May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 41: Dũng khí



Trời vừa hửng sáng, quảng trường chỉ lác đác vài người cao tuổi tập thể dục buổi sáng. Hạ La ngồi trên chiếc ghế dài lạnh cứng, thở ra một hơi, hơi thở lập tức hóa thành làn khói trắng bay lên.

Cô chụm hai tay lại xoa xoa, nhưng các ngón tay vẫn lạnh cóng. Trời mà cứ lạnh thế này, chắc sẽ phải bật máy sưởi mất.

Sáng thứ Bảy, mọi thứ ở quảng trường trông có vẻ hơi quạnh quẽ, xám xịt. Các cửa hiệu đóng cửa im ỉm, trước ga tàu điện ngầm, những quầy bán đồ ăn sáng cũng chỉ bày ra một nửa hàng.

Hạ La nhìn chăm chăm vào mặt đất xi măng trước mắt. Cô không biết khi nào Giang Sinh sẽ đọc được lá thư kia. Cô vừa hy vọng anh không đọc được, lại vừa hy vọng anh sẽ đọc.

Ngồi ở đó, cô từng nghĩ đến việc lén quay lại, đốt cháy lá thư đó đi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng cô lại sợ, sợ khi quay lại, Giang Sinh đã mang theo hành lý rời đi mất rồi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ở quảng trường xuất hiện một chị gái, trông có vẻ lớn tuổi hơn cô một chút, người hơi cao, tóc xoăn sóng dài, dáng vẻ khá xinh đẹp, tay dắt một con chó Labrador màu kem.

Khi đi ngang qua cô, Hạ La theo phản xạ gọi con chó: “Suýt suýt suýt.”

Con chó vừa nghe thấy tiếng liền vẫy đuôi điên cuồng đi về phía cô. Chị gái kia dùng dây dắt co giãn được, thấy cô không sợ chó nên cũng không kìm lại.

Con chó đi đến trước mặt cô, dùng đầu cọ cọ vào đầu gối cô. Hạ La ôm đầu nó vuốt ve điên cuồng, cô rất thích chó Labrador, trước đây xem phim “Chú chó dẫn đường Quill”, đã đặc biệt muốn nuôi một con.

Nhưng cô không có nhà riêng, nên ước mơ nuôi mèo nuôi chó vẫn chưa thể thực hiện được.

“Nó tên gì vậy chị?”

“Bát Đẩu. Bát Đẩu trong ‘tài cao bát đẩu’ (*).”

(*) “Tài cao bát đẩu” là thành ngữ dùng để ca ngợi những người có tài năng xuất chúng, vượt trội hơn hẳn người thường. “Bát đẩu” ban đầu là một đơn vị đo lường, ý chỉ sự uyên bác và kiến thức rộng lớn, cao xa như bầu trời, chỉ người có trí tuệ, tài năng sâu rộng.

“Mấy tuổi rồi ạ?”

“Sắp sáu tuổi rồi.”

Hạ La cúi đầu nhìn bụng nó, có “cậu nhỏ”, thì ra là chó đực.

Con chó cứ liên tục dùng đầu cọ vào người cô, hai chân trước còn đứng lên, muốn ôm cô.

Chị gái chủ nhân đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt bất lực: “Xin lỗi nhé, nó từ nhỏ đã thích các cô gái xinh đẹp, rất phong lưu.”

“Không sao ạ.” Hạ La ôm con chó vuốt đầu: “Giá như em cũng được nuôi một con thì tốt biết mấy.”

Chị gái chợt nảy ra ý tưởng, đi đến đặt dây dắt lên ghế: “Hay là em trông nó giúp chị một lát nhé, chị đi mua đồ ăn sáng bên kia.”

Hạ La sửng sốt: “Chị không sợ em bắt cóc chó của chị sao?”

Chị gái đánh giá cô một lượt, cười: “Con chó của chị chín mươi mấy, gần một trăm cân (**), nhìn em còn chưa nặng bằng nó. Hơn nữa nó rất nhận chủ, tuy thích em nhưng sẽ không đi theo em đâu.”

(**) Gần 50 kg

Nói rồi chị vỗ vỗ đầu chó: “Em ngoan ngoan ở đây với em gái nhé, chị đi mua bánh bao, lát nữa quay lại đón em.”

Con chó như hiểu được vậy, ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân Hạ La, nhìn theo chủ nhân đi đến quầy hàng nhỏ gần đó mua đồ ăn sáng.

Hạ La tò mò nhìn nó: “Mày thật sự hiểu tiếng người hả?”

Con chó nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Hạ La vuốt đầu nó, lông mượt như lụa.

Cô khẽ hỏi: “Người ta nói động vật có linh tính, vậy mày nói cho chị biết đi, lát nữa chị sẽ lên thiên đường, hay xuống địa ngục?”

Con chó tiến lại gần cô, ngửi ngửi, liếm tay cô một cái, rồi giơ chân phải trước ra, muốn bắt tay với cô.

Hạ La bị nó chọc cười, giơ tay nắm lấy bàn chân nặng trịch của nó: “Được, vậy chị cứ coi như mày nói chị sẽ lên thiên đường vậy.”

Một lát sau, chị gái chủ nhân quay lại, tay xách hai phần đồ ăn sáng, đưa một phần cho cô: “Em chắc chưa ăn sáng phải không?”

Hạ La vội vàng xua tay: “Cảm ơn chị, nhưng em không cần đâu ạ.”

“Cầm lấy đi.” Chị gái kiên quyết nhét đồ ăn sáng vào tay cô: “Chị ngày nào cũng dắt chó đi dạo sớm, vì giờ này người ít, chó chị to, sợ dọa người khác. Chưa bao giờ thấy cô bé tuổi như em ngồi ngẩn người ở đây sớm thế này.”

Hạ La khựng lại. Thì ra chị ấy đã để ý.

Chị gái ngồi xuống bên cạnh cô: “Tuy chị không biết em vì sao ngồi ngẩn người ở đây, nhưng đừng buồn nữa, chị cho em mượn chó để vuốt ve.”

Hạ La lập tức cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, sự tử tế đột ngột từ người lạ khiến cô muốn khóc.

“Nếu em muốn nuôi Labrador thì có thể hỏi chị, chị cũng coi như có chút kinh nghiệm.” Chị gái cười nháy mắt với cô.

Hạ La hít hít mũi, mỉm cười. Cô hiểu, chị ấy muốn làm cô vui lên.

Trò chuyện với chị gái về chuyện nuôi chó, không biết thời gian trôi qua. Chẳng rõ đã bao lâu, trong tầm mắt, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, đang chạy về phía cô.

Hạ La ngẩng đầu nhìn, theo bản năng đứng dậy khỏi ghế.

Chị gái nhìn người đến, rồi nhìn ánh mắt dính chặt của hai người, lập tức hiểu ra điều gì đó, vỗ vỗ đầu chó: “Bát Đẩu, nói tạm biệt chị gái nào, chúng ta về thôi.”

Con chó nghe lời đứng dậy khỏi mặt đất, đi theo chủ nhân về nhà.

Hạ La không còn tâm trí đâu mà để ý, ánh mắt chỉ có thể dừng lại trên người anh, ngay cả nháy mắt cũng không dám, sợ chỉ cần động đậy, anh sẽ biến thành bọt nước tan biến.

Giang Sinh chạy đến trước mặt cô, lồng ngực nhấp nhô dữ dội: “Xin lỗi, anh đi chợ sớm mua đồ về, mới đọc được thư của em…”

Hạ La không nói gì, trợn tròn mắt nhìn anh, trong hốc mắt dần dần tích tụ nước mắt, càng lúc càng nhiều, cuối cùng không chứa nổi nữa, từng giọt nước mắt to tướng lăn dài trên má.

Thấy cô khóc, Giang Sinh đau lòng như chết đi được, anh vội vàng lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, không sao rồi, anh ở đây.”

Hạ La vùi mặt vào lòng anh, vai run lên từng đợt, khóc không thành tiếng, chỉ phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

“Anh nói em sao hôm qua lại khác thường thế, hóa ra là vì chuyện này. Thực ra có sao đâu, làm sao anh lại không chấp nhận em được?” Giang Sinh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Đây là nỗi đau em đã trải qua, không nhất thiết phải nói với anh, lấy chuyện này ra nói, em cũng rất đau khổ phải không?”

Hạ La túm chặt áo anh, cọ nước mắt khiến ngực áo anh ướt đẫm, rồi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi xa xăm, giọng nói nặng mũi: “Anh thật sự không chê em sao?”

Giang Sinh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của cô, ánh mắt ẩn chứa ý nghĩa sâu xa: “Em muốn anh chứng minh thế nào?”

“…” Hạ La nhất thời không thốt nên lời. Chuyện này phải chứng minh thế nào đây?

Giang Sinh mỉm cười, hơi cúi đầu, chặn đôi môi cô lại.

Dưới ánh bình minh mới chớm, hai người ôm hôn không chút e ngại, như thể trong thiên địa bao la này, chẳng còn ai khác nữa.



Đến khi hôn đủ, Giang Sinh mới nắm tay dẫn cô về nhà, suốt dọc đường cứ xoa đôi bàn tay nhỏ gần như cóng lại của cô.

Mở cửa ra, Hạ La liền thấy lá thư kia đặt trên bàn ăn. Cô bước tới, cầm nó lên, quay người vào bếp, bật bếp gas lên và đốt đi.

Trên thế giới này, chỉ cần có một người có thể chấp nhận toàn bộ con người cô, đối với cô như vậy là đủ rồi.

Từ trước đến nay, cô luôn cảm thấy bản thân đang không ngừng rơi xuống, không thể nào chạm đến điểm cuối, nhưng giờ đây cuối cùng cũng có một tấm lưới an toàn đỡ lấy cô, cô không phải tan xương nát thịt, tuyệt vọng hoàn toàn.

Giang Sinh thấy đôi mắt cô đỏ ngầu, chắc là cả đêm không ngủ: “Anh đi hâm cho em ly sữa, uống xong về ngủ một lát nhé.”

Hạ La gật đầu. Sau khi nói hết mọi bí mật với anh, cả người cô nhẹ nhõm hẳn, tinh thần vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng ập đến.

Uống sữa xong, ngoan ngoãn nằm xuống giường, Giang Sinh kéo chăn đắp cho cô, xoa xoa đầu cô: “Ngủ ngon nhé.”

Hạ La khẽ “ừm” một tiếng.

Giấc ngủ này, cô ngủ rất say, đến tận chiều mới tỉnh dậy.

Thức dậy, ra phòng khách, thấy Giang Sinh ngồi bên bàn ăn đọc sách, ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt anh, trông dịu dàng lạ thường.

Hạ La ngẩn ngơ nhìn một lúc, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải một giấc mơ, anh thực sự ở đây.

Giang Sinh thoáng thấy cô qua khóe mắt, dừng tay lật sách: “Em ngủ ngon không?”

Hạ La “ừm” một tiếng, đi tới ngồi lên đùi anh, lật lật cuốn sách anh đang đọc: “Máy bay không người lái ạ?”

Giang Sinh tự nhiên ôm lấy eo cô: “Chuyên ngành đại học anh không muốn bỏ, tuy chạy xe vận chuyển kiếm được tiền, nhưng không thể cứ thế cả đời được.”

Hạ La gật đầu: “Có thời gian thì học thêm đi anh, cơ hội luôn dành cho người chuẩn bị sẵn sàng. Em cũng không muốn anh cứ lái xe mãi, như vậy tài năng của anh đều lãng phí hết.”

Giang Sinh cầm một lọn tóc dài của cô, mân mê: “Anh còn muốn bàn với em một chuyện. Để em một mình ở đây anh không yên tâm, anh đang nghĩ hay là tìm việc ở đây luôn, dù lương thấp hơn một chút, nhưng được ở bên em cũng tốt.”

Hạ La quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh.

Giang Sinh dường như nhìn thấu điều gì đó: “Trước đây, em hẳn là đã gặp chuyện gì đó phải không, nên mới viết cho anh lá thư kia.”

“…” Hạ La liếm môi: “Bạn trai cũ của em đã tìm đến em. Em chia tay anh ta, cũng là vì anh ta không thể chấp nhận chuyện đó. Anh ta cho rằng anh cũng sẽ không chấp nhận em, nên em mới…”

“Đừng để anh ta ảnh hưởng.” Giang Sinh cẩn thận vuốt những sợi tóc mai của cô ra sau tai từng chút một: “Em không làm gì sai cả, không cần phải xin lỗi ai hết, cũng không cần bất kỳ ai tha thứ hay chấp nhận cả, hiểu không?”

Hạ La đỏ mắt gật đầu.

Giang Sinh yêu thương vuốt má cô, khẽ chạm môi lên môi cô: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đói chưa? Anh đi hâm cơm cho em.”

Hạ La “ừm” một tiếng, giơ tay ôm cổ anh: “Kiếp trước chắc em đã cứu cả dải Ngân Hà, nên mới gặp được người bạn trai tốt như anh.”



Sau đó, Giang Sinh ở lại tìm việc, Hạ La đi làm bình thường. Ngành vận tải cô không hiểu rõ lắm, nên cũng chẳng giúp được gì nhiều.

Khi ăn cơm với đồng nghiệp, cô hỏi thăm về các công ty liên quan đến máy bay không người lái, Jessica nói với cô rằng ngay trong khu công nghệ này có một công ty làm máy bay không người lái, nghe nói rất có triển vọng, nhiều nhà đầu tư tranh nhau đến góp vốn.

Hạ La âm thầm ghi nhớ tên công ty đó trong lòng. Nếu họ tuyển người, cô muốn để Giang Sinh thử nộp hồ sơ, nhưng bản thân cô lại thấy cơ hội không lớn, thị trường có nhiều người tài như vậy, tại sao họ phải cho Giang Sinh – người chưa tốt nghiệp đại học cơ hội chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy chuyện này cũng không thể vội được, một mặt chuyên ngành của Giang Sinh đã bỏ mấy năm, cần phải ôn lại, mặt khác, họ cũng cần tiền, trong thời gian ngắn vẫn nên chạy xe vận chuyển là thực tế hơn.

Gần tan làm, ở cửa sổ hành lang có một nhóm nhỏ người đang tụ tập, nhìn ra ngoài bàn tán gì đó.

Jessica đi ngang qua, liếc nhìn ra ngoài, cười bước đến chỗ Hạ La: “Này, bạn trai em lại đến đón em tan làm kìa.”

Hạ La hoang mang, Jessica chưa từng gặp Giang Sinh mà…

Một lát sau, cô phản ứng lại, đứng dậy ra cửa sổ nhìn, dưới lầu đậu một chiếc siêu xe, đã đổi nhãn hiệu và màu sắc, thân xe thấp hơn trước.

Lục Tắc Tây thờ ơ ngồi trên đầu xe, đang nhìn về phía tầng trên.

Hạ La nhìn anh ta một lúc, quay lại vị trí của mình, thu dọn đồ đạc tan làm. Việc anh ta đến tìm cô, ngoài dự đoán nhưng cũng trong lẽ thường. Xem ra lần nói chuyện trước với anh ta không có tác dụng.

Cũng phải, nếu anh ta dễ dàng bị đuổi đi như vậy, ban đầu cũng đã không thể theo đuổi được cô.

Nhưng Hạ La cũng phát hiện bản thân mình đã khác trước rồi. Lần này thấy anh ta đến, cô thậm chí không có ý định trốn tránh, ngược lại muốn thẳng lưng đường hoàng đi gặp anh ta.

Tác giả có lời muốn nói:

Sinh Sinh cho cô ấy dũng khí~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.