Trong xe thỉnh thoảng lại loe lóe ánh sáng xanh, Lương Tranh đối diện với đôi mắt đang nheo lại của Chu Húc. Đôi con ngươi đen nhánh cứ chăm chú nhìn cô, chẳng hiểu sao khiến nhịp tim Lương Tranh tăng vọt. Cô vụng về trốn tránh cái nhìn của anh, khẽ phản kháng, “Em đâu có...”
Rõ ràng là anh không tin, trong mắt còn ẩn ẩn ý cười.
Bắt gặp được nét cười trong ánh mắt anh, Lương Tranh thoáng ngây ra, nhưng bỗng nhiên cô nàng lại như hết thẹn, thẳng thừng đáp trả cái nhìn của anh, còn tặng thêm một cú đá.
Chu Húc nhìn cô cười, nhéo nhéo hai má cô rồi mới ngồi ngay ngắn về chỗ.
Lương Tranh xoa xoa mặt, than: “Sao anh nhéo má em đau thế.”
Chu Húc đáp, “Giả vờ giả vịt, anh còn không dùng sức.”
Lương Tranh bật cười ra tiếng, không trêu anh nữa mà quay ra ngắm cảnh trời đêm. Đã hơn 10h nhưng xe cô trên đường vẫn tấp nập, ánh đèn neon đủ màu sáng lấp lóa, cảnh đêm mỹ lệ đến say lòng người.
Chẳng mấy chốc đã 11h, rõ ràng hôm nay ở ngoài chơi cả buổi mà Lương Tranh không hề thấy mệt mỏi chút nào. Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật mình, nên cô chỉ cảm thấy vui vẻ.
Tắm rửa xong đi ra, cô mặc một chiếc váy ngủ trắng bằng sợi bông, ngồi trong phòng khách gọi điện thoại cho mẹ.
Mẹ hỏi cô tối nay ăn gì, đi những đâu chơi. Lương Tranh khai báo không sót thứ gì, nghe giọng thôi cũng biết hôm nay cô đã rất vui.
Mẹ Lương ở đầu dây bên kia cũng cười, “Con vui là được rồi? Bao giờ mới được nghỉ?”
“Chắc khoảng trung tuần tháng 7 ạ, trường vẫn chưa báo thời gian cụ thể.”
“Lần trước con nói đến chuyện đi thực tập, tức là hè năm nay con không về à?”
Lương Tranh gật gật đầu, “Cũng không chắc ạ. Để đến khoảng tháng 8 con hỏi xem có thể xin nghỉ phép vài ngày không, thì lúc đó con bay về với ba mẹ ngay.”
“Công việc của con mới quan trọng, ba mẹ còn cần con quản à. Nhưng mà con nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy, ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ giấc vào,” Bà hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng mà có A Húc ở đấy mẹ cũng bớt lo. Mẹ thấy A Húc thương con lắm đấy.”
Lương Tranh cũng cười, ngẩng đầu nhìn về phía A Húc vừa mới từ phòng tắm đi ra.
Chu Húc cũng nhìn về phía cô, Lương Tranh cười với anh rồi lại tiếp tục nói chuyện với mẹ, “Ba mẹ còn chưa ngủ à? Đang làm gì vậy ạ?”
“Còm làm gì nữa, ba con đang xem TV, mẹ cũng ngồi xem cùng thôi.”
“Xem cái gì ạ?”
“Mấy cái chương trình hài ấy mà...”
Hàn huyên tâm sự với mẹ thêm 20p, mẹ Lương thấy cũng không còn sớm nữa, dặn dò cô đi ngủ sớm rồi mới cúp điện thoại.
Chu Húc ngồi trên ghế sofa, mở máy tính đọc tài liệu. Lương Tranh cúp điện thoại rồi quay sang nhìn anh.
Cô ngồi trên thảm, ngó đầu qua nhìn màn hình của Chu Húc, “Anh còn phải làm việc à?”
Chu Húc đáp: “Cũng không gấp lắm.”
Anh gập máy tính lại bỏ sang một bên, cúi người nghịch hai má cô, “Nói chuyện xong rồi hả?”
“Lương Tranh cười, “Ừm, xong rồi.”
Cô nhìn Chu Húc, hai mắt cong như vầng trăng khuyết, sáng như những vì sao, cuối cùng vẫn không nhịn được, rướn người lên chạm vào môi anh, “Hôm nay em vui lắm.”
Đối diện với ánh mắt của cô, Chu Húc lại càng thêm nhu hòa, anh vươn tay đỡ lấy gáy cô rồi cúi đầu hôn. Căn phòng yên tĩnh, mà Chu Húc lại càng muôn phần dịu dàng, vừa ôn nhu lại vừa quyến luyến, quả thực khiến người khác trầm luân không dứt.
Nụ hôn càng sâu, hai người càng dễ mất khống chế.
Lương Tranh nằm trên ghế sofa, hai tay vòng ra ôm lấy thắt lưng Chu Húc. Cô có thể cảm nhận được hơi thở rạo rực và nặng nề của anh, từng cái va chạm nơi cánh môi cũng thêm phần nóng bỏng.
Hai tai Lương Tranh nóng rát, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực, cố gắng lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi, “Anh... anh có mua cái đó...”
Thân thể Chu Húc cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Hai má Lương Tranh hây hây đỏ, ánh mắt nhìn anh quá đỗi chân thành, thỏ thẻ nói: “Có muốn đi mua không?”
Ánh mắt Chu Húc sâu không thấy đáy, bên trong lại đang cuồn cuộn nổi bão, anh nhìn Lương Tranh, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.
Lương Tranh không biết mình lấy dũng khí từ đầu, vươn tay kéo anh xuống, chủ động hôn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Chu Húc đã cướp lại quyền chủ động.
Ngày hôm sau tỉnh lại, không biết đã là mấy giờ rồi.
Màn cửa nặng nề buông xuống, che khuất những tia nắng từ ngoài chiếu vào, trong phòng vẫn mờ mờ tối.
Lương Tranh mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh quần áo vung vãi khắp nơi trên sàn nhà.
Mặt cô nóng bừng lên, cúi xuống lại thấy cánh tay Chu Húc đang quấn lấy eo mình, thì ra đêm qua, cô cứ thế bị Chu Húc ghì chặt vào lòng, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cô quay đầu lại, Chu Húc vẫn còn đang ngủ, an ổn vô cùng. Ngắm anh lâu thật lâu, khóe miệng lại cong lên vô thức. Cô xoay người lại, thôi thì cứ ngủ tiếp vậy.
Ngủ thêm một giấc đến tận giữa trưa, Lương Tranh bị cơn đói ép tỉnh giấc.
Cô mở to mắt, quay đầu nhìn lại, vị trí bên cạnh đã trống không. Nhưng cô nghe được trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Cô xoay người gục đầu xuống gối, bụng sôi ùng ục. Chắc do ngủ được một giấc no nê, đầu óc lúc này khá tỉnh táo. Ánh mắt nhìn về phía cửa phòng tắm, những hình ảnh tối qua lại ùa về, khiến hai tai cô nóng lên.
Nhìn về phía tủ đầu giường, một chiếc hộp màu xanh lá ơi vào trong tầm mắt, là mới mua tối qua. Mắt cô lại càng đỏ tợn, lấy chăn trùm kín mặt, chẳng khác nào một con đà điểu.
Lúc Chu Húc đi ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Lương Tranh đang giấu mình trong chăn, ngay cả đầu cũng không chịu thò ra.
Anh ngồi xuống bên giường, kéo chăn của cô ra, “Em không nóng à?”
Không có chăn “bảo vệ” Lương Tranh chôn mặt xuống gối. Chu Húc bị cô chọc cười, giúp cô kéo dây áo đã bị rơi xuống vai lúc nào không hay lên rồi cúi người xoa đầu cô, “Em trốn tránh cái gì?”
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, còn mang theo ý cười.
Kỳ thực thì tối qua Lương Tranh không thẹn thùng đến thế, nhưng chẳng hiểu sao giờ nghĩ lại lại thấy không còn chút mặt mũi nào. Trốn trốn né né cả buổi, cuối cùng cũng chịu ló mặt ra nhìn Chu Húc, “Em đói quá.”
Chu Húc bế cô dậy khỏi giường, “Đi rửa mặt đi, đánh răng rửa mặt xong chúng ta đi ăn cơm.”
Anh bế Lương Tranh đi về phía phòng tắm.
Tối qua, sau khi cơn mê tình kết thúc, hình như Lương Tranh mơ mơ màng màng cảm nhận được Chu Húc ôm cô đi tắm, thế nên bây giờ toàn thân mới thoải mái như thế, chỉ là không còn chút sức lực nào.
Rửa mặt xong đi ra, lại không cưỡng lại sức cuốn hút của chăn ấm đệm êm.
Chu Húc đi vứt rác về, thấy Lương Tranh đang nằm nghiêng trên giường nghịch điện thoại. Anh lại gần, cúi người xuống, hai tay chống bên hông Lương Tranh, cọ cọ vào má cô, thấp giọng hỏi: “Không đi ăn nữa à?”
Lương Tranh chép miệng, cô cầm tay Chu Húc, nghịch ngón tay anh, nũng nịu đáp: “Hay là anh mua về cho em đi. Em chẳng muốn động đậy chút nào.”
Lương Tranh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy, “Thôi, chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn thì hơn. Chiều em còn phải đến văn phòng một chuyến.”
“Làm gì?”
“Mấy hôm trước bên đương sự hẹn, chiều nay em phải tới tiếp bọn họ.”
Chu Húc xoa hai má cô, nói, “Đi thôi nào, ăn cơm xong anh sẽ đưa em đi.”
Lương Tranh xoay người đứng dậy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo xong rồi đi ăn cùng Chu Húc.
Lúc hai người ra ngoài đã là hơn 2h, Chu Húc lái xe đưa Lương Tranh đến văn phòng luật cô thực tập.
Đã sắp đến giờ hẹn, Lương Tranh nhanh chóng tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Chu Húc hạ kính chắn gió, lúc Lương Tranh đi vòng qua đầu xe, ánh vươn tay ra khẽ kéo cô lại, “Mấy giờ em tan làm? Anh tới đón em.”
Lương Tranh nói: “Chắc khoảng 6h. 6h anh tới đón em nhé.”
Chu Húc gật đầu, “Được.”
Lương Tranh nhìn quanh bốn phía thừa dịp không có ai chú ý liền cúi đầu hôn Chu Húc một cái thật nhanh rồi quay người chạy ù vào trong.
Chu Húc ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng Lương Tranh mà không nhịn được cười.
Đến tận khi bóng cô khuất hẳn mới quay đầu xe, rẽ sang một con đường khác.
Lương Tranh ở văn phòng cả buổi chiều, tiếp đón đương sự đến phòng tiếp khách rồi yên lặng ngồi nghe các vị tiền bối phân tích tình tiết vụ án.
Đến tận 5h, sau khi đương sự rời đi, mọi người mới có lúc thảnh thơi.
Các tiền bối nhớ cô đi mua café, Lương Tranh đang là thực tập sinh, tất nhiên là không thể cự tuyệt. Cô ghi lại yêu cầu của từng người rồi nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Những vị tiền bối ở văn phòng luật, ai cũng đều là tinh anh trong xã hội, yêu cầu cũng cao hơn người bình thường, bình thường chỉ trung thành với café của một cửa hàng, không phải mua ở đó thì không uống.
Lương Tranh đi hết con đường, lúc tìm tới nơi, trong tiệm không quá đông khách.
Cô đi đến quầy order, gửi lại nhân viên pha chế danh sách yêu cầu rồi chọn một chỗ ngồi chờ lấy đồ.
Nào ngờ vừa ngồi xuống đã nghe có tiếng ai gọi, “Lương Tranh?”
Lương Tranh quay đầu lại theo bản năng, thấy người đang đi về phía mình thì không khỏi ngạc nhiên.
“Lâm Hân?” Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cô gặp Lâm Hân.
Ban đầu khi mới quen biết nhóm Lâm Hân cô còn muốn kết bạn với bọn họ. Nhưng sinh nhật Chu Húc năm đó, lúc cô đi mua đồng hồ để tặng anh thì bị nhóm Lâm Hân bắt gặp, còn thầm chế giễu sau lưng cô, chê cô keo kiệt, thứ đồ bỏ như thế mà cũng mang đi tặng được.
Kỳ thực cô không quá để ý, cô vốn không mấy quan tâm cái nhìn của người khác. Chi đơn giản là cô không thích nhóm Lâm Hân thôi.
Không ngờ hai bên sẽ tái ngộ ở đây. Theo lễ nghĩa, cô vẫn mỉm cười chào hỏi cô nàng.
Lâm Hân cũng cười, “Lâu rồi không gặp nhỉ, Lương Tranh? Cô đang làm gì đó?”
Bọn họ đang đứng, Lương Tranh cũng không tiện ngồi, bèn đứng dậy, trả lời: “Tôi thực tập ở gần đây, đang đi mua cafe cho các vị tiền bối.’
“Ồ? Thì ra là chân chạy việc à?”
Lương Tranh thoáng sửng sốt, cô nhìn Lâm Hân không nói gì.
Lâm Hân cười cười, nói: “Trường cô không phải lợi hại lắm sao, thì ra cũng chỉ có thể đi chạy vặt thôi à?”
Sắc mặt Lương Tranh nhìn cô nàng hơi trầm xuống, “Tôi tới thực tập, giúp đỡ mọi người chút việc vặt có là gì.”
Lâm Hân nhếch mép cười khẩy, không hề che giấu cái nhìn đầy chế giễu.
Lương Tranh tự cảm thán tính tình mình đúng là quá tốt, đến thế này mà vẫn bình tĩnh đứng đây nói chuyện với bọn họ cho được. Đúng lúc này, nhân viên pha chế gọi cô tới lấy đồ, Lương Tranh liền đi qua.
Lâm Hân đứng phía sau đột nhiên lên tiếng: “Văn Anh, đây chính là Lương Tranh.”
Lương Tranh thoáng đứng hình, khó hiểu quay đầu lại. Bên cạnh Lâm Hân, còn có một cô gái khác đang nhìn cô chằm chằm.
Cô gái đó xinh đẹp vô cùng, phong cách ăn mặc rất hợp thời, thân hình nhỏ nhắn cao gầy, điểm kỳ lạ duy nhất là anh mắt cô ấy nhìn cô đầu dò xét.
Lương Tranh còn đang nhìn đối phương thì nghe Lâm Hân đã lên tiếng trước: “Lương Tranh, cô không biết à? Đây là Triệu Văn Anh, vị hôn thê của Chu Húc.”