Lương Tranh thấy Chu Húc đột nhiên đòi đồng hồ, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Đúng thật là, uống say rồi mà vẫn không quên đồng hồ của mình.
Thấy tâm trạng tối nay của Chu Húc có vẻ tốt, cô còn cố ý trêu anh. Nắm lấy cổ tay anh, vẫn không thể ngừng trận cười được, “Làm gì có.”
Chu Húc hẳn là say lắm rồi, trưng vẻ mặt rất mất hứng nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng nhưng tay còn lại cũng bắt lấy tay cô không buông.
Lương Tranh vẫn cười, cười mãi, cười đến mức bụng quặn cả lại. Tay cô vẫn nắm lấy tay anh, một lúc lâu sau mới nói được thành câu: “Anh không buông em ra thì sao em đi lấy cho anh được?”
Chu Húc nhìn cô, có vẻ không được tin tưởng cho lắm, tay cũng chẳng chịu buông, cứ như sợ rằng một khi anh thả tay ra thì cô sẽ chạy mất vậy.
Lương Tranh không thể ngờ được khi uống say Chu Húc sẽ trở nên ấu trĩ như vậy, cố gắng nhịn cười, cúi đầu, cố gắng rút tay ra khỏi tay Chu Húc, nói: “Chờ em một chút.”
Lúc này cô mới đứng dậy đi ra ngoài.
Một lát sau trở lại, trên tay đã có thêm một chiếc hộp.
Chu Húc vẫn ngồi ở mép giường không hề nhúc nhích, vừa thấy Lương Tranh đi vào đã ngẩng đầu lên nhìn theo cô.
Lương Tranh lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, cô mở nắp hộp, lấy chiếc đồng hồ đeo tay ra.
Sau đó, cô kéo tay Chu Húc, đeo đồng hồ vào cho anh, “Mua từ năm ngoái rôi, cũng không biết anh có thích hay không.”
Chu Húc mải mê ngắm nghía chiếc đồng hồ trên tay mình, lâu thật lâu sau mới thấp giọng đáp: “Thích lắm.”
Khóe môi Lương Tranh cong lên, đầu cúi càng thấp, cài dây đồng hồ cho Chu Húc.
Đeo xong xuôi cô mới nhìn kỹ lại, cười cười. Cô nắm lấy tay Chu Húc, ngẩng đầu nói với anh: “Dù cái đồng hồ này không phải thứ quý báu, như dù gì cũng là em tặng, anh không được tháo xuống đâu đấy.”
Dù là đang say, ánh mắt còn chẳng thể tập trung được, nhưng Chu Húc vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lương Tranh lại được phen nhịn cười không nổi, hai tay ấp lấy mặt Chu Húc, nói: “Uống nhiều thế rồi mà còn không quên đòi quà. Anh đi ngủ sớm đi.”
Cô đứng dậy, tắt đèn giúp anh rồi mới ra khỏi phòng.
Đúng là bình thường Chu Húc chẳng bao giờ uống nhiều đến vậy, cũng sẽ không để bản thân mình quá chén, nhưng tối qua thì say thật. Ngày hôm sau tỉnh dậy vẫn thấy đầu óc choáng váng khó chịu làm anh không khỏi nhíu mày, đưa một tay lên che mắt.
Rèm cửa đã được kéo kín, trong phòng lờ mờ sáng, không biết là đã mấy giờ rồi.
Đầu vẫn ong ong, Chu Húc phải nằm trên giường nhắm mắt thêm mới lúc lâu, thấy đỡ mới bỏ tay xuống, ngồi dậy.
Anh ngồi trên giường, lúc này ý thức mới từ từ tỉnh táo, dường như nhớ ra chuyện gì đó, chuyển mắt nhìn tay trái của mình.
Trên cố tay có thêm một chiếc đồng hồ. Anh giơ tay lên, chăm chú ngắm nhìn thật lâu.
Một lúc sau mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Đã hơn 10h, mẹ Lương vừa đi đâu mới về về, đang ở trong bếp chuẩn bị làm bữa trưa.
Quay đầu lại thấy Chu Húc từ trong phòng đi ra, bà cười, “A Húc dậy rồi đây à.”
“Dì ạ.”
Mẹ Lương bưng mấy món trên bàn lên, nói tiếp: “Đồ ăn sáng nguội cả rồi, để dì hâm nóng cho con.”
Vừa bưng đồ đồ vào bếp bà vừa nói: “Tại ba Tranh Tranh đấy, uống chẳng biết kiềm chế gì cả.” Rồi lại lo lắng hỏi Chu Húc: “Con có còn khó chịu không? Hay là dù bảo Tranh Tranh đi mua hộp thuốc giải rượu cho con nhé.”
Dứt lời, bà liền lau tay, đi ra khỏi bếp.
Chu Húc vội ngăn cản: “Không cần đầu dì ạ, con không sao ạ.”
Anh nhìn khắp một lượt phòng khách, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Dì ơi Lương Tranh đâu ạ?”
Mẹ Lương đáp: “Dì vừa bảo Tranh Tranh xuống nhà mua hoa quả rồi, trong nhà vừa hết.”
Ngay sau đó lại nói tiếp: “Để dì gọi cho con bé nhé.”
Chu Húc nhanh nhẹn trả lời: “Không cần đâu dì. Cô ấy ở ngay dưới lầu phải không ạ? Để cháu xuống dưới tìm.”
Mẹ Lương lúc này mới nhớ ra, từ hôm qua khi Chu Húc tới, hết bị ba Lương lôi kéo nói chuyện thì lại bị chuốc rượu tới say, đoán chừng vẫn chưa có lúc nào được trò chuyện với Tranh Tranh. Hai đứa vừa mới yêu đương, đôi tình nhân bên nhau nhất định là sẽ có nhiều chuyện muốn nói. Nghĩ vậy lại thầy mừng, bà gật gật đầu: “Ừ, ngay dưới lầu thôi, ngoài tiểu khi có một cửa hàng trái cây, chắc là Tranh Tranh đang ở đấy.”
“Vâng ạ, con cảm ơn dì.”
Chu Húc vào phòng tắm rửa mặt, chỉnh trang lại qua qua xong liền ra ngoài tìm Lương Tranh.
Ra khỏi tiểu khu là thấy ngay cửa hàng trái cây là dì Lương nói.
Anh vừa vào đã thấy Lương Tranh, cô đang đứng ở quầy bán nho, đắn đo lựa chọn.
Nhưng không chỉ có một mình cô.
Chu Húc thấy Lý Khê đứng cạnh Lương Tranh, sắc mặt thoáng trầm xuống.
Bà nội Lý ở khu này nên anh tới đây khá thường xuyên, vừa hay gặp Lương Tranh đang mua hoa quả liền ghé vào chào hỏi mấy câu, có khi còn ăn chực được mấy quả.
Lương Tranh ngắt một nho đưa cho cậu chàng, “Cậu nếm thử xem, có ngọt không?”
Lý Khê nhận lấy ăn thử, không quên nói: “Mình là tới ăn chực, chứ không phải tiểu thái giám thử đồ ăn.”
Lương Tranh cười ra tiếng, “Mình cũng đâu có nói thế.”
Cô đang nói, vừa chuyển ánh mắt đã thấy Chu Húc đang đứng bên ngoài.
Dường như ngay lập tức, bên môi nhoẻn cười, “Chu Húc!”
Cô đi tới kéo tay anh, “Anh dậy lúc nào thế? Sao biết em đang ở đây?”
Nhìn nụ cười của Lương Tranh, tâm trạng Chu Húc dần khá hơn, đáp: “Dì bảo em đang ở đây.”
Lương Tranh cười nhìn anh, “Ừa, em đi mua ít hoa quả.”
Cô kéo Chu Húc vào trong, “Anh muốn ăn gì để em mua?”
Lý Khê vẫn đang đứng đó ăn nho, thấy Lương Tranh và Chu Húc đi vào, ánh mắt vô thức quét sang phía Chu Húc.
Chu Húc cũng nhìn cậu chàng, nhưng cái tính của anh, bình thường đã lạnh lùng như tảng băng di động, huống chi trước mặt lại còn là một người không vừa mắt, tất nhiên càng không hòa hoãn cho được, biểu cảm rét lạnh đến độ có thể đông cứng người xung quanh.
Anh chỉ liếc qua cậu chàng một cái rồi ngay lập tức dời ánh mắt.
Lương Tranh không chú ý thấy sự thay đổi siêu nhỏ này trong cảm xúc của Chu Húc, còn cui vẻ giới thiệu, “Đây là bạn em, Lý Khê.”
Lại quay sang nói với Lý Khê. “Đây là Chu Húc.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Khê gặp Chu Húc. Tết năm ngoái anh đang chơi game ở nhà Lương Tranh, Chu Húc quay lại lấy đồ nên đã gặp một lần.
Nhưng mà anh nhớ là vị thiếu gia này rất cao ngạo, còn chẳng thèm nhìn anh với Lương Tranh, lúc đi ngang qua hai người họ ánh mắt lại càng tỏ rõ sự khinh thường, lấy đồ xong đi luôn.
Anh còn lẳng lặng hỏi Lương Tranh, vị đại thiếu gia tương lai nào thế này?
Lương Tranh hạ thấp giọng đáp: “Người ta là thiếu gia hàng thật giá thật.”
Cho đến khi Lương Tranh nói với anh, cô với Chu Húc thành đôi rồi, Lý Khê nghe mà sợ ngây cả người, “Là cái vị đại thiếu gia lúc nào cũng tỏ vẻ xem thường đám ‘dân nghèo’ chúng ta ấy á?”
Đúng là mới yêu đương, Lương Tranh chẳng mấy chốc đã đứng về phía “người nhà”, phản bác lại lời Lý Khê, “Người ta tên là Chu Húc. Chỉ là tính cách anh ấy tương đối lãnh đạm thôi, chứ có khinh thường ai đâu.”
Lý Khê không biết tại sao Chu Húc trông có vẻ bất mãn với mình, nhưng vẫn cười chào hỏi, “Đã nghe Tranh Tranh nhắc đến cậu không ít lần, nhưng đúng là gặp người thật đẹp trai hơn nhiều.”
Chu Húc chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh chàng, “Ồ vậy sao? Tranh Tranh thường nhắc đến tôi à?”
Đây cũng là lần đầu tiên Lương Tranh nghe thấy Chu Húc gọi cô Tranh Tranh, vô thức quay sang nhìn anh, hai mắt còn chớp chớp.
Lý Khê tiếp: “Ừ, nhắc nhiều. Chắc cậu không biết, ngày nào cậu ấy cũng nhớ cậu, sắp thành bệnh tương tư đến nơi rồi.”
Mắt Lý Khê thoáng chốc nóng bừng, đá Lý Khê một cái: “Cậu – ngậm miệng.”
Lý Khê dễ dàng né được một cước của cô bạn, nhưng Lương Tranh đâu phải người dễ bỏ cuộc, tiếp tục đá cái nữa. Hai người cứ thế nô đùa vui vẻ làm Chu Húc đứng bên cạnh càng có vẻ không vui, kéo người của mình lại, “Em không mua hoa quả à?”
“À ừ, đúng rồi. Anh muốn ăn gì? Ăn nho không?”
Chu Húc nhìn mấy chùm nho trước mắt chỉ cảm thấy chua, cau mày nói: “Không ăn.”
“Thế ăn gì được nhỉ? Lê thì sao?” Lương Tranh và Chu Húc sóng vai đi bên nhau, cô cầm một quả lê lên, “Lê cũng ngon lắm.” Rồi lại thử vỗ vỗ quả dưa hấu bên cạnh, “Hay là ăn dưa hấu nhé.”
Lúc này Chu Húc mới gật đầu, “Được.”
Cuối cùng, Lương Tranh mua 1 túi lê và 1 quả dưa hấu.
Lý Khê cũng không muốn ở lại làm bóng đèn, đã đi trước rồi.
Một tay Chu Húc xách hoa quả, tay còn lại nắm lấy tay Lương Tranh.
Lương Tranh muốn xách túi lê giúp anh, nhưng anh chàng nào đó lại càng siết chặt bàn tay cô, rũ mắt nhìn xuống cô gái nhỏ, “Đừng nghịch ngợm.”
Lương Tranh: “...”
Càng tốt, không cho xách thì thôi, cô mừng còn không xong.
Lương Tranh để mặc Chu Húc nắm tay mình, cả đường đi, ánh mắt không rời không người anh.
Đến cửa thang máy, Chu Húc mời nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Lương Tranh cụp mắt hỏi: “Chu Húc, sao anh lại không ăn nho?”
Chu Húc liếc cô một cái, đáp: “Chua.”
Lương Tranh cười thành tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Em thấy có anh mới chua ấy.”
Chu Húc: “...”
Chu Húc đúng là “chua” chết đi được, cưởi cả đường đi vẫn chưa đủ, về tới nhà vẫn không ngừng lại được.
Mẹ Lương thấy Lương Tranh vui vẻ thế liền hỏi: “Có chuyện gì mà vui thể?”
Lương Tranh cười đáp: “Hôm nay nho chua quá nên con không mua.”
“Thế á, hai hôm trước mẹ mới mua vẫn ngọt mà nhỉ.” Mẹ Lương vừa nghi hoặc vừa trở lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Đang dở tay nên bà gọi Lương Tranh, “Tranh Tranh, A Húc vẫn chưa ăn sáng đâu. Mẹ hâm nóng lại mì hoành thánh rồi, con mang cho A Húc đi.”
“Vâng ạ.” Lương Tranh vẫn cười không thôi, đi vào bếp lấy mì cho Chu Húc.
Bày biện xong bưng ra, nhưng Chu Húc lại không có trong phòng khách, cô lại bưng vào phòng anh, tiện thể dùng vai đóng cửa phòng.
Chu Húc đang thay quần áo, Lương Tranh cầm bát đi vào rồi đặt xuống tủ đầu giường, “Chu Húc, ăn mì.”
Vừa thay xong một cái phông, anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, bưng bát lên bắt đầu ăn.
Lương Tranh ngồi xuống trước mặt anh, hai tay chống cằm, nhìn anh cười tủm tỉm, thấy anh chuẩn bị gắp thêm một đĩa mới ngọt ngào hỏi: “Có ngon không?”
Chu Húc ngẩng lên nhìn cô, gật đầu đáp, “Ngon lắm.”
Đang định cúi đầu gắp thêm thĩ bỗng nhiên Lương Tranh đặt một tay lên đầu gối anh, vừa cười vừa hỏi: “Có muốn thêm giấm không? Hôm qua em mới mua một chai mới đấy.”
Sắc mắt Chu Húc lập tức đen lại, nghiêng đầu ho khan mấy tiếng.
Lương Tranh gục mặt xuống đầu gối Chu Húc, cười vô cùng thích ý, cười đến mức toàn thân phát run.
Chu Húc cúi đầu nhìn cô, có vẻ tức giận, nói: “Đừng cười nữa, đau sốc hông đấy.”
Lương Tranh bò cả ra mà cười, hồi lâu sau lại bĩnh tĩnh hơn, tiếp tục úp mặt trên đầu gối anh. Cô ngẩng đầu, khẽ cười hỏi anh: “Chu Húc, anh là hãng giấm gì ấy nhỉ?”