Sau khai giảng,chuyện quan trọng nhất đối với sinh viên năm nhất là huấn luyện quân sự.
Mặc dù đã là tháng 9 nhưng thời tiết như cũ vẫn nóng kinh khủng khiếp.Sau vài ngày huấn luyện quân sự, Lương Tranh suýt chút nữa bị cảm nắng.
Buổi tối,Thiến Thiến từ bên ngoài trở về, mua mấy hộp thuốc hoắc hương chính khí cho mọi người.Vừa vào ký túc xá, liền nhìn thấy Lương Tranh ngồi xổm bên cạnh giường, đang lục lọi vali của mình, vali bị cô lục lộn xộn lung tung hết lên,nhìn giống như đang tìm đồ vật gì đó.
"Cậu đang làm gì vậy?Đang tìm gì à?"
Lương Tranh nhanh chóng lật ngược chiếc vali, dứt khoát bỏ toàn bộ quần áo ra ném lên giường, tìm cả buổi vẫn không thấy.
Cô cau mày,ủ rũ: "Cái bút máy của mình không thấy đâu."
"A?" Thiến Thiến cũng đi tới, ngồi xổm xuống giúp Lương Tranh tìm, "Nó có giá trị lớn lắm à?"
"Không phải." Lương Tranh nói: "Bất quá năm 15 tuổi thi trung khảo(giống kì thi tuyển sinh vào 10),đó là quà sinh nhật ba tặng mình.Nó cũng là bút may mắn của mình,mỗi lần kiểm tra dùng cái bút này đều có kết quả tốt."
Lương Tranh không tìm thấy trong vali,còn lục cả cặp sách và ngăn tủ, đều không có.
"Cậu gần đây có lấy ra dùng không?"
Lương Tranh đứng cạnh ngăn tủ, suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng nhớ ra,lúc trước ở nhà dì Chu,hình như cô có lấy bút ra ghi chép sổ sách.
Dì Chu chưa về nhà, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Chu Húc.
Ở đầu bên kia điện thoại, Chu Húc vừa mới đánh bóng rổ từ bên ngoài về. Di động ở túi quần rung lên, anh vừa lấy di động ra, vừa đi đến phòng bếp.
Nhìn màn hình hiển thị "Lương Tranh",anh nhướn mày.
Chu Húc lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh, đi ra ngoài, ấn trả lời điện thoại.
"Chu Húc."
"Ân?"
Lương Tranh ngồi ở bên giường, nghe thấy giọng trầm thấp của Chu Húc truyền đến,cô nói: "Bây giờ anh có đang ở nhà không?"
"Ở.Làm sao?"
Lương Tranh vội hỏi: "Bút máy của tôi hình như ở nhà,anh có thể vào phòng tôi và tìm nó giúp tôi được không?"
Chu Húc uống được nửa chai,thuận tay đặt chai nước lên bàn trà, đi lên lầu:"Bút máy trông như thế nào? Có thể đặt ở đâu?"
"Nó màu đen." Lương Tranh suy nghĩ: "Hẳn là ở trên bàn đi, anh xem xem......"
Chu Húc lên lầu, đến phòng của Lương Tranh bật đèn và lập tức đi đến trước bàn, nhưng mà mặt bàn trống không,không có cái bút máy nào.
Lương Tranh đợi trong chốc lát, cẩn thận hỏi: "Có không?"
"Không có."
"A!"
Chu Húc lại đi đến cái tủ cạnh đầu giường,liếc mắt nhìn, cũng không có.
Kéo mở hai bên ngăn kéo ra tìm, cũng không có.
Lương Tranh ở bên kia nghe thấy tiếng kéo mở tủ,có thể đoán Chu Húc đang giúp cô tìm, cô liền im lặng, ngoan ngoãn chờ.
Một lúc sau, tiếng Chu Húc truyền đến,âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng:"Tìm được rồi. Ở trên bàn trang điểm của cô."
Lương Tranh vui vẻ, lập tức đứng dậy khỏi giường:"Cảm ơn!"
Dừng hai giây, lại nói: "Kia......Ngày mai tôi đến lấy? Được không?Buổi tối ngày mai anh có ở nhà không?"
Chu Húc đi ra khỏi phòng của Lương Tranh,nghe vậy, lạnh nhạt nói: "Tùy cô. Cúp máy đây."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Ngày hôm sau lại là huấn luyện quân sự.
Nhiệt độ vô cùng nóng, đứng trong tư thế quân sự dưới ánh nắng chói chang, Lương Tranh suýt chút nữa ngất xỉu vì cảm nắng.
Thật vất vả chịu đựng cho đến trưa,buổi tập huấn mới kết thúc, cô quay về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, khoá cửa nhỏ bên trên lại.
Thiến Thiến ở trên giường hỏi: "Tranh Tranh,buổi tối cậu có về không?"
Lương Tranh nói: "Có,mình đi lấy đồ linh tinh rồi về."
Trường học cách nhà Chu Húc rất xa, lái xe thì mất nửa giờ,còn đi bằng tàu điện ngầm thì hai giờ là đến nơi.
Đúng lúc lại gặp giờ cao điểm, Lương Tranh đứng dọc đường, không biết có phải hay không cảm thấy có chút cảm nắng, tàu điện ngầm có khí lạnh thổi qua làm cô liền cảm thấy choáng váng đầu óc.
6 giờ chiều, Tần Tống gọi điện thoại đến, kêu Chu Húc ra ngoài ăn cơm.
Lúc này,Chu Húc đang ngồi dựa vào sofa trong phòng khách,máy tính cùng sổ ghi chép đặt trên đầu gối kiểm tra tài liệu,giọng điệu có điểm lười biếng: "Có việc, không đến."
Nói xong liền cúp điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên,thuận tay ném điện thoại di động lên trên bàn trà. Ánh mắt nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài ở trên bàn phím gõ chữ.
Vào khoảng 7 giờ,có tiếng sấm sét ầm ầm vang lên bên ngoài cửa sổ.
Chu Húc lúc này mới ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời gần như là một màu đen, gió dữ dội từng trận,gió thổi đến làm mấy cành cây xiêu vẹo,ngã trái ngã phải.
Chu Húc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong chốc lát,đóng máy tính lại,để trên bàn,đứng dậy đi đến cửa.
Anh mở cửa,đút một tay vào túi, đứng ở bên ngoài trong chốc lát.
Mây đen dầy đặc.Vài phút sau, mưa to như trút nước đổ xuống, cùng với sấm sét nổ vang,bầu trời hoàn toàn tối đen.
Chu Húc đứng ở ngoài cửa một lúc rồi đóng cửa vào nhà.
Đi về phía bàn trà,anh cầm di động lên gọi cho Lương Tranh.
Ai ngờ điện thoại lại tắt,đầu bên kia lại truyền đến giọng nữ máy móc: "Thực xin lỗi,cuộc gọi của bạn đã bị tắt."
Chu Húc nhíu mày, dừng vài giây, ném điện thoại lên trên sofa.
Đến 7:30, Lương Tranh còn chưa đến.
Chu Húc có chút bực dọc, trở về phòng cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Lương Tranh cảm thấy bản thân mình hôm nay ra ngoài không xem lịch, rất xui xẻo.
Ngồi tàu điện ngầm hai giờ, ai biết vừa ra tới bên ngoài cư nhiên lại mưa to gió dữ.
Trạm tàu điện ngầm cách nhà Chu Húc hai mươi phút,lúc này gần đây cũng không gọi xe được.
Cô ở ven đường dầm mưa đợi nửa ngày cũng không có xe đến,cô lấy điện thoại ra bắt taxi, kết quả di động lại hết pin.
Từ trường học ra ngoài đúng lúc điện thoại hết pin, nhưng cô không kịp sạc,chỉ nghĩ đi lấy đồ rồi trở về.
Nhìn thấy trời càng ngày càng tối, người xung quanh cũng ít dần, xe taxi chờ nửa ngày cũng không thấy một chiếc.
Lương Tranh lười đợi,dứt khoát chạy đến nhà Chu Húc.
Chu Húc lái xe ra ngoài, không bao lâu, liền thấy ở ven đường Lương Tranh chạy như điên dưới mưa.
Anh lái xe qua và nháy đèn.
Hôm nay Chu Húc lái chiếc xe khác, Lương Tranh lúc đầu còn không nhận ra,lúc xe đến còn bị dọa nhảy dựng lên.
Cho đến khi tiếng còi lại vang lên, cô vô thức nhìn vào trong xe.
Chu Húc hạ cửa kính xe xuống một nửa, Lương Tranh thấy anh, đôi mắt sáng lên: "Chu Húc!"
Chu Húc liếc mắt nhìn cô một cái, khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô:"Lên xe."
Lương Tranh cả người đều ướt đẫm,cô mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Cô nghĩ Chu Húc hình như là từ trong nhà lái xe ra ngoài, cô theo bản năng hỏi: "Anh phải ra ngoài sao? Xin lỗi a,tôi trở về lấy đồ rồi đi".Cô cúi đầu nhìn váy bị ướt sũng,có chút ủ rũ nói: "Nhưng mà tôi cũng không nghĩ tới đột nhiên lại mưa to, nếu không thì tôi sẽ đến sớm."
Váy màu trắng, giờ phút này bị ướt đẫm, liền dính vào trên người,đường cong bên trong đặc biệt hiện lên rõ ràng.
Lương Tranh bối rối, cô theo tiềm thức hơi rụt bả vai, làm cho váy không dính vào người.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ mưa to làm cho kính trở nên trong suốt, đáy lòng lại thở dài, hôm nay quả nhiên không nên ra ngoài.
Quần áo và giày của Lương Tranh đều ướt sũng, tới nhà, cô cũng không đi vào, liền đứng ở cửa,nói với Chu Húc: "Cái kia...... Nếu không thì anh mang đến giúp cho tôi đi......"
Ngay cả tất bên trong của cô cũng bị ướt,không thể mang dép lê vào.
Lương Tranh đứng ở ngoài cửa, Chu Húc đứng ở bên trong.
Hai tay đút trong túi quần,anh lười biếng liếc Lương Tranh một cái từ trên xuống dưới.
Lương Tranh sửng sốt hai giây, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng lấy tay che trước ngực, cô ngẩng đầu nhìn Chu Húc, bên tai không hiểu sao nóng lên.
Chu Húc thẳng thắn vô tư nhìn cô:"Mưa lớn như vậy,cô cứ như thế trở về?"
Lương Tranh: "......"
Thời điểm khai giảng,cô mang hết tất cả đồ đến trường, cũng không có để lại quần áo ở đây, giặt sạch quần áo nhưng tắm rửa xong cũng không có quần áo để thay.
Mà dì Chu cũng không có ở nhà.
Trong nhà chỉ còn cô và Chu Húc,cô đứng ở phòng khách có chút chật chội.
Chu Húc đưa cô một ly nước ấm, thấy Lương Tranh đứng giữa phòng khách,tư thế có chút không thoải mái.
Anh cầm cốc đưa cho cô:"Làm sao vậy?"
Lương Tranh nhìn anh, có điểm ngượng ngùng, "......Tôi không có quần áo để thay......"
Chu Húc: "......"
Lương Tranh lên lầu tắm rửa, một lúc sau, Chu Húc ở bên ngoài gõ cửa, "Quần áo treo trên móc."
"Nga. Cảm ơn!" Lương Tranh tắm rửa xong đi ra, quấn khăn tắm chạy tới cửa.
Cô dán tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, thấy tiếng bước chân của Chu Húc đi xa và còn nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra rồi lại đóng vào.
Lương Tranh lúc này mới cẩn thận mở cửa, vươn tay ra lấy quần áo mang vào.
Chu Húc lấy quần áo của dì Chu cho cô.
Dì Chu gầy, thân hình không chênh lệch cô nhiều lắm, Lương Tranh mặc vào cũng khá vừa vặn.
Cô thay quần áo,sấy tóc, ôm quần áo vừa thay ra ban công, bỏ vào máy giặt.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, gọi điện thoại cho Thiến Thiến, thanh âm rất nhỏ, "Thiến Thiến, đêm nay mình không về được, mưa quá."
"OK. Vậy ngày mai cậu có về được không?Có muốn mình xin phép huấn luyện viên cho không?"
"Phải về chứ.Nhưng mà có khả năng sẽ về muộn, cậu nói dối xin phép nghỉ giúp mình nhé".
"OK. Cậu yên tâm đi."
Lương Tranh nói chuyện điện thoại xong,ngồi ở ban công chờ quần áo giặt. Cô ngồi xổm trước máy giặt và nhìn ra màn đêm tối.
Mưa to dữ dội,có vài tia chớp lóe lên,một chút cũng không có ý định dừng lại.
Lương Tranh nhìn cơn mưa thật lâu,lúc đứng lên, đầu một trận choáng váng, thiếu chút nữa bị ngã.
Cũng may đúng lúc cô vịn vào máy giặt, cúi đầu nhìn máy giặt đã gần hết nước.
Cô hơi mệt mỏi, liền nằm bò lên giữa máy giặt nhắm mắt lại.
Một lúc sau, khi máy giặt ngừng hoạt động, cô mở cửa máy giặt, lấy quần áo ra và treo lên móc.
Bận rộn xong,quay về phòng khách. Phòng khách trống không, Chu Húc không ở đây. Cũng không biết anh còn có thể sẽ không xuống dưới, Lương Tranh suy nghĩ, tắt đèn phòng khách và trở về phòng mình.
Đêm nay Lương Tranh ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh dậy, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Cô tưởng nhiệt độ điều hòa cao,liền chỉnh xuống thấp mấy độ.
Sau khi chỉnh độ xuống,cô lại cảm thấy lạnh.
Nửa đêm cổ họng đau, đầu cũng đau, mơ hồ choáng váng, cảm giác cả phòng trời đất xoay chuyển.
Rạng sáng hơn hai giờ, Chu Húc nửa đêm tỉnh lại, nghe thấy dưới lầu có tiếng động.
Anh đứng dậy xuống lầu,nhìn thấy đèn phòng khách đang bật.
Lương Tranh ngồi xổm trước bàn trà,tìm gì đó trong hộp thuốc.
"Cô làm sao vậy?" Chu Húc xuống lầu, ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên trái, đưa mắt nhìn Lương Tranh, phát hiện mặt cô rất đỏ, không khỏi sửng sốt.
Giọng của Lương Tranh khô khốc,có hơi khàn:"Tôi tìm xem có thuốc cảm cúm hay không, tôi hình như bị cảm rồi."
Cô tìm nửa ngày, cầm một gói thuốc pha nước uống cùng 2 viên thuốc con nhộng.
Lương Tranh đóng hộp thuốc và đặt lại vào tủ.
Lúc ngẩng đầu lên, Chu Húc mới phát hiện mặt cô không phải đỏ một chút, mà là màu đỏ không bình thường.
Anh thoáng nhíu mày,đưa tay lên sờ trán cô.
Lương Tranh không nghĩ tới Chu Húc đột nhiên vươn tay ra chạm vào trán cô,cô cả người cứng đờ, giương mắt nhìn anh,không dám cử động.
Chu Húc cau mày, "Cô phát sốt rồi."
Lương Tranh cũng sờ sờ chán mình,rất nóng.
Chu Húc ngồi ở trên sofa, nhìn chằm chằm Lương Tranh một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp,anh đứng lên, nói: "Tôi đi lấy chìa khóa, đến bệnh viện."
Chu Húc ghét nhất là phiền toái, nhưng từ khi gặp được Lương Tranh,chuyện phiền toái tựa như sẽ không kết thúc.
Tới bệnh viện, đi đăng ký rồi yêu cầu bác sĩ đến kiểm tra,kê đơn thuốc và truyền nước cho cô,cô phải nằm lại bệnh viện.
Chu Húc đi lấy thuốc giúp Lương Tranh,lúc quay về phòng bệnh,đã hơn ba giờ sáng.
Lương Tranh là bị cảm nắng cộng thêm lại mắc mưa làm cho phát sốt,lúc Chu Húc đến phòng bệnh,cô đang ngủ.
Chu Húc đi đến cạnh giường bệnh, ngẩng đầu nhìn chai nước đang treo.
Mới được nửa chai,còn một chai rưỡi nữa.
Điều này có nghĩa là Chu Húc đêm nay đừng nghĩ đến đi ngủ.
Anh dựa vào một chiếc ghế cạnh giường, giơ tay xoa xoa thái dương.
Thuốc này truyền chậm, đến rạng sáng năm giờ mới truyền hết. Chu Húc gọi y tá đến rút kim tiêm,y tá giúp đo lại nhiệt độ cơ thể Lương Tranh, xác định hạ sốt,Chu Húc cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Đại khái là thuốc có tác dụng,Lương Tranh truyền nước liền đi ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại,đã là sáu giờ sáng.
Sau cơn mưa,ngoài cửa sổ,trời lại sáng. Trời xanh mây trắng, cỏ cây xanh biếc.
Lương Tranh mở to mắt, liền nhìn đến cạnh giường bệnh,Chu Húc ngồi dựa vào ghế,cúi đầu ngủ.
Tư thế ngủ của anh đặc biệt đúng mực, ngay cả khi ngồi,cũng chỉ hơi cúi đầu,mắt nhắm lại,im lặng ngủ.
Sáng sớm mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người anh.
Ánh mặt trời vàng nhạt làm cho khuôn mặt anh càng thêm hoàn mỹ,vẻ đẹp làm cho đôi mắt không thể nào di chuyển.
Lương Tranh nhìn đến lông mi dài của anh, có điểm hâm mộ. Có nam sinh nào ngay cả lông mi cũng dài hoàn mỹ như vậy.
Cô nằm ở trên giường, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Chu Húc thật lâu,cô thậm chí không nhận ra mình đang thất thần.
Cho đến khi dì Chu từ bên ngoài vội vàng đi vào:"Tranh Tranh!"
Lương Tranh lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa, có chút kinh ngạc: "Dì."
Cô muốn ngồi dậy, Chu Ngữ Chức vội đè cô lại, "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích,nằm xuống đi."
"Dì như thế nào lại đến đây?" Lương Tranh có chút thụ sủng nhược kinh.
Tối hôm qua Chu Húc gửi tin nhắn cho Chu Ngữ Chức, nói Lương Tranh phát sốt nằm viện, làm cho bà trở về liền trực tiếp đến bệnh viện.
Chu Ngữ Chức tất nhiên sốt ruột, buổi sáng vừa xuống máy bay liền lập tức chạy tới.
Lúc Chu Ngữ Chức vào, Chu Húc liền tỉnh.
Nếu mẹ anh đã tới,anh không cần ở lại đây nữa.
Anh từ trên ghế đứng dậy, lấy điện thoại di động ở tủ cạnh giường, nói: "Đi đây."Nói xong liền lập tức đi ra ngoài.
Lương Tranh ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía anh, thấy anh đi ra khỏi phòng bệnh, nghe được dì Chu hỏi cô bữa sáng muốn ăn cái gì,cô mới hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, cười cười, nói: "Gì cũng được ạ."