Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 55: Hong Ra On, ngươi không sao chứ?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhớ lại quá khứ, hắn cũng đã từng có lúc hạnh phúc. Trong kí ức mơ hồ của hắn, dường như lúc còn nhỏ, hắn cũng lớn lên trong tiếng cười. Nhưng vào một ngày nọ, sau khi đoạn văn mà gia gia của hắn khinh bỉ lại đạt Trạng Nguyên, mọi chuyện đều thay đổi. Đột nhiên hắn trở thành đứa cháu của tên phản nghịch. Hắn đã từng phản kháng trước sự cười nhạo của gia gia mình, để rồi trở thành kẻ ngu ngốc nhất trong thiên hạ.

Ta đã hoàn toàn phủ định xuất thân của mình, làm sao có thể nhìn đời nữa đây? Lúc đó xung quanh ta chỉ còn những lời đàm tiếu, tiếng người chỉ trỏ chê bai.

Làm sao có thể không chê cười, làm sao có thể không chỉ trỏ cho được.

Hắn có thể chịu được sự chỉ trỏ của mọi người nhưng không thể chấp nhận tội lỗi do mình gây ra. Tựa như tự hắt cho mình một chậu nước bẩn, tâm tình thật sự khó nhịn. Vậy nên, hắn đã quyết định chấm dứt sinh mệnh của chính mình.

Hắn bắt đầu khiến bản thân dường như không tồn tại ở trên đời, ngăn cách bản thân hắn ra khỏi thế giới. Bịt tai, che mắt, khóa luôn cả miệng, hắn sống trong thế giới chỉ có mình hắn.

Nói không cô độc là nói dối. Nhưng với bản thân hắn mà nói, đây chính là trừng phạt. Không muốn sống nhưng nhất định phải sống tiếp.

Hắn muốn biến mình thành cơn gió bất định, thành đám mây phiêu đãng, thành một đống tro bụi biến mất không một dấu vết. Không có nơi nương tựa và vướng bận, không mê luyến thứ gì trên thế giới này, hắn đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, rời bỏ thế giới.

Nhưng trong thế giới của hắn, đã xuất hiện một người.

Hong Ra On.

Tuy mặc quần áo của nam nhi, nhưng lại chẳng phải nam nhi. Mỗi ngày đều như một cái bóng bám lấy hắn, khiến hắn thấy thật phiền phức.

Nhưng lại không thể đuổi đi được. Bởi vì không hiểu sao, hắn không có cách nào nói ra câu "ngươi tránh xa ta ra đi" được. Bởi vì nàng từng cho ta một chén cháo sao?

Hơi thở của người ấy dần dần ăn mòn hắn. Cuộc sống vốn dĩ không có màu sắc dần dần lại trở nên nhiều sắc màu hơn. Trong đời sống hằng ngày nặng nề tưởng như đã chết của hắn lại dần có sự sống, khiến hắn muốn một cuộc sống thật sự trên thế giới này.

Trái tim tưởng như đóng băng của hắn đang điên cuồng muốn được đập một cách mạnh mẽ trở lại, đều là nhờ có nàng ấy. Một người con gái nhỏ nhắn mong manh tưởng như chỉ cần bóp mạnh tay một cái là vỡ. Nhưng nàng ấy lại luôn cố gắng sống mỗi ngày, khiến hắn cũng muốn được cố gắng một lần.

Nhưng người ấy lại mất tích.

Trong lúc bất tri bất giác, dường như một phần của trái tim hắn cũng biến mất theo người ấy. Trong đầu hắn thấy trống rỗng. Lồng ngực hắn cảm thấy thật khó thở. Hắn không muốn sống một mình nữa. Không muốn trở về cuộc sống trước kia. Không thể cứ thế mất đi nàng. Không muốn trở lại thành con người của hắn trước kia.

Hong Ra On! Hong Ra On! Nàng đang ở đâu? Rốt cuộc là đang ở đâu?

"Ở đây."

Park Man Chung nói rồi chỉ tay vào một cái lều cũ nát.

Trong nháy mắt, ánh mắt Byung Yeon như muốn phóng ra lửa. Hong Ra On, nàng đang ở đây sao?

Byung Yeon không do dự xông lên phía trước.

***

Rầm!

Kèm theo tiếng động cực lớn ấy chính là hình ảnh chiếc cửa nát bét rơi xuống đất, hai mắt Ra On mở to ra đầy kinh ngạc. Nàng thấy một bóng người cao to đứng ở khung cửa. Sau đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tên đại ca cao to và đàn em của hắn xuất hiện.

"Khốn nạn!" Cảm thấy khó chịu, tên đại ca cao to hét lên. Hắn quay sang bóp cổ Ra On: "Tên tiểu tử này rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì?"

"Thủ đoạn gì chứ?"

"Không có sao? Bởi vì ngươi mà bọn ta đã phải chịu khuất nhục lớn như vậy đấy!"

"Có phải là vì Phủ Viện Quân không? Đâu liên quan đến ta!"

Nghe thấy lời Ra On nói, tên đại ca tức đến nghiến răng, thật muốn đánh Ra On một trận: "Đồ ngu xuẩn! Đừng nói là gặp Phủ Viện Quân, ngay đến chuyện bước qua cửa phủ thôi ta còn không qua được!"

"Đang nói cái gì vậy?"

Trong lúc Ra On đang ngơ người, đột nhiên nghe thấy Yoon Sung cất tiếng nói: "Sao lại thành lỗi của người ấy rồi?"

"Cái gì?" Tên đại ca nhìn Yoon Sung.

Tựa như đang đợi hắn nhìn sang, Yoon Sung mỉm cười hòa nhã: "Các ngươi bất chấp tất cả để tìm được Phủ Viện Quân, nói là đã bắt cóc tôn tử của ông ấy, các ngươi đúng thật là ngu xuẩn. Vậy sao còn hành hung người ta?"

"Tên đáng đánh này! Dám ở đây khua môi múa mép cái gì hả?" Tên đại ca đột nhiên buông cổ Ra On ra, sau đó nhắm vào cổ Yoon Sung: "Ngươi thử khua môi múa mép lần nữa xem, vừa nói cái gì hả?"

"Không phải đương nhiên sao? Quyền thế trong nhà của ta như muốn bay lên tận trời xanh rồi, điều này đến trẻ con năm tuổi cũng biết. Người muốn có được mối quan hệ tốt đẹp với nhà ta ở Joseon nhiều đến đếm không xuể. Mỗi ngày đều có biết bao nhiêu khách khứa đến xin gặp, ai mà thèm đi tiếp đãi loại phàm phu tục tử như các ngươi."

"Tên khốn này! Muốn chết sao? Không khổ sở cầu xin thì thôi, vậy mà còn dám nói vậy sao?"

"Khổ sở cầu xin thì ngươi sẽ tha cho bọn ta ư?"

"Cái gì?"

Lúc đó, Yoon Sung ghé vào tai tên đại ca mà nói: "Người khổ sở cầu xin không phải là ta mà chính là ngươi."

Lời Yoon Sung nói ra rất khẽ, chỉ có tên đại ca ấy là nghe được.

"Ngươi đang nói lời thừa thãi gì đấy?"

"Gia gia ta là người có chấp niệm rất mạnh. Người như vậy sẽ không rơi nước mắt vì tôn tử chết đi sao? E rằng ta sẽ khiến gia gia đau khổ đến chết, lựa chọn tốt nhất bây giờ của ngươi chính là thả ta ra."

Nghe Yoon Sung nói vậy xong, tên đại ca bắt đầu thấy hoảng sợ. Rõ ràng người phía trước hắn chỉ là một thư sinh trông chẳng có gì đáng sợ, nhưng lại khiến cho hắn có một cảm giác run rẩy khó hiểu. Hắn cả đời làm thổ phỉ chém chém giết giết nhưng lại chưa từng thấy sợ hãi điều gì. Đã lâu rồi hắn không sợ hãi thế này.

"Tên này không biết tình hình hiện tại của mình sao? Không biết ta là ai ư? Ta là Jang Mu Deok! Nếu ta mà sợ những kẻ làm quan như các ngươi thì giờ ta còn đứng ở đây được à? Dọa ta? Bây giờ ta lập tức giết ngươi!"

Còn chưa nói xong, Mu Deok đã đá cho Yoon Sung một cú, còn đấm thêm một đấm.

Ha ha.

Yoon Sung lăn một vòng trên mặt đất, chợt phát ra tiếng cười ớn lạnh, nhưng Mu Deok không hề nhận ra điều gì mà vẫn tiếp tục xông tới đá vào bụng Yoon Sung.

"Thứ quyền cao chức trọng khinh thường người khác! Chết đi! Chết đi!"

Bốp bốp!

Yoon Sung bị đánh cho miệng bắt đầu phun đầy máu, cứ tiếp tục như thế e rằng sẽ mất mạng mất.

Ra On gấp gáp bò đến bên cạnh Yoon Sung: "Dừng lại! Sẽ chết người đấy!"

"Lại gì nữa?"

Ra On dùng cả thân thể mình che chắn trước người Yoon Sung, Mu Deok vẫn còn đang điên loạn trút giận, bất kể bây giờ người trước mặt hắn là ai, hắn cũng đánh tới tấp.

Nhìn thấy tình cảnh ấy Yoon Sung hét lớn: "Đủ rồi!"

"Đều là những tên chó má cứ thích ra lệnh! Muốn ta ngừng sao? Tưởng rằng nói vậy ta sẽ ngừng ư?" Nói xong hắn lại càng dùng sức đạp mạnh vào người Ra On.

Yoon Sung nhíu mày, nhìn thấy tình cảnh của Ra On hiện giờ, tình cảm mà hắn bỏ quên đã lâu đột nhiên như vỡ òa ra xông lên đến tận cổ họng.

"Ta sẽ viết thư cho gia gia."

"Cái gì?"

"Chỉ cần là thư ta viết thì có thể gặp riêng gia gia, muốn bao nhiêu tiền cũng có."

Nghe Yoon Sung nói xong, Mu Deok dừng động tác lại: "Lần này nếu lại để ta phí công đi một chuyến nữa, ngươi biết hậu quả rồi chứ?"

Mu Deok nói xong thì liếc mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ đang đứng phía sau. Thuộc hạ hiểu ý lui xuống, chốc lát sau hắn quay lại, trên tay cầm giấy bút và nghiên mực.

"Thuộc hạ của ta cũng có người biết chữ, nếu ngươi dám nói dối, ta lập tức lấy mạng ngươi."

Mu Deok nới lỏng dây trói ở tay cho Yoon Sung.

"Không cần lo lắng."

Yoon Sung nhìn Ra On đang cuộn tròn người rên rỉ, hốt hoảng gật đầu. Lúc này hắn đã không thể duy trì được nụ cười thường ngày nữa.

***

"Sao ngươi lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy chứ?" Sau khi đưa thư cho Mu Deok, tên đại ca ấy dẫn thuộc hạ đi mất, bỏ lại hai người họ. Yoon Sung lập tức chạy đến bên Ra On: "Không sao chứ? Hong nội quan."

"Vâng, ta không sao." Ra On thở một cách khó nhọc, thều thào trả lời.

"Sao ngươi lại làm vậy? Bị thương thì biết phải làm sao?"

"Tham nghị đại nhân vì sao lại muốn chọc giận bọn chúng?"

Lúc Mu Deok nắm lấy cổ áo Ra On, Yoon Sung đã biết là tình thế không ổn. Sợ tên Mu Deok sẽ trút giận lên người Ra On, hắn chỉ còn cách đem lửa giận này cháy lên người mình.

"Biết sao?"

"Không biết thì chính là đồ ngốc rồi."

"Cứ giả vờ làm đồ ngốc rồi ngồi yên một chỗ là được rồi, vì Hong nội quan mà những cố gắng của ta đã uổng phí."

"Sao?"

"Vốn dĩ muốn làm chút gì đó cho Hong nội quan, bây giờ thì ngược lại, mọi cố gắng đều vô ích."

Ra On nhìn Yoon Sung đang bị thương nặng đằng kia rồi nói: "Bây giờ còn có thể nói đùa được sao?"

"Ha ha, lần này cũng nhìn ra được ư? Nhìn Hong nội quan có hơi căng thẳng nên ta mới nói đùa cho vui lên."

"Giờ còn đùa được hả?"

Vì bị Mu Deok đá trúng mà bây giờ khóe mắt Yoon Sung vẫn đang chảy máu.

"Không đau à?"

Yoon Sung gật đầu: "Đau chứ, thật sự đau muốn chết đi được."

Ra On nhìn khuôn mặt đang cười như một đứa trẻ của Yoon Sung. Khuôn mặt của Yoon Sung đúng là đã bị đánh nhìn không ra hình dạng luôn rồi. Vừa cười vừa nói đau muốn chết, có lẽ không chỉ vì muốn chọc Ra On cười.

"Làm sao đây? Khóe mắt vẫn còn đang chảy máu kìa, tay của ta hiện giờ không giúp gì được cho đại nhân cả." Ra On cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang bị trói chặt của mình.

"Thật sao?" Yoon Sung đột nhiên cất tiếng hỏi.

"Đúng vậy, nếu tay mà có thể cử động, ta chắc chắn sẽ giúp đại nhân."

Yoon Sung đột nhiên giơ hai tay ra.

"Ủa? Làm sao mà cởi ra được vậy?"

Trói chặt như vậy mà, rốt cuộc Yoon Sung làm sao tháo ra được?

"Vừa rồi lúc đọc lại thư, phát hiện dây trói đã không còn chặt nữa, vậy nên đã có thể rút mảnh dao nhỏ trong tay áo ra."

"Mảnh dao? Là lúc nào cũng mang theo sao?"

"Bây giờ thế gian đáng sợ quá rồi. Lúc nhậm chức tham nghị đại nhân thì đồng thời cũng phải mang theo."

"Vậy sao?"

Tham nghị đại nhân thì mang một mảnh, thế điện hạ Hoa Thảo của chúng ta thì phải mang bao nhiêu mảnh? 10 mảnh? 20 mảnh?

Trong lúc Ra On còn đang suy nghĩ trên người Lee Young rốt cuộc vác bao nhiêu mảnh dao thì Yoon Sung đã cởi trói toàn bộ dây thừng trói chân và cả người cho mình.

Tay chân vừa được cởi trói xong Ra On lập tức đè lại vết thương trên mặt Yoon Sung cầm máu. Hình như bị thương rất nặng, nếu không mau chóng chữa trị thì có lẽ sẽ để lại sẹo mất. Ra On nhanh chóng dùng ống tay áo lau máu cho Yoon Sung. Khi tay nàng vừa chạm vào trán Yoon Sung, hắn liền run lên.

"Đau sao? Cố gắng chịu đựng một chút. Nếu cứ để mặc thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất."

"Không phải tại đau."

Vẻ mặt của Yoon Sung có hơi khó coi, lúc tay Ra On chạm vào da hắn, cảm giác này thật khó mà miêu tả.

Hết cách rồi, máu không chịu ngừng lại, buộc phải đè chặt hơn. Ra On lấy ống tay áo ấn mạnh lên trán Yoon Sung.

Những động tác này khiến cả người Yoon Sung cứng lại như đá. Bàn tay của Ra On tựa như lửa vậy, làm trán của hắn cứ như đang phát sốt. Lúc Ra On đang cố gắng cầm máu cho hắn thì con tim hắn lại cứ như đã ngừng đập. Hắn có thể cảm nhận được sự thật lòng lo lắng cho hắn của Ra On. Cả đời này hắn chưa từng được cảm nhận sự ấm áp, giờ khắc này hắn thấy căng thẳng vô cùng.

Không qua bao lâu, Yoon Sung bắt đầu nhúc nhích rồi chuẩn bị đứng lên.

"Đại nhân muốn làm gì?" Ra On đứng lên theo rồi nhỏ giọng hỏi.

"Đầu tiên, chúng ta nên trốn ra khỏi đây trước khi đám người kia quay lại. Vừa hay cửa chính đã bị tên đại ca kia phá hỏng, dường như khiến chuyện này dễ hơn nhiều."

"Nhưng mà..." Ra On thông qua khe hỡ ở cửa len lén nhìn ra ngoài xong lắc đầu với Yoon Sung: "Bên ngoài có người canh gác."

Nghe Ra On nói thế, Yoon Sung cũng thông qua khe hỡ nhìn ra bên ngoài: "Người đó... hình như đang ngủ gật thì phải."

Nghe vậy Ra On cũng nhìn thêm lần nữa, quả thật kẻ canh cửa kia đang ngủ gà ngủ gật: "Nhưng mà lỡ chúng ta đánh thức hắn thì sao? Hay là tìm cách khác đi?"

"Nếu vậy bọn chúng sẽ trở về mất."

"Nhưng..."

"Đừng lo lắng. Cũng may là ta từng luyện qua võ công, nếu bị phát hiện thì ta cũng có thể xử lý."

"Thật không? Thật sự từng học võ chứ?"

Chẳng lẽ tham nghị đại nhân cũng giống như Kim huynh, là cao thủ thâm tàng bất lộ?

Ra On dùng cặp mắt tràn đầy chờ mong nhìn Yoon Sung. Nhận thấy ánh mắt ấy, Yoon Sung lập tức bày tư thế cho Ra On xem. Hắn hít thở sâu vài cái, hô, hô, rồi múa vài đường.

"Lúc nhỏ vì để phòng thân mới học, nói thật là chưa từng ứng dụng thực tế bao giờ."

"A, ra là học để phòng thân."

Chẳng trách mấy đường vừa rồi thiếu tự nhiên như vậy! Sự chờ mong trong mắt Ra On từ từ thối lui, thay vào đó là cảm giác bất an.

"Tham nghị đại nhân cứ ở đây trước đi thì hơn, ta ra ngoài trước."

"Sao mà được. Những chuyện thế này vốn dĩ nên do nam nhân làm, Hong tiểu muội yếu ớt cứ ở phía sau đi. Ta đi một lát rồi về ngay."

Ra On còn chưa kịp phản bác thì Yoon Sung đã xông ra. Hắn đi qua chỗ tên canh gác.

"Này! Tên tiểu tử này làm gì vậy?"

Tên canh cửa thấy Yoon Sung thình lình xuất hiện thì giật hết cả mình.

"Suỵt, ngươi la lớn như thế há chẳng phải người khác sẽ biết là ngươi còn chưa ngủ sao?"

Tên nọ còn chưa kịp nói tiếp thì Yoon Sung đã cho hắn một chưởng vào gáy, cứ thế tên nọ ngất xỉu.

Mang trên mình nụ cười mãn nguyện Yoon Sung chạy về lại chỗ Ra On.

"Thế nào rồi?"

Lúc nãy khi tên nọ và Yoon Sung đứng đối diện vừa khéo khuất góc Ra On có thể nhìn thấy nên nàng nóng lòng hỏi thăm tình hình.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.