Trước mặt Thiên Đạo mới nhậm chức, năm cuốn sách đang lơ lửng, một cuốn đặt trên đầu gối, trên trang bìa có vài chữ lớn ngay ngắn 《Ngũ Hành Hỗn Độn Quyết》, chính là cuốn sách Tiêu Thế An làm nhân vật chính.
Sáu cuốn sách, ba cuốn đã khép lại, ba cuốn còn mở.
Ngoài cuốn sách trong tay, hai cuốn sách khác đã khép lại, một cuốn là 《Ngọc Thanh Sơn Trang》với Quỳnh Vũ làm nhân vật chính, cốt truyện chính rất đơn giản, chỉ là để nhân vật chính sống sót qua tuổi mười tám.
Cuốn sách này rất đặc biệt vì nó là một tác phẩm đồng nhân, xuất phát từ sự thương cảm và đồng cảm của tác giả đối với Quỳnh Vũ trong nguyên tác, vì cậu đã chết vào ngày trước sinh nhật thứ mười tám trong nguyên tác, hơn nữa cốt truyện chỉ có một câu cậu đã hạnh phúc vượt qua sinh nhật thứ mười tám.
Nó là cuốn sách mong manh nhất trong số sáu cuốn sách, như một cái bọt biển, có thể thành hình chỉ nhờ vào mong muốn của độc giả. Nếu không có Thiên Đạo hấp thụ nó, có lẽ nó sẽ sớm biến mất.
Nhưng kết quả của việc bị hấp thụ chỉ là Thiên Đạo nhắm đến năng lượng này, sau khi kết thúc cốt truyện chính, liền ngay lập tức bắt đầu thu hoạch thành quả.
Trong Tu Chân Giới vốn không có nơi nào gọi là Dư Châu, trận lũ lụt đó chỉ có một mục đích duy nhất, là đưa Túc Dật nhân vật nam chính thay thế trong cốt truyện nguyên tác trở lại, hoàn thành cốt truyện của kiếp thứ ba.
Khi phát hiện ra điều này, Trúc Ẩn Trần không thể ngồi yên được nữa. Y đã vất vả duy trì cốt truyện, cứu vớt thế giới, chỉ để đảm bảo rằng các sư đệ và sư muội của mình sẽ sống sót an toàn, nhưng cuối cùng lại được thông báo rằng sau khi cốt truyện kết thúc, nhân vật chính sẽ không còn là nhân vật chính nữa, thậm chí có thể bị Thiên Đạo từ bỏ bất cứ lúc nào.
Điều này không nghi ngờ gì nữa đã chạm vào điểm yếu của Trúc Ẩn Trần. Túc Ly đang cố gắng kiềm chế ma tính của mình, không đụng đến những người y quan tâm, vậy mà Thiên Đạo lại dám làm điều này!
Kết quả của mối hận thù mới và cũ chồng chất là Trúc Ẩn Trần đã lật đổ bàn cờ, chủ động tấn công và đẩy Thiên Đạo xuống.
Chỉ có thể nói rằng, dưới những thao tác táo bạo của Túc Ly và sự biểu diễn của Túc Diên khi hóa thân thành quy tắc Ma Giới, Thiên Đạo trong mắt y đã không còn thần bí khó lường, không thể kháng cự nữa.
Đây cũng là điều ngươi đã tính toán trước, Túc Ly.
Ánh mắt của Trúc Ẩn Trần dừng lại ở cuốn sách khác đã khép lại. Chữ viết trên các cuốn sách khác đều là màu bạc, chỉ riêng cuốn này có chữ đỏ như máu, nền đen chữ đỏ đậm chất ma đạo.
Nhìn lại tiêu đề của nó — 《Phượng Du Ma Vực, Ma Vương Bệnh Kiều Thiên Vị Ta.》
Trúc Ẩn Trần cảm thấy tiêu đề này thực sự không xứng với hình tượng của nhạc mẫu mình, liền trêu chọc: "Cuốn này nên đổi tên thành 《 Hành Trình Đăng Cơ Của Ma Hoàng Phượng Ngạo Thiên 》hoặc《Những Ngày Ta Tàn Sát Khắp Ma Giới》."
Trang sách lóe lên ánh sáng đỏ, tiêu đề thay đổi thành 《Tự Truyện Của Ma Hoàng Mạnh Nhất Lịch Sử Ma Giới》.
Cuốn sách bay đến trước mặt Trúc Ẩn Trần lắc lư một chút, như đang hỏi y xem tên này thế nào.
Trúc Ẩn Trần mỉm cười: "Rất hợp với ngài."
Tiêu đề sách tự mãn đến vô biên, nhưng Túc Diên xứng đáng với danh hiệu này.
Sau khi trở thành Thiên Đạo, y đã xác nhận một điều, một thế giới có quá nhiều nhân vật chính là không bình thường.
Nhân vật chính thực sự của thế giới này chỉ có một, đó là tiểu sư đệ của y.
Nhưng cuốn sách này thì sao, nó đã bị đào bới, kết cục là do Thiên Đạo tự biên tự diễn. Trong trường hợp bình thường, sau khi hoàn thành cốt truyện, nó sẽ trở thành một tiểu thế giới hoàn chỉnh, nhưng là loại thấp nhất.
Lúc này Thiên Đạo phát hiện ra một số kịch bản khác còn rách nát hơn, bèn hấp thụ chúng và sau khi hoàn thành kịch bản sẽ loại bỏ những phần thừa, dùng năng lượng phát sinh trong quá trình hoàn thiện kịch bản để cung cấp cho kịch bản chính.
Ma Giới là vật thí nghiệm đầu tiên, Túc Diên mới là nhân vật chính đầu tiên hoàn thành độc lập cốt truyện trong thế giới này.
Ma Đao, được huyết tế gần như toàn bộ Ma Giới, mang theo cơn thịnh nộ của cả Ma Giới, hướng về phía Thiên Đạo vung ra lưỡi dao báo thù.
Nhát đao đó đã đâm thủng bức tường thế giới, hơi thở của một thế giới đang trong giai đoạn diễn hóa chưa trưởng thành, đã thành công thu hút thế giới Mông La đang cận kề cái chết cùng với một loạt gián điệp.
Phản diện của nguyên tác chạy theo một hệ thống không rõ nguồn gốc, được Túc Ly thay thế, sư phụ thế gian của một số nhân vật chính ban đầu chỉ là một nhân vật có tên, đã được Túc Uyên thay thế.
Tiên Tôn trong nguyên tác cũng không phải là Túc Dạt, để giúp phản diện thuận lợi trở thành đệ tử của Tiên Tôn, Túc Dật gần như bị cưỡng ép chiêu mộ, đổi đạo thống, tất nhiên hắn không cam lòng, nên đã bí mật tạo ra một hóa thân, bắt cóc sư muội của y... Rất tốt, thêm một tội cho Thiên Đạo.
Họ Túc chẳng ai dễ đối phó, có những người này, làm sao cốt truyện có thể tiến triển suôn sẻ?
Nhìn vào ba cuốn sách còn lại chưa hoàn thành cốt truyện, Trúc Ẩn Trần thở dài: "Rắc rối."
Bỏ qua hai cuốn ở giữa, cuốn sách cuối cùng cũng có chút đặc biệt, cuốn sách quy tắc có tên 《Phá Thiên Đế Vương Lục 》đã tự chia thành hai phần, giữa chúng được nối với nhau bằng vài sợi dây trắng, như thể đã gãy nhưng chưa gãy hẳn.
"Hệ thống, ngươi cố tình không nói tên cuốn sách của tiểu sư muội bị đứt dây đúng không?"
"Meo?" Mèo trắng với vẻ mặt ngây thơ dùng chân sau gãi cổ, ừm, nó thực sự có cổ.
Trúc Ẩn Trần hờ hững nhướn mày: "Giả ngốc à?"
Mèo trắng ủ rũ cúi mặt, mắt mèo biến thành đôi mắt cá chết: "Ngươi đã biết rồi còn hỏi ta làm gì?"
"Cốt truyện của cuốn sách Nam Cung Phá Thiên quá phóng đại, nào là các mỹ nhân từ các giới tự nguyện hiến thân, nhân vật chính vô địch vô song, cuối cùng trở thành chúa tể của ba giới nhân, yêu, ma, cốt truyện này căn bản không thể hoàn thành."
Ma Giới đã trở nên như vậy, làm sao có thể tiến hành cốt truyện được.
"Thiên Đạo trước đây đơn giản là phân tách cốt truyện của hắn, quang hoàn nhân vật chính cũng chia cho nữ chính chính cung một nửa, cốt truyện của nữ chính còn khá đơn giản, sau khi hoàn thành có thể có một phần năng lượng từ cốt truyện."
Nam Cung Phá Thiên trong mắt Thiên Đạo từ đầu đã là quân tốt, sau này phát hiện ra sự xâm nhập của Thiên Đạo Mông La, hắn càng trở thành mồi nhử và tấm lá chắn.
Ngón tay Trúc Ẩn Trần lướt qua sợi dây ở giữa cuốn sách đó, khiến nó hoàn toàn tách ra làm hai phần: "Đã chia thì chia triệt để đi."
Theo nguyên tác, Nam Cung Phá Thiên không cần tỉnh dậy nữa, cứ tiếp tục ngủ là được.
"Ngươi đang làm gì?!!!" Hệ thống gào lên giọng cao đến mức có thể xuyên thủng màng nhĩ.
"Bây giờ năng lượng còn chưa đủ dùng, ngươi lại chia cuốn sách này ra, lỗ hổng lại tăng lên một đống!"
Trúc Ẩn Trần điềm tĩnh đáp: "Ta tự biết trong lòng, thế giới chẳng phải vẫn ổn đấy sao?"
Bạch Miêu lườm một cái: "Ổn cái gì? Kịch bản cốt lõi của Liễu Nam Yên là mỹ nhân vạn người mê, kết quả là bây giờ cốt truyện đã đi được nửa đường mà chưa có ai tỏ tình với nàng, độ lệch cốt truyện đã đạt 58%, cần phải xử lý ngay lập tức."
Trúc Ẩn Trần: "Ừ, cái này dễ xử, tìm người tỏ tình là được."
"Không phải một người, mà ít nhất là ba người."
Hệ thống nói xong nhìn Trúc Ẩn Trần, chợt nhớ ra điều gì đó, bổ sung: "Ba nam."
Trúc Ẩn Trần bình tĩnh trả lời: "Biết rồi."
Mặc Lan, Bạch Mai, cộng với tiểu sư đệ, vừa đúng ba người.
Nhân gian.
"Cái gì? Bảo chúng ta và Liễu sư muội..."
Lan Vọng Sinh nhìn vị tu sĩ tóc trắng đang bình thản nhấp ngụm trà, khó mà tưởng tượng được một người có vẻ siêu nhiên thoát tục, như tách biệt khỏi thế gian lại có thể nói ra yêu cầu hoang đường như vậy.
Trúc Ẩn Trần: "Không phải nói là, bất kỳ việc gì cũng sẽ giúp ta sao? Bây giờ là lúc rồi, đi làm đi."
Lúc Lan Vọng Sinh còn đang lưỡng lự, Tiêu Thế An đã bước đến trước mặt Liễu Nam Yên, dùng giọng điệu không chút mập mờ, thẳng thắn nói: "Sư tỷ, ta thích tỷ."
Liễu Nam Yên lặng lẽ gật đầu: "Ồ."
Mai Nhận Thu không thật thà như cậu, diễn đạt khéo léo hơn nhiều: "Liễu sư muội, ta thấy ngươi rất tốt."
Liễu Nam Yên: "Cảm ơn."
Ba người vụng về và qua loa hoàn thành phần kịch bản, rồi cùng nhìn về phía Lan Vọng Sinh.
Lan Vọng Sinh liền mượn tạm lời của Mai Nhận Thu: "Liễu sư muội, ta cũng thấy ngươi rất tốt."
Liễu Nam Yên: "Ừm, ngươi cũng vậy."
Sau khi mọi người hoàn thành phần kịch bản một cách khô khan, ánh mắt đều tập trung vào Trúc Ẩn Trần, chờ y phát biểu.
【Độ lệch của kịch bản đã giảm xuống trong giới hạn ổn định.】
Nghe thông báo của hệ thống, Trúc Ẩn Trần khẽ gật đầu nói: "Được rồi."
Bốn người đồng thời thở phào, không nhận ra một chút ý cười ẩn giấu trong mắt y.
Kịch bản đã kết thúc, nhưng không có nghĩa là những phần trước đó không thể bổ sung. Hiện tại, năng lượng đang thiếu, để cốt truyện của Bí cảnh Đại Hoang có thể diễn ra suôn sẻ, Trúc Ẩn Trần đã ném viên Dưỡng Hồn Mộc chứa Nam Cung Phá Thiên vào trong Thiên Ngoại Kính, để hắn ta tỉnh dậy nhanh hơn.
Sau khi hồn được bổ sung, lập tức đẩy hồn trở về thân thể. Vậy là, Nam Cung Phá Thiên vừa tỉnh dậy chưa kịp gặp Thượng Quan Túy đã bị đẩy vào Bí cảnh Đại Hoang, bàng hoàng đi một vòng.
Dưới sự giám sát của Trúc Ẩn Trần, cốt truyện của Bí cảnh Đại Hoang diễn ra suôn sẻ, hệ thống thu được một lượng năng lượng nhưng không vui mừng, vì nó phải dùng năng lượng này để lấp lỗ hổng.
Các lỗ hổng của Quỷ giới vừa được tạo ra khi Thiên đạo cũ phản công, căn bệnh cũ của ma giới, tất cả đều cần năng lượng để sửa chữa.
Đuôi mèo trắng dựng đứng, chỉ vào lỗ hổng trên bức tường thế giới được hệ thống hình tượng hóa, nói: "Thanh đao của ma giới không được gỡ bỏ, lỗ hổng này không thể lành."
Tuy nhiên, nếu gỡ bỏ thanh đao đó, ma giới sẽ rời khỏi thế giới này, như một cái chai trôi dạt. Trúc Ẩn Trần đã suy nghĩ về vấn đề này trong thời gian qua, gần đây đã có chút manh mối.
"Ta sẽ đi một chuyến đến ma giới."
Trúc Ẩn Trần mang theo cuốn 《Tự Truyện Của Ma Hoàng 》với tông màu đen đỏ, một lần nữa bước vào ma giới.
Vừa bước vào ma giới đã thấy Túc Uyên xuất hiện trước mặt: "Ta tưởng là ai? Đại đồ đệ, ngươi đến ma giới làm gì? Tường thế giới lỗ chỗ của ngươi đã sửa xong chưa?"
"Đang sửa." Trúc Ẩn Trần nhìn về phía sau nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn còn sống."
Y còn tưởng rằng Mông La Thiên Đạo đã bị Thiên Đạo nguyên sinh trục xuất, hoặc đã bị Túc Ly giết chết.
Một hình ảnh người phát sáng trắng xuất hiện: "Thân tàn sắp chết."
Túc Uyên lười biếng nói: "Nó đang cung cấp năng lượng cho ma giới, đây là một giao dịch."
"Sau khi quy tắc của ta bị ma giới nuốt chửng, linh hồn của nhi tử ta sau khi chết sẽ tái sinh trong ma giới, chúng vẫn có thể tiếp tục sống." Mông La Thiên Đạo cười vô cùng dịu dàng.
"Xin lỗi, cá hạ, ta đã đánh giá thấp sự mong manh của sinh mạng, không ngờ rằng các hạ sẽ nhiễm tạp khí dù đã có Bổ Thiên Thạch che chở."
Thiên đạo không có tình cảm, chỉ có tình yêu đối với con dân là cảm xúc duy nhất của nó.
Nó không hiểu tại sao Hồng Minh có thể sống lâu trong thế giới đó, còn Trúc Ẩn Trần thì không thể.
Mông La thật sự không có ý định giết Trúc Ẩn Trần, nó chỉ muốn dẫn dụ Túc Ly đến đó để hắn nhiễm tạp khí, nhưng kết quả là Trúc Ẩn Trần lại giết quả nhân, bị thế giới oán niệm phản công, Thiên đạo từ chối để y quay lại.
Trúc Ẩn Trần không muốn nhớ lại khoảng thời gian bị tiệt duyệt kiếm làm đầu óc mê muội: "Ngươi có thể im miệng, tiếp tục chờ chết đi."
Mông La Thiên Đạo chẳng hề có vẻ sợ hãi của kẻ sắp chết, mỉm cười nói: "Được rồi, các hạ, Thương Du bảo ta chuyển lời đến ngài, ngài có muốn nghe không?"
"A Trúc, đừng nghe lời kẻ xấu...ưm." Túc Uyên che miệng mình lại, thú vị nhìn Trúc Ẩn Trần.
Trúc Ẩn Trần dừng lại một chút: "Hắn nói gì?"
"Huyền Cầm, em thật sự nhẫn tâm đến mức không muốn cho ta một cơ hội làm lại từ đầu sao?"
Mông La Thiên Đạo nói câu này bằng giọng điệu và ngữ khí của Túc Ly, như đang phát lại một đoạn ghi âm.
Nghe đến nỗi lòng bàn tay Trúc Ẩn Trần ngứa ngáy.
Cuốn 《Tự Truyện Của Ma Hoàng 》trong tay y bay ra, chữ trên bìa biến đổi một lúc, cuối cùng do dự hiện ra hai chữ - 【Con dâu?】
Trúc Ẩn Trần lạnh lùng nói: "Mẹ vợ."
Chữ trên trang sách nhạt dần, như đang suy nghĩ về cuộc đời, một lúc sau lại thay đổi thành hai chữ - 【Con rể.】
Trúc Ẩn Trần im lặng không nói, Túc Diên tưởng rằng y đồng ý.
"Ngươi đang nói chuyện với ai? Túc Diên đại nhân có ở đây không?"
Túc Uyên chăm chú nhìn vào chỗ mà Trúc Ẩn Trần vừa nói chuyện, sau khi rời khỏi trung tâm thế giới, người khác không thể nhìn thấy cuốn sách kịch bản, nhưng nàng không nghe nhầm tiếng "Mẹ vợ".
Người mà Trúc Ẩn Trần gọi là "mẹ vợ" còn có thể là ai?
Trúc Ẩn Trần gật đầu: "Nàng đang nhìn ngươi."
Túc Uyên lập tức điều chỉnh tư thế, trở nên nghiêm túc, ngoan ngoãn như một con mèo giấu móng vuốt, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Túc Diên đại nhân."
【Tiểu Uyên sao lại thấp đi rồi?】
Trúc Ẩn Trần truyền đạt: "Nàng hỏi ngươi sao lại thấp đi."
Túc Uyên mở to mắt: "Túc Diên đại nhân không thích ta như vậy sao?"
【Cũng được, khá đáng yêu.】
Trúc Ẩn Trần: "Nàng khen ngươi đáng yêu."
Đôi mắt của Túc Uyên sáng rực lên, như có những vì sao lấp lánh trong đó.
Cuốn 《Tự Truyện Của Ma Hoàng 》bay quanh Túc Uyên một vòng, sau đó trở lại trước mặt Trúc Ẩn Trần - 【Ngươi và Thương Du có mâu thuẫn sao?】
Trúc Ẩn Trần: "Ngài nên hiểu rõ, bản tính của ma thế nào."