nàng không mặc bộ y phục này thì tốt rồi. Đột nhiên nàng thấy oán hận Yoon Sung, nhưng ngay sau đó nàng đã cúi đầu xuống. Chính nàng là người nói sẽ thực hiện nguyện vọng của Yoon Sung. Lúc Yoon Sung yêu cầu mặc, đến cuối cùng người quyết định mặc vẫn là chính nàng. Lúc được mặc y phục xinh đẹp nàng đã rất vui, vậy mà bây giờ lại đi trách ngược đại nhân sao? Ra On tự trách mình thật quá lỗ mãng.

Lúc này, bên tai nàng truyền đến giọng nói của Yoon Sung: "Ngươi quên một chuyện rồi."

"Chuyện gì?"

"Khuyết điểm nho nhỏ của thái tử điện hạ."

"Khuyết điểm của điện hạ..."

Khuyết điểm? Thái tử điện hạ có khuyết điểm gì sao?

"A!" Lúc này đột nhiên nghĩ tới một chuyện:"Đang nói đến chuyện không phân biệt được khuôn mặt nữ nhân phải không?"

"Đúng, chính là nó."

"Ý đại nhân là điện hạ có lẽ không nhận ra ta được sao?"

"Hong nội quan nói thử xem." Yoon Sung nói xong liền liếc mắt về phía Lee Young, Ra On cũng nhìn theo.

Không ngoài dự kiến, trong ánh mắt Lee Young nhìn Yoon Sung và Ra On không có gì đặc biệt cả. Quả thực chính là ánh mắt không hề để tâm. Đặc biệt là khi nhìn Ra On, cứ như đang nhìn một người xa lạ.

"Làm sao có thể, thái tử điện hạ biết diện mạo của ta mà. Bình thường vẫn nhìn ra ta đó thôi, lúc này chắc chắn có thể nhận ra."

"Đó là vì thái tử cho rằng Hong nội quan không phải nữ nhân nên mới như vậy. Điện hạ chúng ta, tuyệt đối không thể nhận diện được khuôn mặt người nào mà mặc váy."

"Vậy làm sao thái tử luôn nhận ra được công chúa Myung Eun?"

"Với thái tử mà nói, công chúa điện hạ là muội muội, là người nhà, không phải nữ nhân."

"Ý đại nhân là xem công chúa là người nhà nên không dùng khái niệm nữ nhân áp đặt lên, thế là nhận ra được luôn sao?"

Yoon Sung gật đầu: "Đúng là vậy đó."

Tới lúc này Ra On mới buông lỏng đề phòng. Nãy giờ nàng cứ sợ bị lộ nên quýnh quáng hết cả lên. Nhưng mà... thật sự sẽ không nhận ra sao? Ngày nào cũng gặp nhau mà, chẳng lẽ thay một bộ y phục, đổi một giới tính thôi là hết nhận ra thật à?

"Muốn thử không?" Yoon Sung mang vẻ mặt như đọc thấu mọi suy nghĩ mà hỏi Ra On.

"Hả?"

"Khuôn mặt của Hong nội quan hiện giờ đang hiện câu "có thật sự điện hạ sẽ không nhận ra ta không?" kia kìa."

Trời, giống quỷ vậy.

"Không, ta không muốn biết."

Không sợ chuyện gì chỉ sợ "lỡ như", ta không muốn làm chuyện dư thừa rồi mang họa đâu. Ra On lắc đầu quầy quậy. Không cần, tuyệt đối không cần, trăm ngàn lần không cần làm thử cái gì đâu.

"Nhưng mà..."

Lúc hai người đang ầm ỹ bên này thì Lee Young mở miệng. Ánh mắt Ra On và Yoon Sung đồng thời quay sang nhìn hắn.

"Hôm nay ngươi không đi lên du thuyền sao?" Lee Young nhìn Yoon Sung hỏi.

"Tiểu nhân có việc muốn làm nên không đi."

"Có việc muốn làm?" Lee Young lại dời tầm mắt về phía Ra On.

Bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn vào, đột nhiên Ra On có một cảm giác sợ hãi không nói nên lời. Giống như tâm trạng của con chuột khi đứng trước mặt con mèo vậy. Nổi hết cả da gà, dựng hết cả tóc gáy. Ánh mắt đó thật sự rất lạnh lùng.

Nàng mím chặt đôi môi đỏ mọng. Nàng chờ đợi những lời cay độc chuẩn bị phát ra từ con người như tượng tạc ở trước mắt, nàng nhắm mắt lại không dám nhìn Lee Young. Nhưng điều nàng chờ đợi đã không xảy ra.

Ánh mắt kia đột nhiên không còn nhìn chằm chằm nàng nữa mà chuyển sang nhìn Yoon Sung. Lúc này Ra On mới dám thở ra một hơi.

"Thật là kỳ lạ."

Lee Young rũ sạch nước mưa dính trên người, Yoon Sung cẩn thận hỏi: "Không biết người nói vậy là có ý gì?"

"Thì chính là lại thấy ngươi ở cùng với một nữ nhân."

Yoon Sung lập tức nở nụ cười hòa nhã cố hữu: "Thần làm sao có thể chỉ biết vùi đầu vào trong sách vở chồng chất chứ."

"Trước giờ ngươi vẫn luôn như vậy mà." Lee Young tiếp lời Yoon Sung bằng một giọng hờ hững.

Yoon Sung là một nhân tài học thức uyên thâm. Đã có rất nhiều nhà hy vọng được nhận hắn làm con rể, bình thường cũng có rất nhiều nữ nhân ái mộ hắn, nhưng trước giờ Yoon Sung cũng không quan tâm đến họ mà chỉ có hứng thú với sách vở. Nhưng hiện giờ nhìn thấy hắn đi cùng một nữ nhân thế này, quả là bất ngờ. Lee Young lại lần nữa không kềm được chuyển tầm mắt nhìn nữ tử sau lưng Yoon Sung.

"Quan hệ của hai người là gì vậy?"

"Cái... cái đó..." Nhìn thấy Lee Young, Ra On cứ lắp bắp không biết nói gì mới đúng, đầu óc cứ trống rỗng. Nàng cố hết sức bình tĩnh để nghĩ ra một cái cớ, cứ thế mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng, nàng im bặt.

May mắn Yoon Sung đã lập tức nói: "Người cho rằng chúng thần có quan hệ gì?"

"Là ta hỏi trước mà."

"Vì thần không biết điện hạ nghĩ thế nào nên mới hỏi như vậy."

"Nhìn thì có vẻ quan hệ của hai người không tầm thường."

Nghe câu trả lời của Lee Young xong, Yoon Sung choàng tay qua vai Ra On rồi khẽ kéo nàng về phía mình: "Nàng là người trong lòng của ta."

"A?" Người trong lòng? Đang nói cái gì vậy? Sao có thể vậy được? Đang đùa sao? Đúng vậy, chắc chắn là đang đùa, nhưng sao nói đùa mà lại dùng vẻ mặt nghiêm túc thế?

Ra On ánh mắt hoảng sợ nhìn Yoon Sung. Rõ ràng hắn có thể được ánh mắt đó của Ra On, nhưng hắn vẫn mặt dày hỏi thái tử: "Người thấy thế nào? Rất xứng đôi đúng không?"

"Hả? Về phương diện này, ta không biết nhìn đâu." Lee Young chậm rãi lắc đầu.

"Vậy cũng mong người nhìn thử một chút đi. Vì thần rất tò mò, không biết trong mắt người khác thì thần và nàng ấy như thế nào."

Vậy mà Lee Young còn thật sự nhìn lần lượt từ Yoon Sung tới Ra On, sau đó mở miệng: "Nếu muốn biết ý kiến của ta đến như vậy, thì cùng tiến cung đi."

"A?"

"Vừa hay bên cạnh ta có một tên rất tinh thông nữ nhân, hỏi hắn có lẽ sẽ có được đáp án chính xác."

Nghe Lee Young nói xong, Ra On ngước mắt lên nhìn trời. Cái tên tinh thông nữ nhân, là đang nói ta chăng? Nghe thấy Lee Young đang ở ngay trước mặt mình lại còn nhắc đến mình, Ra On thật sự hết nói nổi. Đây cũng chính là chứng cứ cho việc hắn thật sự không phân biệt được mặt mũi của nữ nhân. Trên thế giới này thật sự có người như thế.

Tốt quá rồi, cuối cùng đã có thể yên tâm. Nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy tâm trạng chùng xuống. Vì sao? Ngay đến cả ta mà thái tử cũng không nhận ra, thật khiến người ta đau lòng.

Ra On lắc đầu. Đau lòng? Đang nghĩ cái gì vậy trời? Không lẽ muốn bị lộ trước mặt thái tử thì mới hài lòng sao? Khuyết điểm của thái tử điện hạ chính là may mắn của ta. Vừa tự trách lại vừa đau lòng, đến chính mình cũng bó tay với mình luôn.

Nhưng mà... ngược lại nàng thấy yên tâm. Thật tốt quá, điện hạ không nhận ra khuôn mặt của ta, thật là tốt quá.

Nhưng... đó cũng là điều khiến người ta thấy đau lòng. Cũng đã làm bằng hữu lâu như vậy rồi mà đổi mỗi bộ y phục thôi đã không còn nhận ra nữa. Thật thất vọng, điện hạ, sự quan tâm của người dành cho ta chỉ có chừng đó thôi sao? Còn nói cái gì mà bằng hữu tri kỷ tin cậy gì đó, còn bảo người ta là độc nhất vô nhị nữa chứ.

Trong lòng đang vừa yên tâm vừa đau lòng, Ra On nghe bên tai vang lên giọng của Lee Young: "Nhưng hai người làm sao gặp mặt nhau vậy? Ngươi mới trở về triều Thanh không bao lâu thôi mà, gặp nhau khi nào?"

"Phải nói là nhờ định mệnh."

"Vậy là có ý gì?"

"Ngẫu nhiên gặp nhau, sau đó xuất hiện một bí mật nhỏ. Nhờ bí mật nhỏ mà phát triển đến như bây giờ." Yoon Sung lại một lần trêu đùa.

"Lại đùa rồi." Người khác sẽ thật sự nghĩ mối quan hệ của chúng ta rất đặc biệt đấy. Không biết vì sao hôm nay Yoon Sung lại thích đùa như vậy, nhưng Ra On cũng không nhịn được nở nụ cười vài lần.

"Là nhờ bí mật nhỏ sao?" Lặp lại lời Yoon Sung xong, Lee Young cảm khái: "Ta cũng có một tri kỷ, ngẫu nhiên biết được bí mật nên thành bằng hữu."

"Vậy sao? Là người như thế nào vậy? Nếu là tri kỷ của điện hạ, thì hẳn phải là một người rất giỏi giang."

"Đúng là rất giỏi. Còn không ít lần nói những lời mạo phạm đến ta, khiến ta tức giận nữa kìa."

"Làm điện hạ tức giận sao? Thật sự còn có người này à? Nếu không phải chính tai thần nghe thấy người nói thì thần thật sự sẽ không tin nổi đâu." Yoon Sung không thể kiềm chế vẻ mặt ngạc nhiên của mình.

Theo hắn biết, Lee Young là một khối băng di động, bất kể gặp phải chuyện gì cũng sẽ không dao động, bản tính luôn lạnh nhạt. Vậy mà lại có người khiến thái tử nổi nóng sao? Hơn nữa, dựa vào tính tình của thái tử mà không những không trừng phạt, lại còn giữ người đó lại bên mình, thật khiến người ta kinh ngạc. Thật không tin nổi. Yoon Sung nhìn thoáng qua Ra On. Chẳng lẽ thái tử đang nói đến Hong nội quan sao?

Ra On cụt hứng quay mặt sang hướng khác. Bây giờ nàng không thể thừa nhận hay phủ nhận điều gì hết. Nếu đang ở trường hợp khác, thấy ánh mắt đầy dấu chấm hỏi này của Yoon Sung, nàng sẽ gật đầu, nhưng bây giờ thì không được. Người gì mở miệng ra là tri kỷ này nọ nhưng ở ngay trước mặt lại không nhận ra. Điện hạ Hoa Thảo, ta thật sự là tri kỷ của người sao?

"Người đó là ai vậy?"

Lee Young nở nụ cười nhẹ: "Tên đó, rất thú vị."

Nghe thấy câu trả lời của Lee Young, Ra On thở dài. Người đang nói tên thú vị sao? Ta cũng có quen một người thú vị lắm, người mà chả nhận ra nổi bằng hữu của mình ấy.

Nhìn thấy Lee Young càng lúc càng cười vui vẻ, Ra On thấy câm nín.

Không biết đã qua bao lâu. Mưa to dần giảm nhỏ sau đó rồi ngừng hẳn.

Nhìn trời xong Yoon Sung đứng lên: "Rốt cuộc cũng tạnh mưa, thần xin phép cáo từ."

Yoon Sung hành lễ với Lee Young, Ra On cũng nhanh chóng hành lễ rồi cuống quýt rời đi.

Đúng lúc này.

"Chúng ta cùng đi đi." Nghe được theo sau lưng truyền đến giọng nói của Lee Young, Ra On và Yoon Sung đều dừng bước.

"Người nói đi chung sao?"

Lee Young vô cảm gật đầu: "Ta cũng là vào đây trú mưa, giờ tạnh mưa rồi nên cũng muốn đi tiếp."

"Chúng thần đang muốn đi dạo một lát."

"Vừa đẹp. Ta cũng đang suy nghĩ không biết bá tánh tổ chức lễ hội như thế nào. Đi dạo cùng hai người luôn bây giờ cho tiện." Nói xong Lee Young cứ thế đi ra ngoài.

Hết cách, Yoon Sung và Ra On đành đi theo. Ra On ủ rũ nhìn bóng lưng của thế tử.

Quả thực là không nhận ra rồi. Lúc thái tử nói muốn cùng đi, không biết vì sao tim nàng lại nảy lên một cái. Nhưng khi Lee Young đi ngang qua Ra On, nàng nhận ra thái tử không hề bố thí một ánh mắt nào cho nàng. Thật sự không thể không thừa nhận. Bản thân mình với thái tử là gì, tuy ngoài miệng nói là tri kỷ nhưng thật sự thân phận kém nhau quá xa. Nếu điện hạ là ánh trăng cao cao tại thượng, thì ta chính là một hồ nước nho nhỏ. Hồ nước có thể chứa đựng và phản chiếu mặt trăng, nhưng mặt trăng nào có quan tâm đến một cái hồ nhỏ bé trong trời đất bao la này.

Vực dậy tinh thần đi Hong Ra On. Đây không phải là chuyện đáng để đau lòng, đây là chuyện bình thường. Thậm chí ngược lại còn phải thấy cảm tạ thái tử đã không nhận ra ta mới đúng. Nếu nhận ra ta thì ta biết phải làm sao? Không nhận ra mới tốt chứ.

Cho nên, cười đi, có tự tin to gan vào. Thẳng sống lưng lên, đừng rụt vai lại, không cần phải tỏ ra sợ sệt như vậy. Ngươi là Hong Ra On, lúc nào cũng phải sống vui vẻ.

Đâu cần phải buồn bã muốn khóc vì chuyện này chứ. Thì ta mặc y phục nữ tử nên thái tử không nhận ra, đây chính là khuyết điểm nho nhỏ của điện hạ thôi mà, ta phải thông cảm cho thái tử.

Nhưng vì sao ta lại cứ có cảm giác khó chịu này nhỉ? Chẳng lẽ ta còn chờ mong điều gì sao?

***

Ngày mai chính là ngày hội. Nhưng trên đường phố hiện tại cũng đã đầy người qua lại. Đứng bên cạnh Ra On là Lee Young và Yoon Sung, mỗi người một bên, nàng đi ở giữa. Cứ thế ba người họ đi tới nơi có cây bạch quả.

Truyền thuyết kể rằng nếu vào dịp tết trung thu mà ước nguyện dưới tán cây bạch quả thì điều ước sẽ trở thành sự thật. Vậy nên hằng năm có rất nhiều người đến để ngắm hàng cây bạch quả ở đây.

"Không khí lễ hội ngập tràn khắp nơi rồi."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.