Mười hai giờ đêm, trong thư phòng, Trạch Đường Xuyên cố tập trung làm việc, lơ là đi cái chân đau của mình.
Hơn một tháng nay, hắn đi lại khá nhiều cộng thêm thời tiết đã vào mùa lạnh khiến chân của hắn trở đau dữ dội.
Bất quá, Trạch Đường Xuyên khá cứng đầu cứng cổ.
Anh không muốn mặt yếu đuối này của mình bị ai thấy, thậm chí đế việc tìm bác sĩ cũng bị anh gạt qua một bên.
Ngày ngày đều là cố chống đỡ với một đống thuốc giảm đau.
Bốp….
Trạch Đường Xuyên đi ra tủ lạnh lấy nước, cái chân đau run rẩy làm hắn không thể nào chống đỡ được mà làm rơi gậy.
Không sao, đêm hôm khuya khoắt tĩnh lặng, một mình hắn chịu đựng cũng tốt.
“Anh làm sao vậy? Đau chân sao?”
Hạ Chi Nhạ xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, người còn đang bận bộ đồ ngủ hình quả đào nhìn anh chằm chằm.
“Không phải… Cậu đi ngủ đi…”
Giọng điệu anh có hơi gay gắt bất quá, Hạ Chi Nhạ không chú ý điều đó.
Cậu chạy lại vội vàng dìu anh lên chiếc sô pha gần đó.
Sau đó, Đường Xuyên không nghe cậu nói hai lời, chỉ nghe được tiếng lục đục ở dưới nhà bếp.
Một hồi sau, Hạ Chi Nhạ đã đem một thau nước ấm cùng chiếc khăn sạch sẽ đến.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tại phòng khách vang lên tiếng sột xoạt, ma sát.
Khăn ấm vừa được đặt lên chân, Trạch Đường Xuyên không thể phủ nhận là mình cảm thấy rất thoải mái.
Động tác matxa nhuần nhuyễn khiến cả người anh thư giãn thoải mái vô cùng.
Từ đầu chí cuối, Hạ Chi Nhạ không nói lời nói.
Cậu không hỏi anh đau bao giờ, sao không nói, gặp bác sĩ chưa,….
Chỉ là dường như cậu hiểu hết mọi chuyện.
Có đôi lúc, Trạch Đường Xuyên cảm thấy Nhạ Nhạ rất thông minh, rất hiểu lòng người.
Làm sao lại ngu ngốc giống như lời người họ Hạ đồn đãi được? Nhưng cũng may, nhờ những lời đồn đại đó, mà hai người lại có cơ duyên về được bên nhau.
Sau đêm đó, Hạ Chi Nhau bắt đầu khôi phục việc matxa cho Trạch Đường Xuyên.
Một ngày hai cử sáng tối, cậu cứ đúng giờ là bê thau nước vào thôi, còn không cho hắn ta mở miệng từ chối nữa là.
Nhưng mà hắn cũng không tiện nói ra, đúng là matxa kiểu này có hơi thích thích thật.
Cái chân của hắn dạo này cũng đã đau hơn, cũng không cần đến thuốc giảm đau nữa.
————————————————————-
“Đường Xuyên, ngày mai tôi ra ngoài gặp một người bạn nên không dùng bữa trưa nhé.”
Trạch Đường Xuyên dừng đũa.
Hắn từng điều tra qua Hạ Chi Nhạ, cũng biết được cậu không có người bạn nào.
Từ lúc nào mà chui ra một tên thế.
“Khụ… khụ….
Bạn học của cậu hả?”
“Không phải, là một người bạn quen trên mạng.
Anh ấy rất tốt, đã nói đỡ cho tôi lúc tôi gặp phải mấy bài bóc phốt trên mạng.
Chúng tôi đã quyết định mai sẽ gặp nhau.”
“Được thôi.
Cậu cứ đi.
Tôi có thẻ Vip của Điềm Mật, hay hai người đến đó ăn đi nhé.”
Nhưng Hạ Chi Nhạ đời nào chịu nhận.
Cậu lắc đầu từ chối, trên môi vẫn treo nụ cười tươi khiến người khác không nỡ đành lòng trách mắng.
Đối với người bạn mới này của Hạ Chi Nhạ, Trạch Đường Xuyên cố làm bộ không quan tâm nhưng cuối cùng vẫn không có kiềm chế được.
Hắn ta bâng quơ như vô tình hỏi mấy câu về người đó.
Hạ Chi Nhạ thấy kì lạ lắm.
Bình thường Đường Xuyên ăn xong là sẽ chui vào phòng làm việc luôn, nhưng hôm nay anh lại ngồi ở ngoài phòng khách đôi lúc lại hỏi cậu cái gì đó.
Nhưng lạ ở chỗ nào thì Nhạ Nhạ vẫn không biết, tâm trạng của cậu đang rất tốt, nghĩ đến ngày mai gặp được người bạn đầu tiên trong đời của mình thì cậu lại không có ngủ được.
Sống hơn hai mươi năm, nói là người bạn đầu tiên thì có vẻ hơi vô lý, nhưng từ khi cậu đi học đến lúc ở nhà vẽ tranh, chỉ cần là người nghe cậu ngốc ngốc một tý thì sẽ không ai nguyện kết bạn với cậu cả.
Đâm ra, Hạ Chi Nhạ cô đơn không ai làm bạn mấy mươi năm rồi.
Lần gặp mặt này cậu sẽ cố gắng chuẩn bị tốt nhất.
Hạ Chi Nhạ háo hức đến mất ngủ thì Trạch Đường Xuyên không hiểu sao cũng mất ngủ.
Dù hắn đã cố nhắm mắt đếm cừu nhưng không có tác dụng.
Làm việc thì không tập trung được, ngủ cũng không xong, đúng là chỉ có Hạ Chi Nhạ có khả năng làm anh đau đầu mà.
Nửa đêm, thư kí Trương bỗng nhận được tin nhắn của ông chủ mình.
Hắn nhìn tin nhắn một chút rồi chạy ra tủ lạnh nhìn bảng lương dán trên đó để lấy lại bình tĩnh.
“Mày nhìn đi Trương Chu, cái mức lương này 5 năm nữa đủ cho mày thành đại gia ở thành phố này rồi đó.
Đừng nói nhận tin nhắn giờ này, có bắt mày múa lửa giờ này cũng xứng.
Hiểu không?”
10h30 sáng, Hạ Chi Nhạ kiểm tra lần cuối trước khi ra khỏi cửa.
Cậu mặc áo thun quần jean, khoác ngoài chiếc áo khoác dày giữ ấm, tay còn cầm bức tranh vẽ tặng người kia nữa.
Trạch Đường Xuyên chống gậy ra cửa, nhìn cậu loay hoay mang giày, bản thân muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn là cắn răng nói:
“Chi Nhạ, người bạn đó của cậu có biết cậu kết hôn rồi không?”
“Tất nhiên là có.
Tôi để bio trên MXH là đã kết hôn mà.”
“Lỡ người ta không để ý thì sao.
Vẫn cần có cái gì đó chứng minh.”
Nói rồi Hạ Chi Nhạ móc ra từ trong túi quần một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn nạm kim cương khá to và bắt mắt muốn người khác không chú ý đúng là không được mà.
“Khụ… khụ… cậu đeo vào đi.”
Hạ Chi Nhạ ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn to trong hộp.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy viên kim cương to như vậy luôn đó.
“Đẹp quá, quí quá, tôi đeo như vậy có sao không?”
“Cậu đeo vào chứng minh cho thân phận con cháu Trạch gia.
Phải đeo.”
Trạch Đường Xuyên gằn giọng, lời nói ra rất nghiêm túc không cho Nhạ Nhạ có cơ hội từ chối.
Cậu cũng không ậm ừ nữa liền lấy đeo ngón tay áp út trái.
Viên kim cương to lấp lánh càng tôn lên nước da trắng ngần của cậu.
Nhưng trong mắt Trạch Đường Xuyên có điểm không hài lòng lắm.
Đã nói với thư kí Trương là chọn cái hột nào to to vậy mà.
Lần sau hắn vẫn nên tự đi chọn thì hơn.
————————————————————-
Hạ Chi Nhạ ngồi ở quán uống cà phê, cậu có hơi run nên đã tự uống đến hai cốc để bản thân trấn tĩnh.
“Xin chào, anh có phải là hoạ sĩ Tiểu Nhạ Nhạ không?”
Hạ Chi Nhạ ngước mắt lên nhìn.
Nam nhân trước mặt cao hơn cậu cũng phải 10cm, anh vận y phục thoải mái nhưng lịch sự.
Mái tóc vuốt ra sau gọn gàng ngay ngắn.
Quả thực là gây ấn tượng cho người ngoài ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt.
“Đúng vậy.
Tôi là hoạ sĩ Tiểu Nhạ Nhạ.
Anh là Quả Quả đúng không?”
Thanh niên kia cười tươi rói.
Anh ta là tuýp người hướng ngoại điển hình nên rất nhanh đã kéo Hạ Chi Nhạ vào câu chuyện của mình.
Lạ thay, tất cả những điều mà anh ta nói đều là những điều mà Hạ Chi Nhạ thấy vô cùng hứng thú.
Thái độ của Quả Tông Tông không hề xa lạ cũng không hề gần gũi thái quá, hoàn toàn phù hợp với tư cách một người bạn.
Quả Tông Tông nhìn chiếc nhẫn to có phần không thể giấu được trên tay của Nhạ Nhạ thì ánh mắt sắc bén hơn.
“Tôi thấy bio cậu để là đã kết hôn.
Còn tưởng cậu cài đặt để cắt đuôi mấy người theo đuổi cơ?”
Hạ Chi Nhạ cười ngượng ngùng, cậu không ngờ Quả Quả lại đánh giá cao con người cậu như vậy.
Cậu thì làm gì có ai theo đuổi cơ chứ.
Kết thúc bữa trưa, Quả Tông Tông một mực đòi đưa Hạ Chi Nhạ về nhà cho bằng được nhưng cậu lại từ chối.
Đang lúc ngượng ngùng không từ chối được thì Trạch Đường Xuyên gọi điện đến:
“Nhạ Nhạ, tôi đang ở gần đó.
Cậu xong chưa, tôi qua đón cậu.”
“Được a.
Tôi cũng vừa mới xong.”
Chưa đến năm phút, một chiếc xe ô tô sang trọng đã dừng ngay tại chỗ hai người đứng.
Hạ Chi Nhạ thành thục lên xe, còn không quên chào tạm biệt Quả Quả nữa.
Quả Tông Tông giữ nụ cười lịch sử, nhưng bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ngồi trong xe lại cảm thấy nguy hiểm tràn đầy.
“Chào tạm biệt cậu, hoạ sĩ tiểu Nhạ Nhạ.”
“Tạm biệt a.”
Đợi xe đi một đoạn xa, Quả Tông Tông mới thô bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi châm một điếu thuốc phì phèo hút.
“Đệt mẹ, vụ làm ăn này lỗ to rồi.”
Nhưng hắn không biết rằng, người đàn ông thần bí lúc nãy vẫn lặng lẽ quan sát hắn trong gương chiếu hậu..