May Mắn Của Anh Hạnh Phúc Của Em

Chương 35: 35: Quà Tặng




“Trạch tổng, xin cậu nghe chúng tôi giải thích, chuyện Hoa Hân làm hoàn toàn chúng tôi không biết gì hết.

Cậu để chúng tôi về dạy dỗ lại con bé, sau đó đến xin lỗi.”
Trạch Đường Xuyên nghe Hoa tổng nói mà muốn mọc kén lỗ tai.

Hoa Thường Trạch vừa muốn tiếp tục mối làm ăn với Trạch gia vừa muốn bảo vệ con gái yêu của mình nên mới lần lượt chần chừ không giao người ra.
Trạch Đường Xuyên hắn tự bao giờ là người dễ nói chuyện đến thế.

Không kiên nhẫn cúp điện thoại, anh nói với thư kí Trương bên cạnh.
“Cắt đứt hợp đồng với Hoa gia.

Đưa bằng chứng Hoa Thường Trạch ngoại tình cho vợ lão đi.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”
Hoa gia lúc này náo loạn đến mức phải dùng cụm từ gà bay chó sủa mới đúng.

Ai cũng biết vợ Hoa Thường Trạch - La Xuân nổi tiếng dữ như cọp mẹ.

Bao năm qua bà đối với Hoa Hân nhất mực cưng chiều cũng giữ nghiêm Hoa Thường Trạch, nhưng không ngờ ông ta lại lén lút sau lưng bà ta lấy tiền nuôi gái trẻ.
Hoa Thường Trạch lần này được chứng kiến thủ đoạn của Trạch Đường Xuyên rồi.

Ở công ty vì mất nguồn cung cấp linh kiện nên nhà náy dừng hoạt động, ở nhà thì bị con cọp mẹ chửi mắng điên cuồng, lão lo lắng đến mức miệng nổi mụt luôn rồi.

Cuối cùng giữa con gái và tiền đồ, Hoa Thường Trạch vẫn chọn tiền đồ.
Dù sao, Hoa gia là gia tộc lâu đời, lão khó khăn lắm mới lấy được quyền thừa kế.

Nếu Hoa gia bại trong tay ông ta, những người anh em khác sẽ bỏ qua cho ông ta chắc.

Đứa con gái như Hoa Hân có không được mà không có cũng chẳng sao.
Hoa gia buông Hoa Hân nên Trạch Đường Xuyên rất dễ dàng tìm được cô ta.

Lúc này cô ả đang trốn ở một nông trại của Hoa gia ở nước ngoài.

Nhưng chỉ sau một đêm đã bị lôi từ nước B về A Quốc, cô ta cố gắng liên lạc với ba mẹ nhưng không một ai bắt máy.

Đến lúc này Hoa Hân mới nhận ra một điều.


Gia đình đã từ bỏ cô ta rồi.
“Thả ta ra.

Các người bắt người chính là phạm pháp.

Thả ta ra… cho ta liên lạc với Hoa gia.

Các người thả ta ra, ta chính là tiểu thư Hoa gia.

Người đâu…”
Hoa Hân la hét trong căn phòng suốt đêm nhưng không một ai thèm đếm xỉa đến cô.

Qua một ngày cô ta mới nhận được điện thoại của Trạch Đường Xuyên.
“Trạch Đường Xuyên anh có biết anh đang phạm pháp hay không? Mau thả ta ra.

Nhanh len…”
Trạch Đường Xuyên ở đầu dây bên kia cực kì bình tĩnh.

Anh chỉ cười khẽ rồi nhìn qua khung cửa kính.

Mây hôm nay nhiều quá a.
Đợi cho Hoa Hân chửi cho chán chê Trạch Đường Xuyên mới lạnh giọng cảnh cáo.
“Lần trước tôi đã nói rồi.

Nếu cô còn làm chuyện ngu ngốc thì hậu quả sẽ rất khó lường mà.”
“Trạch Đường Xuyên anh nghe đây.

Tôi đã chuẩn bị trước, nếu anh không thả tôi ra, người của tôi ở nước B sẽ báo cảnh sát.

Đến lúc đó anh chắc chắn sẽ bị bắt.

Anh hiểu chưa, hiểu chưa.

Thả tôi ra ngay lập tức.”
“Ha ha ha…”
Đầu dây vang lên tiếng cười của Trạch Đường Xuyên khiến Hoa Hân càng điên hơn nữa.

Phát hiện bố mẹ bỏ rơi mình khiến cô ta đã đủ điên loạn rồi, bây giờ còn thêm chuyện này nữa.
“Cứ để bạn cô báo đi.

Nhưng mà Hoa Hân, cô có nghĩ trước khi cảnh sát B quốc tìm tôi thì cô đã bị bắt không nếu tôi giao đống chứng cứ này cho cảnh sát.

Không có chống lưng của Hoa gia, Hoa Hân cô đoán tôi có thể khiến cô đi tù mọt gông hay không?”
Hoa Hân bên này lập tức toát mồ hôi hột, xụi lơ ngồi bệch xuống sàn.

Cô biết Trạch Đường Xuyên thừa khả năng khiến cô sống dở chết dở trong tù.

Thế nhưng không hiểu lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nghe lời kẻ đó bày ra thế trận như bây giờ, kết cục chính là tự đẩy bản thân vào chỗ chết.
“Trạch Đường Xuyên, anh muốn gì… tôi… tôi… có thể làm cho anh….

Ey…”
Nhưng Trạch Đường Xuyên đã không muốn nghe ả ta xin xỏ nữa.

Anh cúp máy ngang hông rồi ngửa mặt lên trần nhà.

Kẻ đứng sau vụ việc này vẫn chưa tìm ra, hắn ta dường như nấp một chỗ nào đó rồi thách thức anh khiến anh phát điên lên.

Chết tiệt!!!
————————————————————-
Cuộc sống thế nào thì vẫn cứ tiếp diễn.

Hạ Chi Nhạ ở Hoàn Thiên ngày càng cứng cáp.


Lúc này cậu đã có thể đơn độc nhận một số đơn hàng nhỏ của khách rồi.

Đa phần khách hàng rất hài lòng, cho cậu feedback rất tốt khiến số tiền hoa hồng cậu nhận được cũng rất khá.
Hôm nay là ngày toàn thể công ty nhận lương nên ai cũng háo hức cả.

Lại Ninh hát vu vơ cả buổi chiều như thiếu nữ mới sa vào lưới tình vậy.

Hạ Chi Nhạ khều khều cô.
“Lại Ninh, tháng lương đầu tiên cô tặng gì cho người thân thế?”
Lại Ninh híp mắt nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
“Tặng cho người ấy đúng không?”
Người ấy chính là người mà ai cũng biết là ai ấy.

Từ sau vụ đó, chuyện ân ái của hai người cũng khá nổi trong công ty đó.

Hạ Chi Nhạ ngượng ngùng gật đầu.

Cậu suy nghĩ cả hôm qua giờ mà chưa ra đâu nên mới đi hỏi.

Thế mà cô còn trêu chọc cậu nữa.
“Cậu tin ở chị đây.

Lạnh rồi, mua một cái áo ấm cho anh ta.

Mặc vào là ấm đến tận tim.

Dù không đắt tiền nhưng tình cảm là được hiểu chưa?”
Hạ Chi Nhạ suy nghĩ một hồi cũng thấy rất hợp lý.

Cho nên chiều hôm đó cậu không về thẳng nhà mà đến TTTM dạo một vòng.

Trời đã vào đông nên đồ lạnh vô cùng đa dạng.

Hạ Chi Nhạ chú ý đến một cửa hàng bán đồ len handmade rất đẹp.
Cuối cùng qua hơn một tiếng chọn lựa, cậu cũng chọn được một chiếc áo len mỏng hoạ tiết to trông vừa trưởng thành chín chắn mà không bị dừ rất thích hợp mặc phía trong áo khoác dày.

Chiếc áo len này cũng không hề rẻ nhưng Nhạ Nhạ cà thẻ rất quyết đoán.
Đi làm có thu nhập có thể mua quà tặng cho những người mình yêu quý quả nhiên là điều gì đó tuyệt vời.

Trước kia làm ở nhà thu nhập không được bằng lúc này đâu.

Ôm hộp quà trên tay mà cậu cười tít cả mắt, hai gò má đỏ hây hây trông vô cùng dễ thương.
Sau bữa cơm tối, lúc Hạ Chi Nhạ đem nước ấm vào mátxa cho Trạch Đường Xuyên thì cũng ngại ngùng tặng chiếc áo cho anh.
“Tháng lương đầu tiên, tôi muốn tặng quà cho anh.


Dù nó không sang trọng nhưng mà….”
Cậu xoắn xuýt cả lên không nói hết lời, tay liên tục vò vò tà áo.
Trạch Đường Xuyên mở chiếc áo len ra xem.

Chất liệu len cao cấp nên cảm giác sờ lên rất tốt, mặc vào rất ấm.

Quan trọng là tháng lương đầu tiên cậu tặng quà cho anh.

Điều đó chẳng phải chứng minh trong tim cậu anh chiếm một vị trí rất quan trọng hay sao.
“Cảm ơn cậu.

Tôi rất thích.”
Hạ Chi Nhạ nghe anh nói thích lập tức cười tươi roi rói, ánh mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng nhưng hai lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng cậu.
“Tôi phải cảm ơn anh mới đúng.

Đi làm rất vui.

Anh cho tôi cơ hội này tôi sẽ cố gắng trân trọng.

Đường Xuyên, anh chờ đi.

Vài năm nữa, chắc chắn tôi sẽ trở thành nhà thiết kế nội thất giỏi.

Đến lúc đó nếu anh cần cứ tìm tôi nhé.”
“Được.

Nhà tôi sau này nhờ cậu vậy.”
Thật ra Trạch Đường Xuyên muốn nói là nhà của chúng ta nhưng anh vẫn không nói ra.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Anh còn nhiều chuyện cần xác định nhưng sẽ sớm thôi, anh sẽ cho bản thân mình một câu trả lời thật rõ ràng.
Đến lúc đó, anh chỉ mong câu trả lời của anh giống câu trả lời xủa của cậu.

Nhìn người đang mải miết xoa bóp cho mình, ánh mắt Trạch Đường Xuyên càng thêm dịu dàng khôn xiết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.