Một lát sau, Chu Ngữ Chức vẫn luôn một mực không nói gì mới lên tiếng: “Em đã nói rồi mà, với tình tình của A Húc sao chấp nhận chuyện người khác sắp đặt cho nó.” Bà bỗng bật cười, “Nhưng mà thế cũng tốt, em cũng không muốn con mình vì lợi ích công ty mà phải lấy một cô gái mà nó không thích. Huống chi, em cũng rất quý Tranh Tranh.”
Ba Chu nhíu chặt mặt, thoáng trầm mặc rồi mới nói: “Chu gia và Triệu gia đã hợp tác mấy năm nay, con gái nhà họ Triệu thích A Húc nhà ta là chuyện ai cũng biết. Một thời gian trước ba còn nói với anh, muốn sớm ngày định hôn sự cho A Húc.”
Cũng vì thế, khi ông biết A Húc và Tranh Tranh ở bên nhau, vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng.
Chu Ngữ Chức kinh ngạc: “Từ lúc nào cơ? Sao anh không nói với em?”
Ba Chu: “Anh cũng không đồng ý, cũng đã nói với ba rồi, chuyện của A Húc anh không làm chủ được.”
“Thế vẫn chưa đủ đâu.” Chu Ngữ Chức cúi người nâng chén trà lên, nhấp một ngụm mới nói tiếp: “Anh lo lắng điều gì, em hiểu. Nhưng cái tính A Húc, ai mà ép được nó? Tính tình nó như thế, nếu thực sự để nó nổi giận thì... mọi người cũng đâu phải không biết.”
Sáng hôm sau, Chu Húc ra ngoài từ sớm để chạy bộ, lúc về tới nhà mới có 6 rưỡi.
Nắng ban mai dìu dịu, trong công viên yên tĩnh, thoáng nghe từ vườn cây có tiếng chim hót lanh lảnh, cách đó không xa là mấy cụ già đang tập bài thể dục dưỡng sinh.
Chu Húc nhớ Lương Tranh, trên đường về nhà liền gọi điện cho cô.
Ở đầu dây bên kia, Lương Tranh cũng vừa tỉnh, mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, vừa ra khỏi đã nghe tiếng điện thoại mình đang nằm trên tủ đầu giường rung lên từng hồi.
Cô nằm bò lên giường, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì không nén nổi nụ cười.
Trong phòng vẫn đang mở điều hòa, nhiệt độ mát mẻ dễ chịu, cô cầm điện thoại chui vào chăn, cười hỏi: “Sao vậy?”
“Dậy chưa?”
“Vẫn đang nằm trên giường nè.” Lương Tranh nghiêng người, co chân lại vào trong chăn, tìm một tư thể thoải mái nhất. Khỏe môi cô cong lên, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh dậy sớm thế?”
Mới 6h sáng, cả thành phố dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Một sợi nắng lách qua khe hở của rèm cửa lẻn vào phòng, nhưng đủ làm không gian mờ tối trở nên sáng sủa hơn.
Ba mẹ vẫn chưa dậy, Lương Tranh hạ thấp âm lượng. “Anh đang ở ngoài à?”
Cô nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng chim hót.
Chu Húc “ừ” một tiếng, “Ra ngoài chạy bộ, bây giờ vẫn đang ở công viên.”
Lương Tranh cong môi cười, một bên má dán lên chiếc gối mềm mại, hỏi tiếp: “Hôm nay ở Bắc Kinh có nóng không?”
“Bây giờ thì không, nhưng lát nữa mặt trời lên sẽ nóng hơn.”
“Ở Giang Thành cũng nóng lắm, mẹ em nói hôm nay phải 37-38 độ.”
“Vậy em đừng ra ngoài, ở yên trong nhà thôi, cẩn thận không bị cảm nắng.”
“Em cũng định thế.”
Lương Tranh nằm trên giường nói chuyện với Chu Húc lâu thật lâu. Hình như một đôi tình nhân thì chẳng bao giờ hết chuyện để nói, dù chỉ là mấy câu tán gẫu vừa ấu trĩ lại vừa tẻ nhạt, nhưng cứ khiến người kia thấy ngọt ngào như nếm mật.
Đến tận khi mẹ Lương gõ cửa phòng gọi Lương Tranh ra ăn sáng, cô mới quay đầu lại nói vọng ra ngoài, “Vâng ạ, con ra ngay đây.”
Thưa xong liền nhỏ giọng nói với Chu Húc, “Mẹ em đang gọi.”
“Sao thế?” Chu Húc hỏi.
“Gọi ra ăn sáng.” Lương Tranh nói: “Anh biết không, nhà em ăn cơm rất đúng giờ.”
Chu Húc cười, “Đi ăn trước đi.”
“Ừm” Lương Tranh xuống khỏi giường, “Anh thì sao? Sắp về tới nhà chưa?”
“Sắp rồi, vừa tới cổng tiểu khu.”
Lương Tranh nói: “Thế em đi ăn sáng đây. Anh về nghỉ hè nhớ ăn nhiều vào đấy.”
“Được.”
Hai người nói xong, lưu luyến chần chừ mãi mới cúp điện thoại.
Cô mở Wechat, gửi cho Chu Húc một icon nụ hôn.
Chu Húc thấy vậy, khóe miệng bất giác cong thành một nụ cười, tìm một lát, gửi cho cô một cái icon xoa đầu.
Lương Tranh rửa mặt xong, nhanh nhẹn ra ngoài phòng khách để ăn sáng, tâm trạng vô cùng vui vẻ, chỉ kém nước đứng giữa nhà nhảy một bài.
Mẹ Lương trông thấy mà buồn cười, biết rõ còn cố hỏi, “Mới sáng sớm đã trốn trong phòng nói chuyện với ai thế?”
Lương Tranh cầm cốc sữa đậu nành lên uống, miệng cười tủm tỉm không chịu trả lời.
Ba Lương ngồi đối diện xé cái bánh quẩy cũng góp vài câu cho náo nhiệt, “Đúng là con gái lớn không dùng được, người thì ở đây nhưng tâm đã bay đến tận Bắc Kinh rồi.”
Nói xong, ông như nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi Lương Tranh, “Tiểu Húc có biết uống rượu không nhỉ?”
Hôm trước còn Chu Húc, mới qua một buổi tối đã đổi cách gọi rồi.
Lương Tranh buồn cười, cũng xé một miếng bánh quẩy nhúng vào trong sữa, nói, “Có có. Thì sao ạ?”
Lương Tranh hào hứng đáp lời: “Thế thì được, sau này có người uống rượu cùng rồi.”
Mẹ Lương cười mắng, “Làm như ai cũng giống ông ấy.”
Lương Tranh cũng cười theo, cúi đầu ăn sáng mà tay vẫn gõ tin nhắn nói chuyện với bạn bè, hẹn nhau khi nào mặt trời lặn cùng ra ngoài đạp xe hóng gió.
Lúc trước, Lương Tranh thích nhất là nghỉ hè, cô có thể quậy đến quên trời đất, chỉ mong khai giảng sẽ mãi mãi không tới nữa.
Giờ thì khác, nghỉ hè dù thú vị, nhưng mỗi ngày cô đều phải mở lịch lên ngó ngày, tính xem bao nhiêu lâu nữa mới được gặp Chu Húc.
Chu Húc cũng không khá hơn là mấy, mấy ngày gần đây, ngay cả khi ra ngoài chơi bóng rổ với đám Tần Tống mà cũng mất tập trung.
Dương Thăng liếc trộm màn hình điện thoại của Chu Húc, là hình Lương Tranh, cười hì hì lại gần, không nén được sự tò mò: “A Húc, có phải ông thầm mến Lương Tranh từ lâu rồi không?”
Chu Húc đang ngồi trên khán đài, ánh mắt chỉ liếc qua cậu bạn một cái, không đáp.
Dương Thăng nói tiếp: “Ông giấu sâu thật đấy. Ngày nào bọn tôi cũng đi với ông mà không nhận ra.”
Chu Húc vẫn không thèm để ý đến cậu bạn, cúi đầu nhìn điện thoại.
Hình nền điện thoại đã đổi thành tấm hình mà mấy ngày trước Lương Tranh mới gửi cho anh, cô đi chơi ở ngoại ô với bạn. Cô ngồi bên hồ nước, phía trên là một chiếc lá sen to bản, hai tay ôm má, cười vô cùng ngọt ngào.
Lương Tranh mới về hơn một tháng, còn Chu Húc, lần đầu tiên trong đời, anh thấy thời gian một tháng lại dài đến thế.
Tần Tống ngồi bên cạnh cười cười, “Hai người đúng là thảm, vừa mới yêu đường đã thành yêu xa.”
Dương Thăng tiếp lời, “Bây giờ có là gì, đến khi khai giảng thì còn là hai đất nước khác nhau cơ.”
Hai người kia cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, còn cười trên nỗi đau của người khác, “Hồi trước thì cứ hững hờ lạnh nhạt với người ta cơ, bây giờ cảm nhận được nỗi khổ tương tư rồi chứ? Không dễ chịu đúng không?”
Chu Húc không thèm để ý, đứng dậy.
Tần Tống hỏi: “Ông đi đâu đấy?”
Chu Húc không trả lời, đi thẳng ra bên ngoài.
10h tối, Lương Tranh đã tắm rửa xong, ngồi trước quạt, vừa chờ tóc khô vừa call video với Chu Húc.
Chu Húc ngồi trước bàn sách, máy tính mở, có vẻ là đang làm việc.
Lúc Lương Tranh gọi tới, anh hơi nghiêng người về phía thành ghế để nghe rõ hơn.
Đầu bên kia, Lương Tranh đang mặc một chiếc váy ngủ ren trắng, tóc vẫn còn ẩm, ngồi đối diện với cái quạt.
Chu Húc ngắm cô một lúc mới hỏi, “Về rồi à?”
Lương Tranh gác điện thoại lên kệ, hai tay chống cằm, cười mà hai mắt cũng cong thành hình trăng khuyết, “Vâng, vừa mới tắm xong.”
Gió từ quạt thổi tới làm tóc cô bay tán loạn, cô đành vén hết ra sau tai.
“Chơi vui lắm à?”
“Vui lắm, em ăn được khối đồ ăn vặt haha.” Tối nay Lương Tranh đi đạp xe với đám bạn, sau đó cùng đi ăn khuya mới về.
Chu Húc thấy vẻ tươi cười vui vẻ của Lương Tranh, giọng điệu không hiểu sao có chút chua, “Xem ra không có anh ở đó em vẫn vui lắm.”
Lương Tranh sao không nghe ra được giọng điệu ghen tị của ai kia, cười không ngừng lại được, còn cố tình trêu anh, “Cũng đúng, ngày nào cũng vui hết á.”
Chu Húc nhìn cô, không phản ứng lại.
Lương Tranh cố nhịn cười, sáp lại gần màn hình, “Anh sao vậy?”
Chu Húc nhìn cô hồi lâu, không thèm che giấu cơn giận, “Em nói xem?”