Túi cafe trên tay Lương Tranh xém chút rơi xuống đất, cô cực kì sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hân: “Cô nói gì?
Lâm Hân nhìn cô, cười cười, trong mắt ánh lên vẻ châm chọc: “Cô không phải thật sự cho rằng, mình có thể ở bên Chu Húc một đời đấy chứ? Chu Húc là người có gia thế như thế nào? Còn cô? Cô có gì? Cô là cái thá gì? Cô ngây thơ thế cơ à? Khờ khạo cho rằng gia đình đó sẽ chấp nhận một đứa con gái nghèo khổ như cô?”
Lương Tranh chăm chú nhìn cô ta, túi cafe trong tay cô bị nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm lại.
Cô nhìn người con gái đi cạnh cô ta, Triệu Văn Anh. Người kia cái gì cũng không nói, chỉ khinh khỉnh, khép mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới. Sau khi dò xét xong, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, cười ruồi đầy vẻ coi thường.
Sau đó, cô ta xoay người lập tức rời đi.
Mấy cô gái khác nhao nhao chạy theo cô ta.
Lâm Hân vẫn đứng tại chỗ, khinh khỉnh nói: “Đó là thiên kim tiểu thư nhà Triệu gia. Người ta mới là người môn đăng hộ đối với Chu Húc. Theo tôi được biết, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tổ chức lễ đính hôn.”
Lương Tranh nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay cô thật đau, nhưng Lương Tranh không tỏ vẻ gì, cũng không đáp trả lại lời móc mỉa của Lâm Hãn, chỉ im lặng nhìn cô ta.
Lâm Hân nói xong, cười cười, xoay người bỏ đi.
Lương Tranh đứng đó, đầu óc trống rỗng. Trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, khiến cô không thể thở nổi.
Chu Húc là người có gia thế như thế nào? Còn cô? Cô có gì? Cô là cái thá gì?
Cô ngây thơ thế cơ à? Khờ khạo cho rằng gia đình đó sẽ chấp nhận một đứa con gái nghèo khổ như cô?
Theo tôi được biết, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tổ chức lễ đính hôn.
“Tiểu thư? Tiểu thư? Cà phê của cô xong rồi? Tiểu thư?”
Trong đầu Lương Tranh lúc này chỉ còn những câu nói mỉa mai của Lâm Hân, cảm xúc rối loạn, đến tận khi nhân viên cửa hàng chạy đến vỗ vỗ vai cô. Lương Tranh mới tỉnh táo xoay người lại.
“Tiểu thư, cafe của cô xong rồi. Tổng tiền là 368 đồng.”
“À vâng.” Lương Tranh gật đầu, cô cúi người, lấy điện thoại ra thanh toán.
Nhưng do quá gấp gáp lên điện thoại vừa cầm lên bị tuột tay rơi xuống đất.
Cô ngồi xổm xuống nhặt lên. Màn hình điện thoại đã bị vỡ nát. Mảnh vỡ li ti cứa vào tay Lương Tranh khiến máu đỏ từ đầu ngón tay rịn ra.
Theo tôi được biết, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tổ chức lễ đính hôn.
Lương Tranh kinh ngạc đến độ, tay chảy máu cũng không cảm thấy gì. Đầu óc cô trống rỗng.
Cô ngồi trên mặt đất hồi lâu, tự trấn an bản thân. Nói với mình cần bình tĩnh. Sau đó từ tốn đứng dậy trả tiền, đi ra khỏi quán.
Thời điểm trở lại văn phòng thực tập, Hạ Luật sư đi đến, thân thiết nói: “Tranh Tranh vất vả rồi.”
Anh ta giơ tay, nhận cafe trong tay cô.
Lương Tranh cười cười: “Không có gì đâu ạ.”
Cô trở về vị trí của mình, trong đầu vẫn vang vọng những câu nói kia. Cô ngồi tại bàn làm việc, nhưng đầu óc không thể nào tập trung nổi, cả người cứ như mất hồn.
Cô cứ thất thần ngồi đó thẳng đến khi tan làm, các anh chị đồng nghiệp cùng phòng bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị đi về.
Thời điểm Dư Tinh thu dọn đồ đạc, thấy Lương Tranh vẫn đang lầm lũi ngồi một góc, im lặng như một pho tượng, cười nói: “Tranh Tranh, em không về à?”
Cô vừa nói xong, một chị đồng nghiệp khác lập tức cười rộ lên trêu: “Người ta là đang đợi bạn trai đến đón đó.”
“Tranh Tranh có bạn trai rồi á?”
“Có rồi bà cô của tôi ơi. Chẳng quan tâm em út gì cả. Chiều hôm nọ mới thấy cậu ta đưa con bé đi làm. Ai ui nhìn cực kì cao ráo, điển trai.”
“Oa thật á?”
“Thật, so với mấy cậu idol đang hot thì còn tuấn tú hơn.”
Lương Tranh không biết phải nói gì, điện thoại trên bàn bỗng nhiên phát sáng.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, do dự một lúc, mới bắt máy: “Alo.”
“Tan làm chưa? Anh đang ở dưới.”
Lương Tranh “Vâng” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em xuống liền.”
Cô nói xong, liền cúp điện thoại.
“Bạn trai tới rồi?” Lý Tình cười nói.
Lương Tranh cố gắng mỉm cười: “Dạ. Em đi trước đây.”
“Ừ về nhé.”
Lương Tranh rút thẻ công tác, quẹt thang máy, đi thẳng xuống nhà xe.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe của Chu Húc. Trong lòng thầm nhủ mình phải bình tĩnh tỉnh táo, không thể vì mấy lời đâm bị thóc chọc bị gạo kia làm cho lung lay, nghi ngờ.
Cô chạy qua, mở cửa xe, trèo lên ghế phụ.
Chu Húc đang nói chuyện điện thoại, đại khái là trao đổi công việc với cấp dưới.
Lương Tranh cúi đầu, thắt dây an toàn cẩn thận, yên lặng ngồi chờ anh, mắt nhìn thẳng phía trước.
Hai phút sau, Chu Húc nói chuyện xong, cúp máy. Anh ném di động vào hộc xe, kéo tay Lương Tranh: “Em đói bụng à? Muốn ăn gì?”
Lương Tranh quay người nhìn anh. Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy hiện tại cảm xúc của mình không được ổn định, sợ sẽ mất khống chế mà nói ra những điều không nên.
Cô đáp: “Tùy anh. Em ăn gì cũng được.”
Tính cách Lương Tranh hoạt bát vô tư. Lúc nào gặp anh cô cũng đều vui vẻ cười nói. Mỗi lần Chu Húc gặp cô đều bị năng lượng tích cực của cô dẫn dắt, bất giác cười theo.
Cho nên hôm nay, Chu Húc khẳng định, Lương Tranh đang có tâm sự.
Anh chưa từng thấy cô ủ rũ thiếu sức sống như thế này. Chu Húc nắm chặt tay Lương Tranh, nghiêm túc nói: “Em sao thế?”
Lương Trang ngạc nhiên đáp: “Dạ?”
“Tâm trạng em đang không vui.” Chu Húc nhìn cô: “Công việc không thuận lợi sao? Hay là cơ thể mệt mỏi? Em có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?”
Lương Tranh lắc đầu: “Em không sao.”
Cô rút tay về: “Không phải giờ hai đứa mình sẽ đi ăn à? Em hơi đói.”
Chu Húc nhìn cô một lúc, sau đó mới ngồi thẳng dậy, khởi động máy, lái xe đi.
Lương Tranh nói đói bụng nhưng thật ra cô không hề có cảm giác thèm ăn.
Cô cũng nghĩ nên ăn gì đó, thế nhưng những khúc mắc chất chồng trong lòng khiến cô hoàn toàn chẳng có khẩu vị.
Hôm nay Lương Tranh nói rất ít, đến tận khi về đến nhà cô cũng chẳng nói mấy câu.
Chu Húc biết chắc chắn cô đang có chuyện phiền lòng, nhưng không hiểu vì sao lại không chịu tâm sự với anh. Rốt cục anh không nhịn nổi, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Tranh né tránh anh, không nói không rằng, mở cửa đi thẳng vào phòng khách.
Chu Húc bước nhanh theo: “Bây giờ em đang tức giận với anh đó à?”
Lương Tranh đứng cạnh bàn trà, lặng im không đáp. Không phủ nhận chính là đồng ý.
Chu Húc hoàn toàn không hiểu nổi đến cùng cô giận anh vì điều gì. Buổi chiều đưa cô đến văn phòng, rõ ràng tâm trạng cô còn rất vui vẻ.
Anh tiến đến, đứng sau lưng cô: “Em không nói. Anh không thể hiểu được suy nghĩ của em. Rốt cuộc tại sao em giận anh?”
Lương Tranh đột nhiên xoay người nhìn anh: “Triệu Văn Anh là ai?”
Lương Tranh nhìn anh, hốc mắt phiếm hồng: “Anh giấu giếm em điều gì?” Cô nhìn phản ứng của anh, liền đoán được những điều Lâm Hân nói là thật, anh biết Triệu Văn Anh.
Giọng cô nghẹn lại, sự xúc động khiến cô mất khống chế: “Vừa hẹn hò cùng em, vừa đính hôn cùng phụ nữ khác. Chu Húc anh coi em là gì?”
Chu Húc không tin nổi nhìn cô, anh đột nhiên bước lên phía trước mấy bước, níu lấy tay cô, nhìn thẳng vào đáy mắt Lương Tranh: “Em nghĩ như thế về anh? Yêu em nhưng vẫn cùng người khác đính hôn?” Mắt Chu Húc đỏ lên, đè nén không được những cảm xúc lộn xộn: “Lương Tranh, lời này hẳn là anh nên hỏi em mới đúng, em coi anh là người như thế nào? Chúng ta ở bên nhau lâu như thế, tình cảm của anh dành cho em, con mẹ nó bị em cầm hết cho chó ăn rồi hay sao!?”
Lương Tranh bật khóc. Cảm xúc hiện tại của cô rất hỗn loạn, đầu óc không thể suy nghĩ bình tĩnh được, những lời nói cộc cằn, tổn thương nhau như thế, cô không hề muốn nói ra.
Cô biết với cách làm người của Chu Húc, anh nhất định sẽ không đối xử với mình như thế, nhưng cô chẳng hiểu nổi sao mình có thể dùng lời lẽ này để chất vấn anh. Sự sợ hãi và tự ti khiến cô mất đi tỉnh táo rồi. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời móc mỉa của Lâm Hân.
Cô nhìn anh, muốn nói gì đó, lại không thể cất lên lời, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào thảng thốt vang lên không bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt.
Yết hầu cô đau rát, khó chịu, nước mắt cứ thế trào ra không kiểm soát nổi.
Lần đầu tiên anh thấy cô khóc, lại còn khóc một cách nức nở, thương tâm như thế. Trái tim anh đau nhói, mọi sự nóng nảy, hờn giận vì vậy cũng bốc hơi hoàn toàn, chỉ còn lại sự đau lòng.
Anh đưa tay muốn tiến lên lau nước mắt cho cô, Lương Tranh sợ hãi lùi lại, tránh cánh tay anh.
Cánh tay Chu Húc trơ trọi giữa không trung, mãi về sau mới buông xuống. Anh giương mắt, lẳng lặng nhìn cô.
Lương Tranh nhìn anh, mặt đẫm nước mắt: “Vậy anh nói xem, Triệu Văn Anh có phải vị hôn thê của anh hay không?”
Chu Húc trả lời: “Không phải.”
Cánh môi cô giật giật, một hồi lâu sau, lại hỏi tiếp: “Là vị hôn thê, người nhà anh, thay anh an bài?”
Chu Húc nhìn cô, im lặng không nói: “Anh thừa nhận.”
“Anh thừa nhận cái gì? Là người nhà anh an bài thì sao? Họ chọn thì nhất định anh phải cưới hay sao?”
“Vậy tại sao anh lại gạt em? Vì sao anh không nói sớm cho em biết!? Người nhà anh không thích em, tại sao anh không chịu nói cho em biết?”
Đả kích bất ngờ này, khiến Lương Tranh hoàn toàn sụp đổ, rõ ràng Chu Húc đang đứng trước mặt cô, nhưng cô đột nhiên cảm thấy giữa hai người có một bức tường vô hình, đột nhiên nhận ra: À MÌNH VÀ ANH ẤY Ở HAI THẾ GIỚI HOÀN TOÀN KHÁC NHAU. CÔ CÓ NỖ LỰC CỐ GẮNG ĐẾN ĐÂU CŨNG KHÔNG THỂ VƯỢT QUA ĐƯỢC.
Chu Húc là người có gia thế như thế nào? Còn cô? Cô có gì? Cô là cái thá gì? Cô ngây thơ thế cơ à? Khờ khạo cho rằng gia đình đó sẽ chấp nhận một đứa con gái nghèo khổ như cô?
Lời nói của Lâm Hân cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Chu Húc lẳng lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng khó khăn lên tiếng: “Nói cho em biết sớm thì sẽ thế nào? Có phải nếu em sớm biết thì sẽ chia tay với anh?”
Lương Tranh ngước nhìn anh, nước mắt đong đầy.
Cô chăm chú nhìn anh lâu thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào, im lặng trở về phòng.
Chu Húc nhìn cánh cửa đóng chặt, tim như bị một tảng đá đập mạnh xuống, đau đến không thở nổi.
Hai người cách nhau một cánh cửa, một người bên trong, một người bên ngoài, lặng lẽ ngồi cả đêm.
Hừng đông, nước mắt của Lương Tranh cơ hồ cũng đã cạn. Cô chẳng còn sức lực làm gì nữa, chỉ ôm đầu gối, thất thần ngồi trên bệ cửa sổ, mắt buông thõng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Cô chăm chú nhìn đến mức xuất thần.
Đến tận khi tiếng gõ cửa vang lên, cô mới ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Thanh âm trầm thấp, quen thuộc vang lên: “Anh mua đồ ăn sáng cho em.”
Lương Tranh nhìn cánh cửa một lúc lâu, cuối cùng vẫn bước xuống, mở cửa.
Cánh cửa mở ra, bốn mắt chạm nhau.
Chu Húc nhìn Lương Tranh, yết hầu có chút đắng chát, anh nắm bàn tay cô, thấp giọng nói: “Có đói bụng không? Tối qua em ăn có một chút cơm.”
Nước mắt vô thức rơi xuống, cô nhìn anh không đáp, lúc này, cô không biết phải nói gì, cũng không nói lên lời, chỉ có nước mắt tí tách rơi.
Chu Húc vội vã đưa tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành: “Là anh không tốt. Anh không nên giấu diếm em. Chẳng qua là vì, anh cảm thấy những chuyện không vui kia, không cần thiết cho em biết. Sợ em buồn lòng. Ông nội quả thực muốn thông gia với Triệu gia, nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Anh không hề có vị hôn thê nào cả. Anh cũng không phải dạng người nói yêu đương với người con gái này, nhưng lại cùng một cô gái khác đính hôn. Anh chỉ có mỗi em. Duy nhất mình em thôi.”
Anh dừng lại một chút, nhìn cô, chậm rãi tuyên bố: “Mặc kệ trước kia ra sao, sau này thế nào. Trong tim anh chỉ có duy nhất một người con gái. Đó là em, Lương Tranh.”
Lương Tranh không nhịn được, lao vào lòng anh, nức nở nói: “Xin lỗi. Em xin lỗi.”
Chu Húc ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên tóc Lương Tranh: “Em không nên để chuyện này trong lòng, tất cả đã có anh. Tin anh.”
Lương Tranh nghẹn ngào gật đầu.
Chu Húc ôm cô thật lâu, cúi xuống dịu dàng hôn lên môi cô, dịu dàng an ủi cô để Lương Tranh lấy lại bình tĩnh.
Một lúc sau cô gái trong lòng cũng lấy lại sức sống, giật giật tay áo anh nói: “Em muốn ăn đồ ăn vặt.”
“Ừ. Em muốn ăn cái gì. Anh mua cho em."
Chuyện đêm hôm đó, về sau cả anh và cô đều không nhắc lại nữa.
Lương Tranh cũng tận lực không nghĩ về việc kia nữa, cô mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ người khác có thích hay không thích cô, mặc kệ người nhà của anh có chịu tiếp nhận cô hay không, chỉ cần Chu Húc thích cô là được. Cô chỉ muốn được ở mãi bên anh, những cái khác cô không quan tâm.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kì, cô chuyên tâm thực tập tại văn phòng luật.
25/07 là sinh nhật Chu Húc, Lương Tranh dùng khoản tiền lương thực tập chăm chỉ suốt thời gian qua, mua cho anh một cái cà vạt.
Chu Húc đã tiếp nhận việc quản lý công ty hơn nửa năm, Đa phần thời gian anh đều mặc âu phục. Sau khi tan làm, nhân cơ hội Chu Húc tăng ca, không thể đến đón cô. Lương Tranh ra cửa hàng tỉ mỉ chọn quà, thật lâu mới tìm được một chiếc cà vạt ưng ý.
Sinh nhật hôm đó, cả hai người đều phải đi làm. 6h chiều, Chu Húc đón cô tan làm. Lương Tranh hỏi anh: “Hôm nay là sinh nhật anh. Anh có về nhà không?”
Chu Húc nói: “Không cần. Chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm.”
Lương Tranh sững sờ, cẩn trọng hỏi: “Ra ngoài ăn cùng chú dì sao?”
Mặc dù Lương Tranh đã tự nhủ không để ý đến sự việc kia, nhưng kể từ khi biết người nhà Chu Húc không thích mình, ít nhiều gì trong lòng cô cũng có nút thắt. Đã lâu cô chưa gặp chú Chu và dì Ngữ Chức, cũng không biết phải đối mặt với họ như thế nào?
Chu Húc nắm chặt tay cô nói: “Họ không đến. Chỉ có Chu Kỳ, Dương Thăng và Tần Tống thôi.”
Đã khá lâu Lương Tranh chưa gặp Chu Kỳ.
Trước kia khi chưa biết gì cô vẫn có thể hi hi ha ha nói cười với Chu Kỳ chẳng cần để ý gì, nhưng nay biết người nhà anh không mấy thích mình, cho nên đối với Chu Kỳ bỗng cảm thấy xa cách.
Chu Kỳ hình như cũng cảm nhận được sự lạ lùng của cô. Vì vậy càng thêm nhiệt tình, thân thiết nói chuyện cùng cô, cậu ta mới sáng chế thêm một loại robot nhỏ, so với cái của cô cao cấp hơn nhiều, vui vẻ cùng cô thảo luận về phát minh mới này.
Tính cách Chu Kỳ đơn thuần, Lương Tranh cũng thế. Trò chuyện một chút lập tức vui vẻ, quan hệ lại trở về tình cảm thân thiết trước kia.
Cơm nước xong xuôi, Dương Thăng la hét muốn đi hát karaoke.
Chu Húc kéo Lương Tranh lên xe, nhàn nhạt nói: “Mấy người đi đi, chúng tôi về đây.”
“Mẹ nó, cậu là thọ tinh hôm nay đấy, định cứ thế này bỏ mặc anh em phủi mông đi về hay sao?”
Chu Húc “ừ” một tiếng, mở cửa, trèo lên xe: “Mấy ông cũng đừng la cà muộn quá, chơi xong nhớ về sớm.”
Dương Thăng gào lên: “Anh đây còn tưởng hôm nay cả đám xõa xuyên đêm cơ.”
Tần Tống đá anh ta một cái, cười: “Thằng hâm này, người ta là người đã có gia đình, sao có thể cùng cánh thanh niên độc thân chúng ta overnight được.”
Lương Tranh cười rộ lên, ghé vào cửa sổ, phất tay tạm biệt bọn họ: “Bye bye, các cậu đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi Tần Húc lái xe đi, chỉ còn lại ba tên đàn ông đứng đó, Chu Kỳ mới thở dài một hơi: “Tranh Tranh tốt biết bao nhiêu, sao lại yêu một tên đầu gỗ như ông anh họ em chứ.”
Dương Thăng cũng thở dài: “Cũng không thể nói thế, A Húc chỉ có khi ở cạnh Lương Tranh mới vui vẻ mỉm cười thôi.”
Tần Tống đá hai tên dở hơi mỗi người một cái: “Hai tên thần kinh này, đang yên đang lành than thở cái gì thế không biết.”
Khi Lương Tranh và Chu Húc về đến nhà đã là 9h.
Lương Tranh nhất quyết không cho anh bật đèn, còn cố ý che mắt anh: “Không được ti hí, khi nào em bảo anh mở mắt anh mới được mở.”
Chu Húc bất đắc dĩ bật cười: “Chơi trò gì thế không biết?”
Lương Tranh cười: “Bí mật. Bí mật.” Cô huơ huơ tay trước mặt anh hỏi: “Đây là số mấy.”
Chu Húc bật cười, kéo tay cô: “Không thấy gì cả.”
Lương Tranh khanh khách cười: “Anh nhất định không được mở mắt đâu đấy, nào đi theo em.”
Cô kéo thẳng Chu Húc đến phòng ngủ.
Cũng không bật đèn, chỉ dẫn anh đến bên giường ngồi xuống. Chu Húc trêu chọc cô: “Em muốn mặc quần áo gì cho anh nhìn hả?”
“Quần áo gì?” Lương Tranh ngây người, ngạc nhiên hỏi lại, mãi sau mới hiểu ý tứ câu nói của anh, giả vờ bực mình đá anh một cái: “ Thiếu gia, tư tưởng trong sáng một chút.”
Chu Húc bật cười vang.
Lương Tranh vừa thắp nến vừa cằn nhằn: “Chu Húc, gần đây anh càng ngày càng không trong sáng chút nào.”
Chu Húc mỉm cười: “Đến cùng là em định làm gì?”
“Bình tĩnh. Chút nữa anh sẽ biết.” Vừa nói, vừa cảnh cáo anh: “Đừng có ti hí đấy nhé.”
Cô ngồi trước bàn trang điểm, quay lưng về phía anh, ngăn không cho anh thấy ánh nến. Xong xuôi mới buông bật lửa xuống, xoay người, bưng bánh gato đến trước mặt anh.
“Có thể mở mắt rồi.”
Khi Lương Tranh bưng bánh đến trước mặt anh, ánh nến chói lóa trong không gian tối om khiến mắt anh có thể cảm nhận được rõ ràng, anh liền đoán ra được.
Anh mở mắt, đập vào mặt anh là khuôn mặt tươi cười của cô, và ánh nến lung linh.
Lương Tranh cong mắt, dịu dàng nói: “Chu Húc! Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Chu Húc chăm chú nhìn người con gái trước mặt, nhìn đến si mê.
Lương Tranh bị anh nhìn đến đỏ ửng hai má, bối rối nói: “Anh đừng nhìn em nữa, xem bánh gato nè, chính tay em làm đó.”
Lúc này anh mới khẽ cong môi, cúi đầu nhìn xuống.
Lương Tranh kéo tay anh: “Anh mau ước nguyện đi.”
Chu Húc ngước mắt nhìn cô, ánh mắt anh thâm thúy, sâu hun hút, ôn nhu nhìn cô. Thật lâu sau, anh trở ngược tay lai, nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “HY VỌNG ĐƯỢC CÙNG EM BÊN NHAU SUỐT CUỘC ĐỜI.”
Lương Tranh ngọt ngào cười: “Anh thổi nến đi.”
Chu Húc cúi đầu thổi nến.
Lương Tranh đưa bánh cho anh cầm, nhanh nhẹn đứng dậy bật đèn.
Cô trở lại, ngồi trước mặt anh, quẹt chút bơ nếm thử, hào hứng nói: “Em đi học, sư phụ dạy làm bánh tấm tắc khen em có thiên phú đó.”
Chu Húc bật cười.
“Sao anh lại cười.” Lương Tranh cẩn thận cắt bánh thành từng miếng, đưa cho anh: “Anh ăn thử đi.”
Chu Húc từ tốn ăn.
“Ngon không?”
“Ừ. Ngon.”
Lương Tranh cười, đặt bánh lên bàn trang điểm, sau đó lấy ra một hộp quà: “Quà sinh nhật của anh.”
Anh tiếp nhận, cúi đầu tỉ mỉ mở quà. Là một chiếc cà vạt.
Lương Tranh cười hỏi: “Nhìn được không.”
“Ừ.”
Lương Tranh cầm lấy cổ tay anh, tủm tỉm nói: “Em đã chọn rất lâu rất lâu mới được đó. Còn dùng hết tiền lương thực tập để mua.”
Chu Húc ngẩng đầu nhìn cô.
Lương Tranh cười: “Có phải anh rất cảm động không?”
“Ừ.” Chu Húc nhẹ nhàng đáp, kéo cánh tay cô, xoay người liền đè Lương Tranh xuống giường, cúi đầu dịu dàng hôn lên cánh môi cô.