Mất trí nhớ tạm thời.
Kết luận của bác sĩ là như vậy.
Trạch Đường Xuyên hỏi gì Hạ Chi Nhạ cũng lắc đầu.
Cậu không có chút kí ức nào.
Bản thân là ai, tên tuổi gì, ở đâu cậu cũng không biết.
Hỏi gì cậu cũng lắc đầu nguầy nguậy, nhưng hai tay vẫn nắm chặt Trạch Đường Xuyên không buông, đôi mắt sũng ướt như cún con.
“Anh tên là Trạch Đường Xuyên sao? Chúng ta có quan hệ gì với nhau vậy?”
Hạ Chi Nhạ đã nghe bác sĩ gọi nam nhân trước mắt như vậy.
Chẳng hiểu sao trong đầu cậu đinh ninh là cậu và người đàn ông này có mối quan hệ rất thân thiết.
Trạch Đường Xuyên nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, trong lòng anh dâng trào lên muôn vàn thứ cảm xúc không tên.
Lý trí anh bảo anh buông tha cho cậu, nhưng con tim đập mãnh liệt thổn thức bảo anh hãy nói cậu rằng hai người là chồng chồng hợp pháp, hai người là yêu nhau rồi kết hôn.
“Chúng ta… chúng ta… là ….bạn…”
Cuối cùng, Trạch Đường Xuyên cũng có lựa chọn của mình.
Anh yêu cậu nhưng anh lo cho an nguy của cậu hơn.
Trạch Đường Xuyên vốn dĩ không tin vào quỷ thần nhưng lúc này anh thà tin là có.
Anh nhớ đến lời cảnh báo của lão thầy bói ngày ấy rồi cắn răng trả lời.
“Là bạn sao…”
Khuôn mặt của Hạ Chi Nhạ xụ xuống thấy rõ.
Không hiểu sao cậu có chút hụt hẫng không nói rõ.
Trong tiềm thức của cậu, hai người phải có mối quan hệ gì đó đặc biệt lắm.
“Thật… không…?”
“Thật.
Chúng ta là bạn… mười năm rồi.”
“Wao…”
Trạch Đường Xuyên nói dối như thật.
Ánh mắt ánh kiên định nhìn người đang nằm trên giường.
Đúng vậy, chỉ cần làm bạn cậu ấy.
Ngày ngày nhìn cậu ấy không tai không hại, anh đã đủ tình nguyện rồi.
“Nhưng… sao tôi bị thương….”
Sau đó, Trạch Đường Xuyên chậm rãi bịa một câu chuyện kể cho cậu nghe.
Thư kí Trương đứng kế bên nghe mà muốn lát cả mặt.
Sếp à, sao anh có thể nói dối không chớp mắt được như vậy?
Hạ Chi Nhạ mông lung nửa hiểu nửa không.
Theo lời kể của anh, cậu bị kẻ trộm đánh ngất giữa đường nên được đưa đến bệnh viện.
Đầu cậu đập vào cột đèn nên tạo nên chấn thương, gây mất trí nhớ.
Cậu lơ mơ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng cậu thật sự không biết.
Lúc này trong mắt Hạ Chi Nhạ, Trạch Đường Xuyên là người cậu tin tưởng nhất nhưng có vẻ quan hệ cả hai không thân thiết như cậu tưởng, anh có hơi trốn tránh cậu.
Điều này khiến Nhạ Nhạ thật sự tổn thương.
“Anh… anh Đường Xuyên, anh ghét tôi sao?”
Trạch Đường Xuyên cười khẽ.
Anh làm sao có thể ghét bỏ em được.
Anh hận không thể ở bên em mỗi một phút giây.
“Không phải, chỉ là…”
Đúng lúc Trạch Đường Xuyên muốn tìm cách giải thích thì cửa đã được đẩy vào.
Hoàng Vân cùng đám người Vi Tiếu Anh nghe được cậu tỉnh lại thì vội vàng vào viện thăm cậu.
“Nhạ Nhạ, con tỉnh rồi sao? Nhạ Nhạ, con đau chỗ nào không?”
Hoàng Vân giọng khản đặc lo lắng vuốt v e gương mặt của Hạ Chi Nhạ.
Chỉ mới một tháng mà cậu gầy đi trông thấy khiến bà xót xa vô cùng.
Hạ Chi Nhạ ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cậu không có chút kí ức nào về bà cũng không nhớ bà là ai nhưng nhìn gương mặt hiền từ cùng với cử chỉ quan tâm khiến hốc mắt cậu từ từ nóng lên, khóc thút thít.
“Con cảm thấy mệt mỏi lắm.”
“Không sao… không sao…… Ta ở đây.”
————————————————————-
“Cái gì? Bạn bè….”
Đám người Vi Tiếu Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn Trạch Đường Xuyên như người điên.
Biết tin Hạ Chi Nhạ mất trí nhớ đã đủ sốc rồi nhưng điều khiến họ không tin nhất chính là Trạch Đường Xuyên lại nói dối cậu ta.
“Cậu điên à? Hai người rõ ràng đang tiến triển tốt, tại sao lại bạn bè gì ở đây chứ?”
Mạc Tâm Nhi đè thấp giọng đầy trách móc.
Chuyện Trạch Đường Xuyên có tình cảm với Hạ Chi Nhạ làm sao có thể qua mắt cô được.
“Đường Xuyên, tớ biết cậu sợ.
Nhưng mà đây là….”
“Tớ quyết định rồi, các cậu giúp tỡ lừa em ấy một chút.”
“Trạch Đường Xuyên.
Cậu hèn như thế sao? Hạ Chi Nhạ có quyền biết tất cả mọi chuyện dù cho đấy có là một cuộc hôn nhân hợp đồng đi chăng nữa.
Cậu lừa dối Nhạ Nhạ mà không thấy có lỗi hay sao? Hay cậu giành được quyền thừa kế rồi nên nói vứt là vứt.”
Mạc Tinh Nhi tức giận đến mặt mũi đỏ gay, mở miệng toàn là những câu có tính sát thương mạnh.
Dù cô biết bạn mình không phải là loại người như thế nhưng sự hèn nhát của Trạch Đường Xuyên khiến cô nuốt không trôi.
“Tinh Nhi, tớ thừa nhận tớ hèn nhát.
Nhưng lần này tớ không dám đánh cược.”
Không dám đánh cược vào khả năng bảo vệ em ấy của mình.
Không dám đánh cược những gì lão thầy bói ngày ấy phán quyết hắn.
Thậm chí là không dám đánh cược vào tình cảm của mình dành cho em ấy nhiều đến thế nào, dài được bao lâu.
Hắn thừa nhận hắn hèn nhát trốn tránh, hắn không dám đối mặt.
Hắn không nỡ tổn thương cậu nhưng cũng không dám giải quyết vấn đề.
“Trạch Đường Xuyên cậu… câ….”
Mạc Tinh Nhi tức giận đến mức không nói nên lời.
Cô hận không thể moi não tên này ra xem thử bên trong có gì.
“Trạch Đường Xuyên, ngày hôm nay chính tay cậu đẩy Nhạ Nhạ đi.
Ngày sau đừng bao giờ hối hận.”
Mạc Tinh Nhi đi thẳng một đường không quay lại.
Cô chính là vậy.
Giận ai thì không bao giờ muốn nhìn mặt người đó cả.
Trạch Đường Xuyên cươi trừ.
Hối hận? Hắn biết chắc chắn mình sẽ hối hận.
Nhưng thà là như vậy đi.
Trạch Đường Xuyên, mày tự bao giờ mà kém cỏi đến như thế.
Ngày xuất viện của Hạ Chi Nhạ lại là một ngày trời trong xanh, ánh nắng chiếu vàng nhẹ.
Trạch Đường Xuyên dự định để Hạ Chi Nhạ ở chung khu căn hộ với mình.
Thậm chí anh còn cho người lắp đặt hết nội thất trong phòng, thậm chí là bôi bẩn vài chỗ cho nhìn giống chỗ có người ở thường xuyên để lừa cậu.
Nhưng Mạc Tinh Nhi đã đi trước một bước.
Không biết cô nói gì với Hạ Chi Nhạ mà ngày đó cậu lại đồng ý theo cô về căn hộ nhỏ gần Hoàn Thiên để ở.
Trạch Đường Xuyên nhíu mày nhìn cô bạn đang khiêu khích nhìn mình.
“Mạc Tinh Nhi, cậu lại muốn gì nữa đây?”
“Đường Xuyên, câu này tớ phải nói với cậu đấy.
Nếu muốn buông rồi thì buông cho triệt để.
Tay nắm tay giữ chỉ làm khổ cậu ấy thêm thôi.”
“Nhưng…”
Mạc Tinh Nhi phất tay cắt lời.
“Cậu yên tâm về sự an toàn của cậu ấy đi.
Đừng quên Mạc gia phất lên là nhờ ngành gì.
Tớ đi trước đây.”
Mạc Tinh Nhi cùng Hạ Chi Nhạ lên cùng một chiếc ô tô đi về chỗ ở mới.
Không hiểu sao trước khi lên xe, Nhạ Nhạ quay lại nhìn Trạch Đường Xuyên.
Ánh mắt cậu nhìn anh có chút luyến tiếc cùng không nỡ trong đó.
Dường như chỉ cần anh tiến tới nắm tay cậu giữ lại thì cậu sẽ không đi nữa.
Trạch Đường Xuyên tiến về phía trước một bước, nhưng sau đó lại ngập ngừng.
Cuối cùng, khi cậu vào xe anh cũng chỉ giơ tay vẫy vẫy chứ không nói thêm điều gì.
Hắn không ngờ, chỉ vừa mới đây mà hắn đã cảm thấy hối hận rồi.
Hoàng Vân đứng bên cạnh thở dài thườn thượt.
Bà sao lại không hiểu con mình.
Nhưng nút thắt trong lòng phải tự gỡ chứ không ai giúp được cả.
Hạ Chi Nhạ ngồi trong ô tô nhưng vẫn không kiềm lòng được quay người lại.
Trạch Đường Xuyên dần dần nhỏ bé rồi mất hút nhưng cậu vẫn nhìn theo.
Cậu cảm thấy mình đang mong chờ một điều gì đó, luyến tiếc không nỡ một cái gì đó và chắc chắn nó có liên quan đến Trạch Đường Xuyên nhưng không một ai nói rõ cho cậu biết cả.
Rốt cuộc đã có điều gì? Cậu đã đánh mất cái gì rất quan trọng đúng không?.