Ti Điềm cho là Tề Dương đã đi rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên, mí mắt cứ giật giật. Mấy ngày nay an ổn không có chuyện gì, nàng còn tưởng rằng Tề Dương sớm đã rời khỏi thị trấn, không ngờ Tề Dương vậy mà còn chưa đi. Chẳng lẽ Tề Dương đã báo tin cho Thương Vũ, sau đó chờ hắn đến? Nàng có chút bối rối, cảm giác giống như nàng nghĩ chuyện này quá mức đơn giản. Nàng vẫn cảm thấy nếu Thương Vũ tâm tâm niệm niệm muốn lấy Vân Ý, nàng rời khỏi cũng đã ba năm, mặc dù hắn từng có nhiều tình ý đối với nàng, nhưng đã mấy năm rồi, chỉ sợ cũng đã phai nhạt đi. Cho dù hắn biết tung tích của nàng, còn nghe nói nàng đã gả người khác sinh con, chỉ sợ chỉ biết cười trừ, mây trôi nước chảy mà thôi. Thế nhưng Tề Dương đến thám thính ngày sinh của Ti Thượng, làm cho nàng cảnh giác. Mặc dù hắn đã sớm quên mình, thế nhưng hắn cũng không có thể tùy ý để huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài? Nàng có chút hối hận, có lẽ vừa nhìn thấy Tề Dương nên lập tức rời đi mới đúng.
Nàng nghĩ tới đây, lập tức nắm tay Ti Thượng đi ra khỏi cửa hàng, định thương lượng với mẫu thân chuyện rời khỏi. Mới đi ra đường cái, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện môt ông lão lão, giơ tấm biển thầy tướng số đoán chữ, nhìn thấy nàng và Ti Thượng liền chào đón, "Ai nha, dung mạo của tiểu công tử thật sự như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy một cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu đi?"
Ti Điềm lập tức nổi giận, tiểu tử Tề Dương này cũng có tâm nhãn quá rồi, còn dùng biện pháp này đến hỏi thăm. Nàng cất cao giọng, nói với thầy tướng số: " Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." Nói xong, nàng dắt tay Ti Thượng bỏ đi.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một tiếng, "Ti Điềm, một mình nàng làm cách nào sinh ra được nhi tử vậy, ta thật sự rất muốn biết."
Giọng nói này nàng không cách nào quên được, cho dù là ba năm lại giống như ba đời. Nàng như bị định trụ lại, tay nắm nhi tử run lên. Hắn, rốt cuộc đã tìm tới rồi.
Gió lướt qua tai, dường như mang theo hơi thở của hắn, chuyện cũ trước kia như sóng triều ập tới, tạo nên vòng xoáy nước khổng lồ kéo nàng vào đó. Nàng sợ hãi, oán trách, hối hận mình không nên chủ quan, không nên cho là hắn đã buông xuống. Cho dù hắn buông nàng xuống, cũng sẽ không buông tha con của mình? Nàng bị vây hãm bên trong sự hối hận và kinh hoảng, lại không có dũng khí quay đầu lại, sợ vừa quay đầu nhìn thấy hắn sẽ thất thố, sẽ đem ba năm ngụy trang bình tĩnh lạnh nhạt xé nát, sẽ đem hàm dưỡng ném ra sau đầu, chất vấn rơi lệ, không còn tôn nghiêm.
Hắn đi tới, đứng ở trước mặt nàng, thời gian dường như đứng lại, hai người đứng im ngắm nhìn nhau. Ánh mắt giao hoà, thời gian như ngưng đọng lại, ngưng đọng cả những nghi ngờ và nhớ nhung, như sợ lại phải phân ra lần nữa.
Nàng trong mắt hắn, vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại thêm thành thục quyến rũ, hai đầu lông mày kiên định quật cường; hắn trong mắt nàng, so với ba năm trước đây càng thêm ổn trọng thành thục, giữa lông mày một cỗ chính khí vương giả, càng thêm cương nghị dũng cảm quả quyết.
Hắn nhìn nàng, tập trung suy nghĩ đến nín thở, ánh mắt như thủy triều, như muốn nuốt lấy nàng. Nàng cảm thấy hô hấp dồn dập, tâm hoảng ý loạn, chỉ muốn chạy trốn, hắn giống như ba năm trước đây, làm cho nàng sợ hãi. Hắn từ phương xa vạn dặm phong trần mệt mỏi đến đây, mang theo phong sương và cường hãn, là vì cái gì? Vừa nghĩ tới sự bá đạo và ngang ngược của hắn, vừa nghĩ tới hắn sắp sửa cướp đi Ti Thượng, nàng không cách nào trấn định được sự thong dong, hoảng hốt được dường như muốn thoát ly khỏi lồng ngực. Trong lúc nhất thời nàng quên mất oán hận, chỉ có lo lắng.
"Vì sao muội lại rời khỏi ta?" Hắn nhìn nàng, rốt cuộc mở miệng hỏi ra nghi vấn đã đặt trong lòng ba năm. Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, ngắn ngủn bảy chữ, mang theo năm tháng lắng đọng cùng nhớ nhung, đơn giản thật thà, lại có một sự mê hoặc lòng người kinh tâm động phách.
Nàng gắng gượng không trả lời, kéo tay Ti Thượng muốn bỏ đi. Ánh mắt của hắn dời xuống, nhìn đứa bé nàng nắm trong tay. Đứa bé đang lườm đôi đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn, như Tề như lời Dương, đứa bé này lớn lên thật không giống hắn, nhưng đôi mi đen dày nhướng lên, mang theo một cỗ ngạo khí, cùng hắn không hề sai biệt. Hắn dường như có thể cảm nhận được một cỗ huyết mạch tương liên, xuyên thấu qua đôi mắt của đứa bé trực tiếp chạm vào đáy lòng của hắn. Hắn duỗi cánh tay ra ôm Ti Thượng, ôm vào trong ngực một cách tự nhiên, như là ôm bảo bối lỡ đánh mất nay tìm lại được, yêu như hòn ngọc quý trên tay.
Trong lòng Ti Điềm kinh hoảng nhìn thịt của mình bị hắn cướp đi đơn giản như thế, lập tức cảm giác trong lòng như bị người khoét đi một khối thịt.
Nàng nắm thật chặt tay Ti Thượng không buông, sau đó nói với Thương Vũ: "Huynh … Huynh muốn làm gì?"
Hắn nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ta ôm con của ta mà."
Nàng tức giận nói: "Ai nói nó là con của huynh hả?"
Hắn bướng bỉnh nhíu mày, "Ta nói là nó thì chính là nó." Hắn luôn luôn không nói đạo lý người, nàng ngay cả nửa chữ cũng không phản bác được, trơ mắt nhìn nhi tử ở trên tay hắn mà lo lắng suông.
Ti Thượng chưa từng bị người xa lạ ôm qua, nhưng ở trong ngực của hắn vậy mà không khóc không làm khó, mà là tò mò nhìn hắn, còn vươn tay ra sờ lên mặt của hắn. Bàn tay mập mạp nhỏ bé khiến lòng hắn nhen nhóm một mảnh nhu tình ấm áp mềm mại, hắn cười tủm tỉm nói: "Nhi tử, gọi phụ thân."
Ti Thượng nhìn nhìn Ti Điềm. Ti Điềm giật mình, "Phụ thân" cái từ này từ trong miệng hắn nói ra, tự nhiên như vậy, chẳng lẽ hắn đã trở thành phụ thân của người khác? Trong lòng nàng phiền muộn, lập tức muốn giành lại Ti Thượng từ trong ngực hắn. Không ngờ cánh tay của hắn kia ôm nàng, ngay sau đó hỏi một lần, "vì sao muội rời khỏi ta?"
"Bởi vì huynh muốn kết hôn với Bùi Vân Ý." Nàng hung dữ trừng mắt hắn, muốn giãy giụa thoát ra khỏi cánh tay hắn, nhưng không thành công.
"Ai nói ta muốn lấy nàng ta?"
"Tất cả mọi người nói như vậy."
"Mọi người nào?"
Ti Điềm nói: "Lâm Tây Yến nói huynh nói bên tai Hoàng Thượng, Thương Lan Vương muốn lấy cũng phải là công chúa, huynh cũng không ngoại lệ. Thanh Bình triệu kiến muội, muốn muội buông tha cho huynh, sư phụ cũng nói muốn muội rộng lượng một chút. Cho nên muội không ngăn cản con đường của huynh, tự mình rời khỏi, tránh cho bị người ta chán ghét." nói ra ủy khuất và oán hận bị đè nén ba năm, Ti Điềm cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Người trước mắt này, oán cũng được, hận cũng được, cứ coi như là một giấc mộng tuổi thanh xuân đi, hai bên cùng quên nhau là tốt nhất.
Thương Vũ giật mình, "Thì ra muội làm như vậy là vì chuyện này. Muội có biết hay không, ta nói công chúa chính là muội đó."
"Huynh nói bậy bạ gì đó?"
"Ta bảo biểu ca phong cho muội phong hào công chúa, như vậy sau này muội ở Thương Lan sẽ được người người kính trọng, lần trước không phải muội nói Mông Lý Hải Đường bất kính với muội sao? Ta đây có lòng tốt, muội lại có thể đi không từ giã, hại ta tìm kiếm hết mấy năm, muội bị tội gì biết không?"
" Muội không tin."
"Muội không tin thì đến hỏi Tề Dương đi."
Thật ra nàng đã tin, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thì ra chân tướng sự thật lại là như thế. Hắn vì nàng như thế, nàng lại hiểu lầm hắn đến tận đây. Nàng nói không nên lời cảm thụ trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống, ánh mắt mơ hồ.
Hắn vươn tay nàng nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, yếu ớt thở dài, "Ti Điềm, muội kiêu ngạo như vậy, thật làm cho ta vừa yêu vừa hận."
Nàng nghẹn ngào nói: "Còn huynh, vì sao huynh luôn tự chủ trương, không bao giờ chịu thương lượng với muội?"
Hắn cười thở dài, "Được, là lỗi của ta, nhưng muội cũng quá độc ác. Muội có biết mấy năm này, ta có bao nhiêu lo lắng không!"
Trở lại Ti gia, Ti Điềm vẫn như đang trong mộng, Thương Vũ mang người tới chờ ở bên ngoài đình viện, Tề Dương đưa bọn họ đi thu xếp đồ đạc, trong đình viện chỉ còn cả nhà ba người bọn họ. Hắn tựa hồ như sợ nàng biến mất lần nữa, nắm tay nàng thật chặt, Ti Thượng luôn bị hắn ôm vào trong ngực. Hắn nhìn người con gái yêu kiều trước mắt, vui mừng không thôi.
"A Điềm, Tề Dương nói nó lên không giống ta, ta lại thấy lông mi và lỗ tai rất giống."
Nàng rưng rưng cười nói, "Tính tình rất giống, hay bắt bẻ lại bá đạo."
"Thật sao?" Hắn cười vang. Khi không lại trở thành phụ thân, phần vui mừng này quả thật làm hắn rối rắm, không biết nên nịnh nọt vị tiểu nhân nhi này thế nào đây, để hắn có thể gọi mình một tiếng "Phụ thân" .
Ti Thượng rất có hứng thú với chủy thủ trong giày hắn, chỉ vào nói muốn. Hắn rút dao găm ra, đưa cho Ti Thượng, cười nói: "Gọi phụ thân."
Ti Điềm vội nói: "Cái đó không thể cho hắn chơi."
Thương Vũ cười cười, "Nó là đàn ông, sợ cái gì? Với lại sức lực của nó rút ra không được đâu."
Ti Thượng lại chỉ chỉ ngựa lớn trong nội viện, nói: "Cái kia, cũng muốn."
"Gọi phụ thân."
"Phụ thân."
Thương Vũ hung hăng hôn hai cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, Ti Thượng không nhịn được nhăn cau mày, sau đó xoa xoa khuôn mặt. Ti Điềm bật cười, Thương Vũ cũng cười. Tiểu Nhân Nhi này thật sự rất có cá tính.
Một tay Thương Vũ kéo Ti Điềm qua, cúi đầu hôn trên mặt nàng. Tâm Ti Điềm rung động, mềm mại tùy ý hắn.
Hắn chỉ hôn một cái, không đợi môi chuyển đến trên môi nàng, một bàn tay nhỏ béo đưa ngang qua bưng kín miệng hắn.
"Của ta, mẫu thân, là của ta." Ti Thượng phi thường tức giận, nam nhân trước mắt này lại dám hôn mẫu thân của nó, chỉ có nó mới có thể hôn thôi mà.
Mặt Ti Điềm đỏ lên, Thương Vũ cười ha ha, "Nhi tử, sau này con hôn bên kia, ta hôn bên này." Ti Thượng miễn cưỡng gật đầu. Thương Vũ lần nữa tiếp tục âu yếm.
Đến buổi tối, Thương Vũ nằm ở trên giường Ti Điềm nhưng lại làm Ti Thượng hết sức bất mãn. Chỗ này là địa bàn của nó và mẫu thân, tự nhiên ở đâu lại nhảy ra một phụ thân, chân dài tay dài chiếm hơn phân nửa giường, làm nhét nó vào tuốt bên trong. Mấu chốt nhất chính là, lúc nó ngủ đều muốn nằm trong ngực mẫu thân, sờ mặt mẫu thân, chân gác lên người mẫu thân mới có thể chìm vào giấc ngủ. Mà bây giờ, cái tư thế này nhiều lần bị phụ thân phá hư, cứ một lát lại bỏ bàn tay nhỏ bé của nó xuống, chút nữa bỏ bắp chân của nóxuống. Nó giận, từ trong chăn nhảy dựng lên bổ nhào vào người Thương Vũ, một trận "Quyền đấm cước đá", đuổi người xâm phạm này đi.
Ti Điềm cười ôm nhi tử, nói với Thương Vũ: "Huynh đi về chỗ Tề Dương đi."
Thương Vũ liếc nàng, dụng ý không cần nói cũng biết làm khuôn mặt Ti Điềm đỏ lựng.
Thật vất vả mới dỗ Ti Thượng ngủ được, Thương Vũ nắm bàn bàn tay nhỏ bàn chân nhỏ của nó từ trên người Ti Điềm lấy xuống, giận dữ nói: "Rõ ràng là nữ nhân của ta, lại bị nam nhân khác chiếm đoạt, ta còn phải nén giận."
Ti Điềm vừa bực mình vừa buồn cười, "Nào có ai nói nhi tử mình như vậy?"
"Trở về Thương Lan không thể chiều nó như vậy, quấn quít muội như vậy, sau này sao có thể mang binh đánh giặc?"
"Nó vẫn chưa tới ba tuổi đâu."
Hắn không nói thêm lời nào, khát vọng nhịn hồi lâu bức thiết cần bộc phát. Nàng không dám lên tiếng, sợ kinh động đến Ti Thượng, thế nhưng hắn lại ra sức kinh người, như cuốn nàng vào một cơn sóng thần dữ dội.
Thật lâu sau, nàng nằm trong ngực hắn, mái tóc xoã trên bờ vai hắn. Thương Vũ vuốt tóc nàng, thở dài: "Thành thật mà nói, đây đều là do ta không phải, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ thay muội sắp xếp, lại không thương lượng trước đó với muội. Cách làm như thế, mới có hiểu lầm như vậy. May mắn chúng ta gặp lại, bằng không sẽ tiếc nuối suốt đời."
"Huynh sẽ tiếp tục tìm muội sao?"
"Tất nhiên."
Một dòng lệ lã chã rơi xuống, nàng buồn bã nói: "Huynh biết không, hôm nay muội mới biết được, thì ra giữa hai người cho dù tình sâu như biển, cũng không bằng hai chữ ' nghi ngờ '. Muội do không đủ tin huynh cho nên mới như thế."
Ngón tay hắn đặt trên tóc nàng dừng một chút, nói khẽ: "Đúng là như thế. Giữa phu thê, chỉ cần một chữ 'Tin '. Chữ này rất quan trọng. Sau này chuyện gì ta cũng sẽ bàn bạc với muội, muội tự nhiên sẽ không sinh ra nghi ngờ."
Nàng yên lặng gật đầu, suy nghĩ nhẹ nhàng. Giữa hai người, vô luận là thân nhân, bằng hữu hay vợ chồng, một chữ "Tin" thành thật mà nói thì dễ dàng, nhưng lại không biết có bao nhiêu khó khăn. Khó khăn nhất là, không chỉ hắn tin nàng, nàng cũng muốn tin hắn, nếu như có một người không đủ toàn tâm toàn ý, không đủ đập nồi dìm thuyền, sẽ tạo ra khe hở, trở thành tai hoạ ngầm nho nhỏ, cho dù chỉ là một chuyện nhất thời, nhưng hiềm khích nho nhỏ này cũng có thể mở rộng thành một cái hào rộng lớn. Nghĩ đến đây, nàng càng dán chặt vào trong ngực của hắn, hắn cũng ôm chặt lấy nàng, không muốn phân ly nữa.
Ngoài cửa sổ mơ hồ có hương hoa khẽ bay theo làn gió, ánh trăng dịu dàng, an ổn yên tĩnh, là một đêm đoàn tụ sum vầy.