Trúc Ẩn Trần: Thế thà không nói còn hơn, thực lực có thấp đến đâu thì cũng là Xuất Khiếu kỳ, nếu ta đánh thắng được hắn thì còn phải ngồi vắt óc nghĩ cách sao?
[ Hắn không quan tâm ai à?]
【 Ông ta là chỉ biết mình mình mà thôi.】
Khó giải quyết thật chứ.
Trúc Ẩn Trần bận bịu cùng hệ thống thảo luận cốt truyện, bên ngoài trưng ra gương mặt lạnh lùng vô cảm, mười phần xa cách. Trong mắt đối thủ thì chính là không coi ai ra gì!
Ngũ quan Dương Sùng nhất thời vặn vẹo, lúc gã báo tên y lại không hề nhúc nhích, đây là khinh thường gã sao!?
Cùng là Kim Đan, y kiêu ngạo cái quái gì?
Chờ khi tỷ thí bắt đầu, gã nhất định sẽ đánh nát khuôn mặt đẹp đẽ này, để xem y còn dám cuồng vọng như thế hay không.
Trưởng lão chủ trì lôi đài tuyên bố: "Trận đấu chính thức bắt đầu."
Vừa dứt lời, Dương Sùng móc ba viên đạn từ trong lồng ngực ra, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau, kéo xa khoáng cách với Trúc Ẩn Trần.
Ba viên đạn nổ tung trong nháy mắt, phun ra một làn khói dày đặc.
Đại hội tân tú cũng không cấm sử dụng pháp khí, chỉ cần chứng minh được rằng người dự thi đã tự mình làm ra nó trong vòng một tháng gần đây nhất là có thể mang lên võ đài.
【 Nhắc nhớ ký chủ chút nhé, đối thủ của cậu cũng là một nhân vật phản diện đó. 】
[ Quan trọng lắm à? ]
【 Hắn chính là đối thủ của sư đệ cậu ở trận cuối cùng trong nguyên tác. Sau khi thua cuộc, hắn đã phóng ra một cây kim độc hòng đánh lén, song đã bị trưởng lão chủ trì lôi đài ngăn lại.】Đẳng cấp hơi thấp, không nằm trong phạm vi cho phép.
Vậy nên, không cần phải thủ hạ lưu tình.
Cổ tay của hắn lật một cái, mặt ô đột nhiên mở ra, khí kình xuyên qua làn khói, lộ ra một mảng sương mù mới.
Trúc Ẩn Trần: Bán sỉ à*?
* Câu gốc: 搞批发呢: bán sỉ ở đây kiểu bán hàng sỉ lẻ các thứ, ý của câu này chắc nói thế giới này bán sỉ nhân vật phản diện.
Âm thanh của vật nào đó rơi xuống vang lên trong sương mù, linh lực mang theo gió mạnh đã hoàn toàn đảo loạn luồng khí khiến khói mù không thể hình thành.
Dương Sùng đắc ý cười, giờ có muốn phá hủy kết giới thì cũng đã muộn.
Bỗng, một lực hút kì lạ truyền tới dưới chân Trúc Ẩn Trần, vài sợi xích sắt phá mặt đất chồi lên quấn quanh hai chân y, sau đó, năm người rơm cầm đao cầm kiếm giương nanh múa vuốt chạy về phía hắn.
Nhiều thứ hoa hòe lòe loẹt như vậy, chẳng lẽ y gặp được tạp tu rồi?
Đóng ô lại, một người rơm bay đi, dù hai chân bị trói chặt song hắn cũng không vội, quay ra nói chuyện cùng hệ thống.
[Hệ thống, có cách nào truyền cho ta một lượng lớn cốt truyện cùng một lúc không?]
【 Có, nhưng không khuyến khích, truyền cốt truyện sẽ khiến cho thần hồn chấn động, dẫn tới việc nhân vật phản diện nảy sinh cảnh giác.】
Thần hồn chấn động, bị thương cũng sẽ có phản ứng này. Mặc dù có thể tìm cơ hội thích hợp để sử dụng, nhưng muốn lừa gạt Túc Ly cũng không phải dễ dàng gì.
Tuy kế hoạch "một lúc thu hoạch được một lượng lớn cốt truyện" tạm thời bị chặn, Trúc Ẩn Trần đã hỏi được vấn đề mà y đã nghi ngờ bấy lâu nay.
[ Trong nguyên tác, Túc Ly giữ lại thân thể của ta để làm gì? ]
【 Hắn muốn mở ra Ma Uyên phong ấn. Nó yêu cầu hiến tế chín tu sĩ Hóa Thần kỳ sở hữu các loại linh lực có thuộc tính bất đồng, biến dị linh căn loại rất rất hiếm. 】
Hóa Thần tu sĩ, hiến tế, những manh mối ít ỏi trong lòng Trúc Ẩn Trần giờ đã được xâu chuỗi lại với nhau, hắn cũng đoán ra được một vài điều.
[ Trong nguyên tác, trên người ta không hề có hàn độc.]
【 Đúng vậy ký chủ...... Ký chủ, cậu vừa mới nói trên người cậu có hàn độc ư?】
Hệ thống vẫn luôn trả lời các câu hỏi một cách khách quan giờ lại xuất hiện âm rung tựa như con người, như thể nó mới nghe thấy được những lời không thể tin được.
[ Đáng ra nó phải ở trên người của tam sư muội đúng không?]
Trúc Ẩn Trần muốn cười, nhưng y lại không thể làm nặn ra được biểu cảm gì.
Túc Ly không giết hắn là bởi vì hàn độc, nó sẽ bùng nổ ngay lập tức sau khi cơ thể vật chủ chết đi, tưởng như đã hoàn chỉnh nhưng thực tế lại là một khối băng, căn bản là không thể luyện hóa.
Thi khôi (Con rối xác chết) có thể thăng cấp, nhưng xác chết nhiễm hàn độc chiếm thì lại không thể, cho nên hắn mới có thể trở thành con rối sống.
Thật không thể ngờ được rằng có ngày y lại được hàn độc cứu một mạng.
【 Trên người Tô Vân Kỳ không có hàn độc, cốt truyện của quyển sách đã sụp đổ ngay từ đâu rồi ư! Ký chủ, cậu đã làm cái quái gì thế?!】
Thủ phạm khiến khối lượng công việc của Thiên Đạo tăng vọt vậy mà lại là người ở bên cạnh nó!
Thời gian liên lạc quá ngắn, hệ thống lại chưa bao giờ kiểm tra qua trạng thái thân thể của ký chủ nên mới gây ra tình huống hỗn loạn thế này.
[ Ngoan, lỡ như kinh ngạc quá dẫn tới giữa chừng bị ngắt kết nối thì không tốt đâu. Sư muội thực ra rất nghe lời tôi nói, rất dễ đi theo cốt truyện, dù sao Thiên Đạo cũng chỉ cần mấy tình huống mấu chốt phù hợp với cốt truyện. ]
Về những gì y đã làm, chẳng qua chỉ là tiếp nhận hàn độc thay cho sư muội đáng thương sắp chết cóng mà thôi.
Cũng vì lí do này mà tam sư muội vẫn luôn lang thang trong các bí cảnh, tìm kiếm biện pháp chữa trị hàn độc; mục đích ban đầu của sư phụ khi tiến vào bí cảnh là du sơn ngoạn thủy, về sau cũng thành đi tìm linh vật thiên địa.
【......】
[ Nếu không nói gì thì tôi sẽ coi như là cậu đồng ý. Hợp tác vui vẻ.]
【 Ký chủ vui lòng làm việc chăm chỉ để đảm bảo độ hoàn chỉnh của cốt truyện.】
Nói mà như đang nghiến răng nghiến lợi vậy má...
Hệ thống làm gì để Thiên Đạo khởi động lại tuyến thời gian bây giờ? Cười chết, nhìn Thiên Đạo giống rảnh lắm hả?
[ Cậu nói thừa. Tôi vẫn muốn tiếp tục tồn tại ở thế giới này, đương nhiên là hy vọng nó ổn định khỏe mạnh, lâu lâu dài dài mà tiếp tục. ]
Trận này tỷ thí cũng nên kết thúc rồi.
Không phải Trúc Ẩn Trần không muốn kéo dài thời gian để trò chuyện cùng hệ thống, mà là do đối thủ của y quá cùi bắp, y có trì hoãn bao lâu nữa thì cũng vô nghĩa.
Gió lạnh nổi lên từ bốn phía, xích sắt trên đùi Trúc Ẩn Trần bị đóng băng trong nháy mắt, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đã gãy thành nhiều đoạn.
Dương Sùng sủng sốt, không sao, y chỉ mới thoát khỏi tầng thứ nhất trận pháp mà thôi, hắn vẫn còn có......
Một bóng hình trắng xẹt qua tầm mắt hắn, phía sau lưng đã trúng một đòn nặng nề, tầm mắt Dương Sùng quay cuồng, hắn đã bị đập xuống đất chỉ bằng một đòn.
Một giọng nói lãnh đạm vang lên từ phía trên đỉnh đầu: "Ngươi là Kim Đan?"
Ngươi là Kim Đan?
Dương Sùng không còn nghe được những âm thanh khác nữa, trong đầu chỉ mãi vang vọng những lời này.
Hắn là Kim Đan, hắn đương nhiên là Kim Đan rồi!
Hắn thông qua bài kiểm tra đại hội tân tú, và hôm nay, khi đã 190 tuổi, hắn cuối cùng cũng đã nắm được cơ hội cuối cùng này.
Nhưng vì cái gì, vì cái gì mà người này nói hắn không phải Kim Đan?!
Vì cái gì?
Trúc Ẩn Trần biết cảnh giới nào cũng có người này người kia, nhưng Kim Đan này cũng quá gà rồi đi, cái cơ bản nhất là thần thức ngoại phóng cũng không biết, trừ việc linh lực cao hơn một tí, phương thức chiến đấu so với Trúc Cơ kỳ cũng chẳng có gì khác nhau.
Cái thể loại này cũng có thể tới đại hội tân tú á? Quả nhiên là cục phúc lợi được chuẩn bị cho nam chính, một cái ngụy Kim Đan chỉ lợi hại hơn Trúc Cơ có mấy tẹo.
"Trận đấu này Trúc Ẩn Trần thắng."
[ Cái trình độ này... Hệ thống, cậu có chắc là hắn có thể lọt vào mười thứ hạng đầu, chờ sư đệ của tôi tới băm hắn sao? ]
【 Không thể, cho nên ký chủ cố lên, âm thầm trợ giúp nhân vật chính ổn định thứ hạng. 】
[ Kể cả tôi có cố hết sức bước vào mười hạng đầu thì tôi cũng không thể giúp Nam Cung Phá Thiên lấy vị trí thứ nhất được. ]
【 Thiên Đạo sẽ tự có cách.】
Đây là ý tứ của Thiên Đạo?
Trong lúc y đang suy tư vạt áo truyền đến lực đạo.
Trúc Ẩn Trần cúi đầu nhìn, trong miệng Dương Sùng lẩm bẩm những lời nói mơ hồ không rõ ràng, cong người lên, ngẩng đầu, trong đôi mắt đục ngầu màu đỏ tươi.
!
Đây là! Nhập ma?
Dương Sùng cười điên cuồng, phun ra một cây kim dài, sau đó hô to một tiếng: "Chết đi!"
Cùng lúc đo, đám người rơm đang nằm rải rác trên sân lần lượt nổ tung.
Trúc Ẩn Trần bị dọa một chút, nhấc một chân đá hắn ra.
"Sư huynh!"
Đinh một tiếng, kim độc bị một đạo linh lực của trưởng lão đánh rớt.
Dương Sùng cũng bị một chân đá bay ra ngoài, lăn xa một quãng trên lôi đài.
Trên đùi y đau rát, vừa mới nhìn xuống đã thấy một cây kim mỏng đâm vào bên trong da thịt.
Trúng chiêu.
Điều động linh lực để thải độc ngược lại càng khiến độc tố phát tác nhanh hơn, linh lực từ miệng vết thương cũng từng chút một tiêu tán.
Trúc Ẩn Trần không dùng linh lực để bài trừ chất độc nữa.
Trước kia hắn cũng đã gặp qua loại độc, không chết được, ít nhiều gì cũng chỉ làm tiêu tán tu vi thôi, vừa lúc lợi dụng một chút.