May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 33: Vướng mắc



Edit: An Tĩnh
Ngày hôm sau, Tần Tương Nam đã được phép xuất viện, mặc dù má trái của cô vẫn còn sưng đau, nhưng được về nhà vẫn thoái mái hơn so với ở trong bệnh viện.

Tần Tương Nam nhìn mình trong gương, quả nhiên dung mạo đã bị hủy sạch, cũng không biết Từ Sướng thấy thì nghĩ thế nào. Với khuôn mặt sưng vù này, cô cũng không thể đi làm lại được, thế là xin nghỉ phép ba ngày, ở nhà nghỉ ngơi lấy sức.

Mặc dù nói là xin nghỉ phéo, nhưng khi ở nhà cô cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều bận rộn viết bản thảo. Trần Hiểu Kỳ bên kia còn gửi cho rất nhiều văn kiện cần xem, ngoài ra còn có nhiều video chờ cô chỉnh sửa.

Vốn từ lần vô tình gặp lại Thẩm Chi Dương trước đó, Tần Tương Nam đã nói với Trần Hiểu Kỳ sau này sẽ không phụ trách chuyện công ty của Thẩm Chi Dương nữa, nhưng tin tức về buổi họp báo lần trước đối với Trần Hiểu Kỳ mà nói là vô cùng quan trọng, bây giờ cô ấy đã chỉnh sửa lại bản thảo nên Trần Hiểu nhờ cô giúp đỡ chỉnh sửa. Cô suy nghĩ cũng chỉ là giúp đỡ chỉnh sửa mà thôi, cũng không phải là gặp mặt Thẩm Chi Dương, nên đã đồng ý.

Ngày nghỉ phép thứ hai, ban ngày cô bận bịu xem những bản thảo khác, ngẩng đầu nhìn thời gian thì phát hiện đã gần năm giờ chiều rồi, Trần Hiểu Kỳ vẫn còn đang thúc giục cô chỉnh sửa bản thảo về công ty của Thẩm Chi Dương. Cô định xem xong cái này mới đi nấu cơm.

Nhìn thử một lúc, lại thấy tò mò tại sao lần này nguồn vốn của công ty bọn họ lại xảy ra vấn đề, thế là cô lên mạng bắt đầu tìm kiếm phần giới thiệu của công ty họ, các loại tiền, các bài viết khác cũng không bỏ qua, xem thử người đầu tư của công ty này và những đánh giá về sản phẩm của công ty họ, cũng không biết bấm vào cái gì, trang bìa lập tức nhảy đến phần giới thiệu lãnh đạo cấp cao của công ty.

Phần giới thiệu thứ nhất xuất hiện trên trang bìa chính là về CEO Thẩm Chi Dương, Tần Tương Nam muốn bấm tắt theo bản năng. Nhưng vẫn không cản nổi lòng hiếu kì, cô nghĩ mình đã đồng ý với Từ Sướng sẽ không gặp mặt anh ta nữa, nhưng xem phần giới thiệu một chút cũng không tính là gặp mặt. Hơn nữa quả thật cô rất tò mò, năm đó cô để anh xuất ngoại, kết quả thì anh đã trải qua những gì, ít nhất bây giờ trông anh rất ưu tú.

Cô nhìn lý lịch của Thẩm Chi Dương, hóa ra sau khi anh tốt nghiệp học viện kinh tế tài chính ở nước M, anh lại gia nhập vào một công ty tài chính nổi tiếng ở nước này. Sự nghiệp sau đó lên như diều gặp gió, trở thành lãnh đạo cấp cao. Hai năm trước, tự thành lập công ty của riêng mình. Tần Tương Nam không ngờ rằng Thẩm Chi Dương lại tài giỏi như vậy, có lẽ trước kia những điều cô không hiểu về anh có rất nhiều, ở bên anh hơn một năm, nhưng hình như cô không quan tâm anh nhiều lắm, cũng không hỏi anh bất kì chuyện gì, ngược lại, đều chỉ có anh yên lặng quan tâm.

Năm đó cô còn tưởng rằng mình thích anh, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, đó cũng chỉ là cảm giác thói quen khi có anh ở bên mà thôi.

Suy nghĩ một hồi lại thất thần. Lúc này, có người gõ cửa, Tần Tương Nam bừng tỉnh, chạy ra mở cửa.

Không nghĩ đến người đứng ngoài cửa lại là Từ Sướng, Tần Tương Nam vừa mừng vừa sợ.

“Sao anh lại đến đây?”

“Hôm nay anh tan làm sớm, đến thăm xem mặt anh thế nào rồi.”

Tần Tương Nam vội vàng đưa tay che má trái lại, “Quá xấu, đừng nhìn.”

Từ Sướng đẩy tay cô ra, “Đúng là quá xấu, nhưng nhìn một chút sẽ quen thôi.”

Cô tức giận, dùng quả đấm nhỏ nện lên ngực anh.

“Em đang định nấu cơm đâu, có phải anh vẫn chưa ặn đúng không?” Cô hỏi anh.

“Ừ, anh cũng đói bụng. Anh vẫn chưa ăn thử cơm em nấu. Nhưng nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của anh như vậy, chắc cũng ngon, không đến nỗi nào.”

Tần Tương Nam tức giận muốn bóp cổ anh, cuối cùng ném lại một câu: “Thích ăn hay không thì tùy!” Sau đó cô chạy vào phòng bếp thực hiện thành quả lớn của mình.

Thật may là mấy ngày trước cô đã mua nhiều thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, đúng là lúc có thể thể hiện bản thân.

Cô đứng trong phòng bếp lén nhìn trộm anh, thấy anh nhàm chán, vội nói: “Em phải làm một lúc lâu đấy, anh có muốn xem tivi không?”

“Không cần, có thể cho anh mượn máy tính của em không, đúng lúc anh cần tra tài liệu.”

“Có thể, em để trên bàn đó.” Vừa nói xong câu này, đột nhiên cô nhớ đến gì đó, lập tức tưới sữa tươi lên đầu [1], quăng bó rau xanh trong tay xuống, vội vàng chạy ra ngoài.

[1] Tưới sữa tươi lên đầu (醍醐灌顶  – Thể hồ quán đính): chợt nhận ra, hiểu rõ,..

Đi đến trước mặt Từ Sướng, đóng máy tính trên bàn lại, một tiếng “cạch” vang lên.

“Em làm gì vậy?” Từ Sướng giật mình, cảm thấy hành động này của cô rất khó hiểu.

“À, em quên mất, máy tính của em hư rồi. Hay là anh xem tivi đi.” Ánh mắt cô sáng lên, kéo anh đi đến ghế sofa ngồi.

Từ Sướng nghi ngờ.

Cô đẩy anh ngồi xuống ghế sofa, mở điều khiển từ xa của tivi lên. Nói: “Ngoan ngoãn nha, không nên nhúc nhích. Em đi làm cơm đây.”

Sau đó cô ôm máy tính vào phòng, chuẩn bị đem giấu nó đi.

“Tần Tương Nam!” Từ Sướng gọi cô lại, cô lập tức sự run người đứng yên tại chỗ.

“Máy tính hư rồi, em còn giấu đi làm gì?” Cô bị anh hỏi thế thì ngây người. “Em có từng nghe qua câu chuyện không có ba trăm lượng bạc [2] chưa?”

[2] Một câu thành ngữ ẩn dụ để chỉ về việc cố gắng che giấu sự việc nhưng kết quả lại bị bại lộ.

Cô đột nhiên sợ hãi, “Em không hiểu anh đang nói gì đấy?”

“Mang đến đây!” Anh đưa tay ra.

“Không được!” Cô kiên quyết không đưa cho anh.

“Anh cảm thấy em có vấn đề.” Vẻ mặt Từ Sướng trầm xuống.

Tần Tương Nam chột dạ, suy nghĩ cách gì có thể khiến anh buông tha cho mình? Quả thật anh rất thông minh, lúc này có viện thêm bất kì lí do gì cũng đều phí sức. Cô thở dài, trong lòng thấp thỏm.

“Anh đảm bảo trước đi, sau khi nhìn xong anh không được nổi giận, không cho phép anh hung dữ với em. Còn nữa, những gì anh thấy tuyệt đối không phải như anh nghĩ. Em không lừa gạt anh.”

“Được. Anh đảm bảo.” Anh đáp.

Cô khẩn trương đưa máy tính đến cho anh. Từ Sướng nhận lấy, để lên bàn, mở ra.

Trên màn hình bất ngờ nhảy ra trang mạng vừa nãy Tần Tương Nam xem, lý lịch của Thẩm Chi Dương.

Tim cô càng đập nhanh hơn, cúi đầu không dám nhìn anh, cô đã chuẩn bị tiếp nhận sự tức giận của Từ Sướng với mình xong xuôi. Ai ngờ đâu đợi cả nửa buổi trời, Từ Sướng lại không nói gì.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nghiêm túc tra tìm tài liệu y học của mình. Cô kinh ngạc.

“Từ Sướng, anh không tức giận sao?”

“Không phải trước đó anh đã hứa với em rồi sao?” Anh bình tĩnh nói.

“À.” Có thể cô vẫn sợ sau này anh lại đột nhiên tức giận.

“Em còn đứng đây làm gì, không đi nấu cơm à, để anh chết đói hả?”

Cô đáp lại một tiếng, nơm nớp lo sợ chạy vào phòng bếp.

Lúc sau cô vẫn nhìn trộm anh không ngừng, nhìn thấy anh vẫn bận bịu chuyện của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối nay cô được thể hiện tài nấu nướng, làm ba món mặn một món canh. Còn được Từ Sướng kén chọn khen ngợi một phen, cô vô cùng đắc chí.

Sau buổi cơm tối, Từ Sướng vẫn bận bịu tra cứu tài liệu, Tần Tương Nam ngồi trên ghế sofa lướt Weibo, thấy có chuyện cười còn bật cười khanh khách, khiến cho Từ Sướng thỉnh thoảng phải nhìn về phía cô.

Lúc sắp đến mười giờ tối, Tần Tương Nam cảm thấy mệt mỏi, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Từ Sướng, anh cần phải trở về rồi.”

Từ Sướng nhìn thời gian, nói rằng vẫn còn sớm.

Cô ồ một tiếng, vậy lại ngồi xem thêm mấy video buồn cười một lúc nữa. Xem xem một hồi cô lại phát ra tiếng cười, lần này còn người ngã cười nghiêng.

Từ Sướng đóng máy tính lại, nói với cô: “Em ồn quá. Anh không cách nào làm việc được.”

Cô thấy anh đóng máy tính lại, chắc là sắp phải về rồi, nên vội vàng đứng lên tiễn anh ra cửa.

“Vậy anh về nhà sớm chút nhé, em cũng mệt quá.” Cô lười biếng duỗi người.

Từ Sướng bị cô đẩy ra cửa, nói hẹn gặp lại và dặn anh đi đường cẩn thận, đang chuẩn bị đóng cửa, lại bị anh đưa tay ngăn lại.

Tần Tương Nam kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”

Bỗng nhiên anh nhìn cô cười bí hiểm, “Hôm nay anh không định đi.”

Cô kinh ngạc, đây là ý gì? Lại hỏi anh: “Ngày mai anh không đi làm sao?”

“Có đi làm.” Anh trả lời.

“Vậy sao anh còn phải thức suốt đêm để tra tài liệu chứ?”

Anh bật cười ra tiếng, “Ai nói anh muốn thức suốt đêm để tra tài liệu?”

Tần Tương Nam bỗng nhiên hiểu rõ, mặt ửng đỏ: “Không được đâu….Em…Vẫn chưa chuẩn bị xong…”

Anh nhéo nhẹ lên khuôn mặt nóng hổi của cô: “Em nghĩ gì vậy?”

Cô lúng túng nói: “Vậy anh có ý gì, anh lại bắt nạt em rồi.” Cô hừ một tiếng, định đóng cửa lại, ai ngờ anh lại chặn lại.

“Anh nói thật đấy, em xuống xe lấy quần áo, em chuẩn bị chăn đệm để ở ghế sofa đi.” Anh nói xong cũng đi xuống lầu.

Lúc này Tần Tương Nam mới phản ứng lại, tối nay anh ngủ trên ghế sofa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vào nhà lấy chăn ra cho anh, nhưng cô vẫn cảm thấy kì lạ, tại sao ngay cả quần áo mà Từ Sướng đều chuẩn bị cả rồi?

Không ngờ quần áo mà Từ Sướng nói là một túi lớn, cô giật mình, đây là anh muốn dọn nhà sao?

“Có lúc anh sẽ ở bệnh viện, nên phải chuẩn bị rất nhiều.”

Tần Tương Nam ồ một tiếng.

“Em đi tắm đi, tắm xong thì đi ngủ sớm chút.” Từ Sướng nói với cô.

Cô lại ồ thêm một tiếng.

Chờ đến lúc cô tắm xong đi ra ngoài, Tần Tương Nam lúng túng nhìn anh, nói: “Anh đi tắm đi, khăn lông và đồ dùng cá nhân em đã chuẩn bị cho anh cả rồi. Em đi ngủ trước.”

Nói xong cô lập tức đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, suy nghĩ một lúc, lại nhẹ nhàng khóa cửa.

“Tần Tương Nam, anh cũng không định ăn em, khóa cửa làm gì!” Cô kinh ngạc, cả tiếng này mà cũng bị anh nghe được.

Xuất phát từ sự tín nhiệm, cô lại mở khóa ra, nói lớn với người bên ngoài: “Không khóa, được chưa.”

Cô tức giận, chui vào chăn. Nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được, còn mơ hồ nhge thấy tiếng nước chảy ào ào phát ra trong phòng tắm, tâm trí không yên.

Cô nhìn thời gian, đã gần mười một giờ. Cô lăn lộn qua lại, thật sự khó ngủ. Suy nghĩ một lúc, cô gửi wechat cho Lý Tô Tô.

Một Đường Hướng Nam: Lý Tô Tô, cậu đã ngủ chưa?

Tô Tô Đường: Ngủ rồi.

Một Đường Hướng Nam: Hỏi cậu một vấn đề này, nếu như bạn trai không có hứng thú với mình thì làm thế nào?

Tô Tô Đường: (Chửi thề một tiếng)! Cậu có bạn trai rồi à?

Một Đường Hướng Nam: Cậu trả lời vấn đề tớ hỏi trước đã.

Tô Tô Đường: Là ai?

Một Đường Hướng Nam: Xem như tớ chưa hỏi gì nhé, hẹn gặp lại.

Tô Tô Đường: Không phải là Từ Sướng chứ?

Một Đường Hướng Nam: Cậu nói xem.

Tô Tô Đường: [rải hoa] [rải hoa] [kích động] [kích động]

Một Đường Hướng Nam: [lúng túng]

Tô Tô Đường: Vừa mới yêu đương, trai gái gì đều thường giả vờ dè dặt, vài lần là quen ngay thôi, nhưng nếu người này là Từ Sướng, vậy thì không chắc chắn.

Một Đường Hướng Nam: Cậu có ý gì?

Tô Tô Đường: Cậu tự suy nghĩ đi, dùng sự xinh đẹp của cậu bắt cậu ấy lại. [cố gắng lên]

Tần Tương Nam ném điện thoại sang một bên, bỏ đi. Còn tưởng rằng Lý Tô Tô có kinh nghiêm yêu đương phong phú có thể có tuyệt chiêu gì hay ho, kết quả nói chẳng khác gì không nói. Hơn nữa, mấy ngày nay vẻ đẹp của cô đã không còn tồn tại, quả thật Từ Sướng cũng không thể xuống tay với một cái đầu heo được.

Không bằng cứ xem video hài di dời sự chú ý của bản thân. Cô nằm nghiêng, tay phải sờ lên mặt, tai trái cầm điện thoại, điều chỉnh âm lượng điện thoại xuống thấp nhất, mỗi lần đến khúc buồn cười, cô lại không kiềm được thấp giọng cười khanh khách mấy tiếng.

Xem đến một lúc sau, quả thật không nhịn nổi nữa, cô vùi đầu vào trong chăn, gói kín từ đầu đến chân, ngay cả một cọng tóc cũng chui vào chăn, tạo cho mình một không gian nhỏ an toàn, bắt đầu vừa xem vừa cười ha ha, lúc này có thể làm càn, trong lòng cô rất sảng khoái.

Xem một hồi, cô giữ mãi một tư thế không thoải mái, thế nên cô lại đổi tư thế, vì má trái vẫn còn sưng nên cô cũng chỉ có thể nằm ngửa mặt lên trời, hai tay cầm điện thoại đưa lên trước mặt, tiếp tục xem hài.

Xem hết liên tiếp mấy video hài, cô cười nhiều đến độ đau cả bụng.

“Hơn nửa đêm không ngủ, em cười cái gì vậy?” Từ Sướng ở bên ngoài rống lên một tiếng, cô bị dọa sợ, tay run lên, điện thoại rớt xuống đập lên mặt, cô kêu một tiếng “ui da”, quá đau.

“Em bị làm sao vậy?”

“Không có gì, điện thoại đập vào mặt thôi.” Cô vừa nói vừa đưa tay xoa xoa mặt.

“Lúc nằm trên giường không được xem điện thoại đâu. Nằm nghiêng sẽ gây áp lực rất lớn lên hai mắt, dẫn đến suy giảm thị lực. Hơn nữa nó còn gây ra độ cong sinh lý cho xương cổ. Quan trọng nhất vẫn là các tia bức xạ của điện thoại sẽ ảnh hưởng đến hệ thống não bộ thần kinh của con người, thời gian dài sẽ khiến trí nhớ giảm xuống, em đã ngốc như vậy rồi, còn muốn mình ngốc thêm một chút nữa sao?”

Cô không nói, chỉ là chơi điện thoại thôi mà. “Biết rồi, em ngủ ngay.” Cô bất đắc dĩ để điện thoại xuống.

Không ngờ rằng, vừa rồi xem video hài, bây giờ đã qua đồng hồ sinh học bình thường của mình rồi, hai mở cô mở to, không thể ngủ được! TRong lòng lại ngứa ngáy, không nhịn được ham muốn chơi điện thoại, cùng lắm thì không xem video hài nữa là được mà, vậy cô lướt weibo cũng được.

Vẫn chưa xem được bao lâu, Từ Sướng đột nhiên gọi điện thoại cho cô. Hửm? Ở chung một căn nhà thì có nhất thiết phải gọi điện thoại không? Cô bấm nhận.

“Anh làm gì vậy, lãng phí tiền điện thoại à?” Cô khó hiểu.

“Tần Tương Nam, em nghe điện thoại nhanh như vậy, có phải là đang chơi điện thoại không?”

Cô đang lừa anh gì sao?

“Chỉ là em không ngủ được thôi mà.”

“Vậy thì em nói chuyện với em nhé.” Đề nghị này vô cùng tốt.

“Được, anh nói đi.” Cô đồng ý.

“Em lãng phí tiền điện thoại làm gì, anh đi vào đấy?” Hả? Lời này là có ý gì.

Chờ đến khi cô phản ứng lại, vội vàng nhảy cẫng lên từ trên giường, sửa lại tóc tai của mình, lại chỉnh trang lại đồ ngủ, mở đèn trên tủ đầu giường lên.

Bình tĩnh nói: “Anh vào đi.”

Lúc Từ Sướng đi vào, thì thấy Tần Tương Nam đang tựa người lên gối, dáng vẻ trông rất uể oải, ánh đèn vàng nhạt ấm áp chiếu lên một nửa gương mặt cô, vô cùng xinh đẹp.

“Mới vừa rồi còn cười lớn tiếng như vậy, bây giờ bày ra dáng vẻ uể oải không phấn chấn làm gì?”

Tần Tương Nam bị Từ Sướng vô tình vạch trần, tức giận đến ngứa răng, được lắm, cô không thèm giả vờ nữa.

Lạnh nhạt hừ anh một tiếng, “Có gì thì nói mau.”

“Không phải em nói không ngủ được sao. Anh nói chuyện với em.” Cô có từng nói như vậy sao?

Nói chuyện phiếm cũng không thể để anh đứng mãi thế được, cô chủ động chừa một nửa chiếc giường, dáng vẻ rộng rãi phóng khoáng, vỗ vỗ vào chỗ trống: “Ngồi đi!”

Từ Sướng ngồi xuống không chút khách sao, không, anh đang nửa ngồi nửa dựa, ngồi ở mép giường, dựa lên gối cô.

Đột nhiên Tần Tương Nam cảm giác có gì đó không đúng, hừm? Có phải cô bị anh lừa vào bẫy không nhỉ?

Người phụ nữ trong giai đoạn yêu đương luôn xoắn xuýt như vậy, vừa rồi Tần Tương Nam còn đang buồn rầu vì bạn trai không có hứng thú với mình, giờ phút này cô lại thấy thấp thỏm.

Nhưng chuyện cô lo lắng trong một giây kế tiếp đã biến thành ảo ảnh.

“Muộn lắm rồi, không tán gẫu với em nữa. Đưa điện thoại đây cho anh. Ngủ đi.” Cô nghe thấy giọng nói của anh gần trong gang tấc, trong lòng cảm giác vô cùng an tâm, ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình cho anh. Sau đó rúc mình vào trong chăn.

“Vậy lúc nào anh mới ngủ?” Cô hỏi anh.

“Chờ em ngủ rồi anh sẽ đi ra ngoài.”

Cô ồ một tiếng.

Anh tắt đèn trên tủ đầu giường đi. Trong phòng nháy mắt chỉ còn một mảng tối đen, hai người dựa không xa không gần, là một khoảng cách cực kì thích hợp, bên ngoài không nghe được chút tạp âm nào, đêm này vô cùng yên tĩnh. Tần Tương Nam chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, chậm rãi, phát ra tiếng thịch thịch theo quy luật…..

__

**

Hết chương 33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.