Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 43: Là người ta thấy rất đáng yêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

rên con đường tổ chức lễ hội, bởi vì chuyện phân phát đèn trời miễn phí mà ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Đầy đường toàn là tiếng người la ó chen lấn xô đẩy. Bên đường có một người mẹ lạc mất con đang men theo tiếng khóc của đứa bé mà tìm con về.

Tình cảnh ở phía sau lưng hỗn loạn đến không đâu kể hết, nhưng bất cứ âm thanh gì cũng không hề lọt vào tai Ra On. Vì bây giờ điều duy nhất nàng nghe được là tiếng tim đập của bản thân mình và của thế tử mà thôi.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Tiếng tim đập của nàng lớn vậy đấy. Hơn nữa sao mặt mũi lại bỏng rát, đỏ rực như đang có lửa bên trong thế này? Nàng vô tình chôn đầu vào trong lòng thái tử để tránh cho hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ như gấc này.

Chuyện này đâu có gì đâu, chỉ là chuyện ngẫu nhiên xảy ra thôi mà. Do ta bị đoàn người xô đẩy nên mới vô tình ngã vào trong lòng của điện hạ Hoa Thảo. Tim ta không thể đập nhanh tới như vậy được. Cứ nghĩ bậy trên những chuyện bình thường như thế này là không được.

Xem ra tâm trí của nàng lại bỏ nàng mà đi. Cả đời nàng đã giả làm nam tử, chưa từng một lần giống như lúc này, ăn mặc như nữ tử rồi còn ngả vào trong lồng ngực ấm áp của một nam tử khác. Nhưng tình cảnh này có lẽ chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ thôi, mà đã là mơ thì nàng phải mau chóng tỉnh lại, tỉnh lại để ra lệnh cho tim nàng đừng đập loạn xạ vậy nữa. Chẳng qua là vì chưa từng cảm nhận được cảm giác này cho nên mới mất bình tĩnh, đừng có nghĩ quá lên.

Cũng nhờ có điện hạ Hoa Thảo mà nàng không bị chết chìm trong biển người vừa rồi. Đáng ra giờ này nàng phải thấy vui mừng vì mình đã an toàn, nhưng ngược lại nàng lại thấy sợ hãi. Vẻ mặt của bản thân mình bây giờ là gì, căn bản không tưởng tượng ra nổi. Nhưng hiện giờ nàng cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của điện hạ Hoa Thảo. Chắc hẳn hiện tại thái tử đang thể hiện vẻ mặt vô cảm như bình thường. Khỏi cần nhìn cũng biết rồi.

Ra On lấy can đảm khẽ ngẩng đầu hé mắt nhìn lên mặt Lee Young, thì thấy hắn đang khẽ mỉm cười. Ơ bây giờ đang cười sao? Điện hạ Hoa Thảo bị cái gì vậy? Không lẽ nhận ra ta rồi sao?

Đúng lúc này.

"Cô nương không sao chứ?" Lee Young lại dùng giọng điệu như nói chuyện với người lạ.

Bên tai vang lên giọng nói không chút tình cảm ấy, Ra On lập tức giật mình tỉnh táo lại gật đầu: "Không... không sao."

Đúng vậy, làm sao mà nhận ra ta được, nếu đã nhận ra rồi làm sao có thể bình tĩnh lạnh lùng hỏi thăm ta có sao không được chứ. Nếu nhận ra thì đã chất vấn ta từ lâu rồi. Nụ cười vừa rồi của điện hạ không phải là cười với ta, mà là nhìn thấy thứ gì đó khác nên cười thôi.

"Nếu như được thì, không biết hiện tại cô nương có thể..." Lee Young vừa nói vừa lấy tay đẩy nhẹ Ra On ra khỏi lồng ngực mình.

"À, vâng, được."

Ra On duy trì bình tĩnh tránh thoát ra khỏi lồng ngực của Lee Young. Xem ra, không phải điện hạ Hoa Thảo cố tình ôm ta. Chẳng qua là lúc nãy quá lộn xộn, chỗ này thì chật hẹp nên xảy ra va chạm. Chỉ có ta mới đi hiểu lầm như thế thôi. Chẳng lẽ là do lần đầu được mặc trang phục nữ nhi sao? Vậy nên bản thân mới không tỉnh táo đến mức nảy sinh hiểu lầm? Ra On xoay đầu sang hướng khác, không dám nhìn Lee Young, sợ hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Vừa đứng cách nhau một khoảng xong, Lee Young nói tiếp: "Hình như tình hình hỗn loạn đã chấm dứt rồi."

"À phải, đúng vậy."

Vốn bởi vì giành giật đèn trời nên dòng người xô đẩy, nhưng hiện tại số lượng người trên đường đã giảm bớt thấy rõ.

Lee Young và Ra On hiện đang đứng trên gò cao. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống từ gò đất ấy, rồi xoay người lại chìa tay về phía Ra On.

"Không sao đâu, một mình ta cũng có thể nhảy xuống được."

Dù Ra On đã nói vậy, nhưng Lee Young vẫn chìa tay ra với nàng, không hề có ý định thu tay lại: "Với một nữ tử mà nói, tự mình nhảy xuống từ đó có hơi cao đó. Hơn nữa..." Lee Young khẽ dời tầm mắt nhìn xuống dưới chân Ra On.

"A." Thì ra ta đang mặc váy và mang giày cao, ta quên mất.

Ra On bây giờ mới ý thức được trang phục của mình bây giờ, nàng liền đưa tay ra cho Lee Young, hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, đỡ nàng xuống.

"Cảm... cảm ơn công tử." Ra On lại một lần nữa đỏ hết cả mặt mũi, nàng quay mặt ra hướng khác để che giấu đi.

Lại vậy nữa rồi. Chỉ là nắm tay thôi mà, mắc gì lại đỏ mặt vậy chứ? Tới tấm lưng trần của điện hạ Hoa Thảo ta cũng đã nhìn thấy rồi, còn gì nữa đâu mà sợ. Ơ mà tự dưng nhờ nhắc đến cái hình ảnh tấm lưng trần kia, chẳng những nàng không thể bình tĩnh lại được, mà càng xấu hổ hơn nữa.

Ra On vì muốn xua đi cảm giác xấu hổ này nên bắt đầu tìm đề tài để nói: "Nhưng mà, tham nghị đại nhân đang ở đâu rồi nhỉ?"

"Tên đó hả? Ở kia kìa."

Tầm mắt Ra On nhìn theo ngón tay của Lee Young. Ở góc đường đông đúc kia, người đứng cuối cùng trong dòng người xô đẩy lấy đèn trời, chính là Yoon Sung.

Cái gì? Bây giờ mới thấy, cái người bất bình thường đi phát chẩn đèn trời, không phải ai khác mà chính là tham nghị đại nhân Kim Yoon Sung.

"Đại nhân thật là thích gây chuyện mà."

Lee Young cau mày: "Là một người rất thông minh."

"Cái gì?"

Người đi tặng đèn miễn phí thì thông minh ở chỗ nào? Mặc kệ nói thế nào, cũng không hiểu được câu vừa rồi của Lee Young.

Chính vào lúc ấy, từ không xa truyền đến tiếng người cười nói rôm rả náo nhiệt.

"Ở bên đó phát đèn trời miễn phí kìa."

"Ôi trời, đèn trời vốn dĩ cũng không rẻ, ai lại đi làm loại chuyện này chứ?"

"Là Phủ Viện Quân phát đèn trời miễn phí đấy."

"A. Vậy thì đèn trời của ta chắc sẽ có được sự may mắn từ Phủ Viện Quân rồi."

"Không biết lần này đoàn sứ thần đến đây trông như thế nào nhỉ?"

Lee Young yên lặng nhìn hững chiếc đèn trời đang bay lên sáng cả một góc trời. Trong cảnh tượng rực rỡ ấy, mọi người đều ngước lên ngắm nhìn.

Lee Young lặng lẽ rời đi. Ra On lập tức theo sát phía sau, hai người im lặng không nói điều gì. Ngay lúc sự im lặng của họ đang kéo dài thì...

"Trời ơi, đây là ai vậy?"

Từ nơi nào đó truyền đến một giọng nữ xa lạ.

Hai người quay đầu lại, tức thì chủ nhân của giọng nói ấy xuất hiện trong tầm mắt của họ.

"Công chúa Tiêu Dương."

Ra On cũng buột miệng thốt ra cái tên ấy, sau đó nàng nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại. Thân phận Hong nội quan của nàng không thể bị lộ ở đây được. Nàng lo lắng liếc nhìn Lee Young, nhưng thật may mắn, trên mặt hắn không hề có gì thay đổi cả.

Trong lúc ấy, công chúa Tiêu Dương từ từ bước tới.

Ra On nhanh chóng lấy áo khoác trùm lấy đầu. Trong buổi tiệc tiếp đón sứ thần nhà Thanh tuy nàng vẫn luôn trốn sau lưng của Lee Young, nhưng cũng không dám bảo đảm rằng công chúa Tiêu Dương sẽ không nhận ra nàng. Dù gì công chúa đâu có bị bệnh mù mặt giống như thái tử đâu.

"Không phải thế tử điện hạ sao?"

Vừa mới chớp mắt một cái công chúa Tiêu Dương đã nhanh chóng đứng bên cạnh Lee Young rồi bắn một ánh mắt "nảy lửa" về phía Ra On.

"Thật là trùng hợp. Còn có thể ngẫu nhiên gặp nhau ở nơi này nữa."

Nghe thấy câu nói này, Ra On chớp mắt vài phát nhìn công chúa. Ngẫu nhiên? Dựa theo tính tình của công chúa, nói công chúa bám đuôi thế tử đi tới chỗ này cũng không thấy có gì lạ cả.

"Lại có thể ngẫu nhiên gặp nhau ở một nơi bất ngờ thế này, thì còn vui hơn là gặp ở trong cung nữa. Xem ra mối quan hệ của chúng ta thật không bình thường."

Ra On thật muốn mở miệng sửa lại cái từ "ngẫu nhiên" của công chúa Tiêu Dương. Ngẫu nhiên tức là do vận mệnh sắp đặt chứ không phải do chủ ý của con người. Mà chuyện đó lúc này quan trọng sao? Trong lúc bận rộn che giấu khuôn mặt mình, Ra On đã quên kiểm tra vẻ mặt của Lee Young.

A, quả nhiên là vậy!

Nàng nhìn thấy đôi mày của Lee Young đang nhíu chặt, ánh mắt thể hiện sự khó chịu thấy rõ. Điện hạ Hoa Thảo, người không nhận ra công chúa Tiêu Dương đúng không? Chết rồi, cái vẻ mặt muốn hỏi "ngươi là ai" này của điện hạ quá mức rõ ràng rồi, làm sao đây?

Bây giờ nàng cần phải nói cho thế tử biết đó là ai đúng không? Cái này liên quan rất lớn đến mối quan hệ của hai quốc gia. Chính vì để phòng ngừa trường hợp này xảy ra, nên từ đầu điện hạ Hoa Thảo mới ra lệnh cho nàng phải ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi.

Nhưng mà... nếu bây giờ ta nói ra thân phận của công chúa, thì thân phận của ta cũng sẽ bị lộ mất. Bây giờ nàng phải làm sao?

Trong tình huống nàng đang tiến thoái lưỡng nan giữa hai sự lựa chọn thì công chúa Tiêu Dương đã bắt đầu sấn tới cười nói bắt chuyện với Lee Young.

"Cảnh tượng ở nơi này thật là đẹp. Tập tục gửi điều ước vào đèn trời rồi thả cho bay đi ở đây giống y hệt với nhà Thanh ta."

Lee Young vẫn duy trì vẻ mặt căng thẳng, hắn nhíu mày càng lúc càng chặt.

Điện hạ Hoa Thảo thật sự không nhận ra công chúa rồi. Phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục như thế này thì làm sao tiếp lời với công chúa được, lại càng không thể mở miệng hỏi câu "xin hỏi cô là ai" được.

Nhưng trong cái rủi có cái may, có vẻ công chúa Tiêu Dương không mấy nhạy bén với tình huống. Bằng chứng là nàng chẳng hề có chút mảy may nghi ngờ nào mà vẫn tiếp tục vắt óc tìm chủ đề để nói với thế tử.

"Ánh trăng đêm đây đẹp như vậy càng hợp với khung cảnh đèn trời bay lượn thế này. Nhưng mà chân ta mỏi quá, nếu có thể ngồi xuống đâu đó ngắm cảnh thì thật là tốt. A, vừa may hình như gần đây có chỗ nghỉ chân rất là thích hợp để ngồi xuống ngắm cảnh đó." Công chúa Tiêu Dương dường như có ý kéo dài cuộc gặp gỡ nên bắt đầu thử thăm dò Lee Young.

Ra On lại bắt đầu lại nhức đầu, nàng phải làm sao đây? Hay cứ mặc kệ chuyện sẽ bị lộ ra thân phận mà nói cho thái tử biết người đứng trước mặt chính là công chúa Tiêu Dương nhỉ?

Chính vào lúc đó. Ánh mắt bối rối của thế tử dường như bắt đầu có sự thay đổi. Vừa nãy khi công chúa tiến lại gần, Lee Young đã nhanh chóng quét mắt nhìn trang phục từ trên xuống dưới của công chúa. A, trên cổ công chúa đang đeo một sợi dây chuyền rất cầu kỳ và có ấn ký của hoàng gia.

Có vẻ xác nhận được rồi. Đúng vậy, điện hạ Hoa Thảo của chúng ta mặt mũi nữ tử thì không nhớ nhưng có thể xác nhận thân phận thông qua trang phục. Tốt quá rồi. Trang phục của công chúa trước giờ đều rất đặc biệt. Ta có thể thả lỏng được rồi.

Bây giờ rốt cuộc... đã xác nhận được người đối diện là ai. Lee Young giãn mày, khẽ thở hắt ra một cách nhẹ nhàng rồi nói: "Là công chúa đúng không?"

"Hả?" Công chúa chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng e thẹn. Sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Nàng liền nghĩ, đúng là nàng đã thiếu lễ nghĩa. Đáng ra lúc mới xuất hiện nàng phải nhắc cho thế tử biết ngay nàng là ai mới đúng.

"Thế tử có nhớ tên ta là..."

Công chúa còn chưa kịp hỏi xong thì đã nghe được câu trả lời lạnh lùng: "Không nhớ."

Vẻ mặt của công chúa Tiêu Dương trở nên cứng ngắc.

Điện hạ Hoa Thảo, người đúng là có khả năng khiến người ta câm nín mà. Trả lời kiểu này sẽ khiến người ta khó xử chết mất.

Công chúa cất giọng ỉu xìu: "Được rồi, ta hiểu mà."

Lúc này Ra On đành mở miệng cứu vãn tình hình một chút: "Vậy đến chỗ lúc nãy công chúa nói tới rồi ngồi nghỉ được không?"

Công chúa lập tức ngẩng đầu lại nhìn Ra On: "Sao hả? Được không?"

"Ta thấy không có vấn đề gì cả." Mặc kệ như thế nào, vì mối quan hệ giữa nhà Thanh và Joseon, kiểu gì cũng không thể để công chúa bị đối xử thế này được.

Lee Young gật đầu: "Được, vậy thì đi thôi."

***

Nơi mà công chúa Tiêu Dương, Lee Young và Ra On vừa mới tới là một lầu các có hai tầng cách không xa so với chỗ thả đèn trời. Lầu các được thiết kế theo phong cách triều Thanh. Nơi này chính là nơi chuyên dụng của thương nhân qua lại giữa nhà Thanh và Joseon.

Nơi này thật khiến Ra On kinh ngạc vô cùng.

Thứ nhất, nàng thấy kinh ngạc vì thì ra ở Han Yang còn có một nơi thế này. Trước giờ nàng luôn tưởng nàng biết hết mọi ngóc ngách ở thành Han Yang. Nhưng hôm nay nàng mới biết, hóa ra còn có nơi này.

Thứ hai, công chúa Tiêu Dương chỉ mới đến Joseon có mấy ngày mà đã biết đường tới thẳng chỗ này.

"Là lúc nãy ta ngẫu nhiên đi ngang qua nên thấy chỗ này thôi." Công chúa vừa vào trong lầu các vừa nói.

Nhưng mà cái chỗ "ngẫu nhiên đi ngang qua" này cũng khó tìm quá rồi đó. Lúc nãy đi đường rẽ hết mấy chỗ mới đến được, vậy mà công chúa cũng "ngẫu nhiên" tìm được sao?

Ba người tiến vào lầu các lần lượt ngồi xuống. Đương nhiên Ra On không quên ngồi cách hai người họ một khoảng nhất định. Đừng để công chúa Tiêu Dương có cơ hội nhìn kĩ mặt nàng vẫn tốt hơn. Cũng may công chúa không hề quan tâm gì đến Ra On. Nói cách khác, ngoại trừ Lee Young ra, ở đây không ai quan tâm Ra On cả.

Nếu như là người khác bị ngó lơ thế này chắc hẳn sẽ thấy khó chịu. Nhưng với Ra On mà nói, đây chính là điều nàng muốn. Lee Young bị mù mặt nên không nhận ra nàng, công chúa không thèm nhìn mặt nàng nên chắc cũng không biết nàng là ai, vậy thì nàng có thể yên tâm mà ngồi đây rồi.

"Nhìn đi. Nơi này có thể nhìn thấy hết được con đường vừa rồi." Công chúa vừa nói vừa lấy tay chỉ về một phía.

Quả nhiên, lầu các này rất gần với khu vực thả đèn trời vừa rồi. Ngồi ở trên lầu các có thể phóng tầm mắt nhìn bao quát được toàn bộ khung cảnh đèn trời sáng lung linh một góc trời kia.

Bên ngoài có khung cảnh nên thơ, bên trong có sơn hào hải vị.

Công chúa tiếp tục đon đả: "Nơi này có một đầu bếp nhà Thanh có tiếng, nấu ăn rất là ngon."

Ra On ngồi kế bên khẽ gật đầu. Thức ăn Joseon so ra thì ít dầu mỡ hơn nhà Thanh, nhưng không phải ngày nào nàng cũng có thể ăn được những món này, nên bây giờ nàng đang thưởng thức chúng một cách nhiệt tình.

Ra On đang cầm đũa múa may không ngừng. Đừng đùa, giờ mà e dè ngại ngùng thì biết đến chừng nào mới có cơ hội ăn những món này nữa chứ?

Ngược lại với nàng, Lee Young chỉ gắp vài miếng cho có lệ. Hắn chậm rãi nhai nuốt, khẽ gật đầu vài cái rồi cứ thế chẳng ăn thêm nữa.

Thức ăn cứ liên tục xuất hiện. Cho dù là ở trong cung đi nữa cũng không có kiểu thức ăn hết rồi lại đầy giống hiện giờ. Nhiều món ăn được dâng lên thế này, nếu không phải đã có chuẩn bị từ trước thì không thể nào mà làm được.

Công chúa không chỉ chuẩn bị mỗi thức ăn mà thôi.

"Một ngày tốt đẹp như hôm nay, chỉ mỗi rượu và thức ăn thôi sao đủ chứ." Nói xong, công chúa liền vỗ tay ba cái.

Những vũ công xinh đẹp bắt đầu xuất hiện trên lầu các. Năm nữ tử xinh đẹp y phục màu vàng rực rỡ cùng với mặt nạ bằng vàng đang lướt nhẹ như không. Họ biểu diễn từng động tác vũ đạo đẹp mắt như cánh hoa trong gió khiến Ra On cứ ngỡ như mình đang đứng giữa cánh đồng hoa ngày hè.

Lúc này Ra On không thể không thừa nhận sự chuẩn bị của công chúa. Nào là lầu các cảnh đẹp, sơn hào hải vị, giờ lại còn có ca vũ ngất ngây. Xem ra tấm lòng công chúa dành cho thái tử cũng không hề qua loa tùy tiện. Không thể không thừa nhận, vì để đạt được điều mình muốn, công chúa cũng không ngại bỏ ra công sức.

Nhưng mà... Ra On chỉ có thể thở dài.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.