Trúc Ẩn Trần không kiểm soát được cơ thể mình bước tới trước mặt hắn, hai gối khuỵu xuống quỳ sụp dưới chân Túc Ly với tư thế thần phục.
Túc Ly ngồi trên ghế, cúi người nắm cằm y: "Có phải là ta đã quá lâu không sử dụng thuật con rối, khiến ngươi quên mất thân phận của mình không."
"Con rối sống của ta."
Giọng điệu dịu dàng mang lên nọc độc chết người: "Mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta, dùng đồ của ta mà nói điều kiện với ta? Huyền Cầm, ngươi không ngây thơ đến thế chứ."
Trúc Ẩn Trần cười khẩy: "Con rối sống, sống với thân phận như vậy, thà chọn cái chết còn hơn."
Y biết mình đang mạo hiểm chọc giận Túc Ly, nhưng y cần phải điên một lần.
Đây mới là phản ứng y nên có, không có hệ thống làm hậu thuẫn, khi nghe người quan trọng gặp nguy hiểm, có khả năng nhất sẽ nói ra những lời này.
Trước khi có tu sĩ Băng linh căn thứ hai xuất hiện, Túc Ly đại khái sẽ không giết y, Trúc Ẩn Trần đang ngầm thử, nếu y muốn phản kháng muốn tìm ra điểm yếu của Túc Ly, y phải hiểu rõ người này.
Y không thể kiểm soát được, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra một ít nguy hiểm cho nhân vật chính, sống sót đến kết cục đánh lén chính là kết quả lý tưởng nhất, còn xác suất Túc Ly đi theo cốt truyện, Trúc Ẩn Trần cũng không muốn nghĩ đến khả năng đó có bao nhiêu xa vời.
Túc Ly kích hoạt hồn ấn, ánh mắt Trúc Ẩn Trần lập tức mờ đi, ý thức bị kéo vào thức hải, từ hồn ấn vươn ra nhiều sợi xích, trói chặt tứ chi và cơ thể của y, thu lại, ép xuống, cuối cùng không thể không quỳ xuống, tư thế giống hệt bên ngoài.
Trúc Ẩn Trần giãy giụa một lúc, phát hiện sợi xích càng thu càng chặt, trói chặt lấy cơ thể.
Hồn ấn, còn có thứ quái quỷ này!
Năm giác quan vẫn kết nối với bên ngoài, tai nghe thấy phán quyết tàn nhẫn của kẻ gây ra tất cả: "Ngươi không có lựa chọn."
Trúc Ẩn Trần: "Ngươi có giỏi thì trói ta cả đời đi."
"Sống nhục nhã như thế này vì ngươi rõ nhất. Nếu bọn họ chết vì âm mưu của ngươi, ta cũng sẽ không sống nhục dưới tay kẻ thù!"
"Nhục nhã? Ta đối đãi với ngươi cũng không tệ?" Túc Ly cảm thấy mình đã rất nhân từ với con rối nhỏ, không bắt y pha trà dâng nước, giết người phóng hỏa, đánh chửi tìm trò vui, thậm chí còn chữa thương giải độc, mua áo cho mặc, đút cơm cho ăn.
Trúc Ẩn Trần: "Không có ngươi ta càng sống tốt hơn."
Thần thức của Túc Ly thông qua hồn ấn tiến vào thức hải của Trúc Ẩn Trần: "Thật phiền phức, hay là phong ấn ký ức của ngươi cho xong nhỉ."
Trúc Ẩn Trần:!!!
Khốn kiếp! Hiểu cái rắm! Quả nhiên không thể đoán được suy nghĩ của kẻ điên!
Thật sự bị phong ấn ký ức thì hoàn toàn xong đời, những thứ trong ký ức của y có thể để Túc Ly nhìn thấy sao?!
Nhìn Túc Ly tiến tới gần mình, Trúc Ẩn Trần giận dữ nói: "Túc Ly! Ngươi dám động vào ta! Ta lập tức tự hủy thần thức!"
Túc Ly không chút lay động: "Ừ, ngươi chết, ta sẽ tiễn người ngươi quan tâm xuống cùng ngươi."
"Để ngươi không cô đơn."
Cuộc trò chuyện đến đây rơi vào bế tắc.
Túc Ly: "Huyền Cầm, thay vì ở đây làm trò ngớ ngẩn, chi bằng thử lấy lòng ta, làm chủ nhân vui mới có phần thưởng, đó là quy tắc."
Trúc Ẩn Trần cắn chặt răng: tên này thực sự coi mình là chủ nhân, coi y là sủng vật.
Lấy lòng? Y chưa bao giờ hạ mình để lấy lòng người khác, y có thể hầu hạ sư phụ, làm sư đệ sư muội vui vẻ, có thể ném ra một đống linh thạch cho bạn tốt, nhưng tất cả là vì y muốn.
"Nhưng, ngươi hình như không học được điều này." Túc Ly cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt này xuất hiện biểu cảm nịnh nọt hèn mọn đó.
Nếu có một ngày nào đó, Trúc Ẩn Trần cúi đầu, bị nhiễm bởi những lời nói và hành vi tục tằng khiếp nhược đó, trò chơi này cũng sẽ kết thúc.
Đầu ngón tay vuốt dọc theo da mặt đến khóe mắt, tiếp xúc giữa thần hồn, cảm giác càng thêm rõ ràng, tựa như kịch độc độc vật chậm rãi trườn trên da.
Trong mắt đầy nhẫn nhịn và lửa giận lại thêm chút bài xích và không thoải mái, cùng với sát ý chưa từng tan biến.
Túc Ly đột nhiên nhớ lại dục vọng mạnh mẽ nhất khi lần đầu nhìn thấy đôi mắt này.
Đào ra, đóng băng, giữ lại mãi mãi.
"Huyền Cầm, cầu người thì phải trả giá, móc mắt ngươi ra, tự mình đóng băng, một mắt bảo vệ một người thế nào?" Giọng nói chậm rãi ôn hòa, mỗi chữ như có gai nhọn, đâm vào máu thịt xương tủy, lạnh lẽo mà tàn nhẫn.
"Yên tâm, ta có thuốc chữa thương tốt nhất, có thể để ngươi mọc lại mắt mới, muốn móc bao nhiêu lần cũng được."
Ngón tay đặt bên mắt như sẵn sàng cắm vào bất cứ lúc nào, từng dây thần kinh đều đang liều mạng kêu gào nguy hiểm.
Trúc Ẩn Trần: Aaa! Ý tưởng bệnh hoạn gì thế này, sư phụ! Có người muốn móc mắt đệ tử của người nè!!!!!
Hệ thống! Tác giả nguyên tác là ai! Làm thế nào mà người đó viết ra được kẻ biến thái bệnh hoạn như Túc Ly vậy!!!
Y rảnh rỗi sinh sự với Túc Ly làm gì, bây giờ thì tốt rồi, bản thân bị đặt trên đống lửa.
Nếu y không biết cốt truyện, lấy tình cảm của mình với bạn bè thân thích, móc một mắt để bảo vệ một người, y tuyệt đối sẽ đồng ý.
Nhưng y biết những kẻ đó không chỉ không gặp chuyện mà còn có cơ duyên, móc mắt ra cũng là vô ích, nghĩ sao cũng thấy lỗ.
Trúc Ẩn Trần cố gắng chịu đựng hối hận và đau lòng hỏi: "Ngươi sẽ giữ lời?"
Túc Ly dường như rất vui vẻ, cười nhẹ một tiếng: "Ta không đảm bảo họ sẽ sống sót ra ngoài, bí cảnh rất lớn mà."
"Ngươi!" Trúc Ẩn Trần ngoài mặt giận dữ không thể áp, thực tế cũng rất bực bội, chửi thề, tên này đang đùa giỡn y!
Nhưng may là Túc Ly đủ vô đạo đức, y có thể không cần móc mắt nữa.
Túc Ly: "Nếu thật muốn chết, chờ bí cảnh Tiểu Thanh Lan kết thúc cũng không muộn, biết đâu bọn họ may mắn sống sót thì sao?"
Âm hiểm, vào lúc này biết rõ là kế hoãn binh, rất có khả năng có mưu mô, lại có mấy người không hy vọng vào khả năng đó, con người có hy vọng thì ý định tự tử sẽ bị dao động.
"Hừ." Trúc Ẩn Trần cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần bi thương: "Túc Ly, sao ngươi không giết ta ngay từ đầu? Giống như con lang yêu đó."
Caua trả lời của Túc Ly vẫn là câu nói trước kia: "Mắt của ngươi rất đẹp."
Đẹp cái rắm! Trong miệng không có một lời nói thật. Thực ra ngươi giữ ta lại chỉ để dùng ta làm vật hiến tế thôi chứ gì!
Khuôn mặt Trúc Ẩn Trần đầy đau đớn và lạnh lùng như thể đã từ bỏ mọi giãy giụa: "Lẽ ra ta nên tự móc đôi mắt này ra trước khi gặp ngươi."
Dứt lời nhắm mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy người trước mặt.
"Không định đi thông báo cho nhóm sư muội của ngươi chuẩn bị sẵn sàng sao? Đệ tử của Tiên Tôn có thể mua pháp khí với giá ưu đãi trong môn phái."
Mặc dù sư đệ và sư muội của y đều có cơ duyên, nhưng đến cuối cùng đều phải chiến đấu với tà tu. Y cần phải trang bị cho đám nhóc đó đến tận răng.
Sợi xích nới lỏng lùi lại vào bên trong hồn ấn.
Khi mở mắt trở lại, ý thức đã quay về cơ thể. Trước mắt y là ngực và bụng của Túc Ly,quần áo mơ hồ phác họa ra vòng eo tỉ lệ hoàn mỹ cùng với đùi thon dài.
Hai chân Trúc Ẩn Trần vẫn đang quỳ, khuôn mặt lạnh lùng đứng dậy, bước vào phòng ngủ.
Từ phía sau vang lên giọng nói quan tâm của Túc Ly: "Linh thạch của ngươi đủ không? Nếu không đủ có thể đến mượn ta."
Rầm——
Cánh cửa đóng sầm lại.
A a a! —— có bệnh!!!
Một lúc sau.
Cánh cửa lại mở ra.
Trúc Ẩn Trần bước đến trước mặt Túc Ly duỗi tay ra: "Linh thạch."
Có linh thạch miễn phí sao không cần, dùng của Túc Ly không thấy đau lòng chút nào. Hắn dám cho, mình dám dùng!
Gì cơ? Đây là mượn nên phải trả lại?
Kiếp sau nhá.
*
Tại chỗ trao đổi của Chấp Sự Đường Thái Nhất Huyền Tông.
Đệ tử phụ trách ghi chép tươi cười rạng rỡ: "Chào ngài, đây là pháp khí phòng ngự ngài đã mua."
Trúc Ẩn Trần nhận pháp khí đưa cho Tư Nguyệt Nhã.
Tư Nguyệt Nhã: "Sư huynh..."
"Đây là phù dịch chuyển của ngài."
Trúc Ẩn Trần cầm phù dịch chuyển đưa cho Liễu Nam Yên.
Liễu Nam Yên sợ chạm vào y, chỉ nắm lấy một góc của tờ phù rồi lùi lại.
"Đây là xuân đan cực phẩm của ngài."
Trúc Ẩn Trần cầm lấy bình dược ném cho Lan Vọng Sinh.
Lan Vọng Sinh: "Hàn Trúc."
"Đây là đan tránh chướng của ngài."
"Đây là của ngài..."
"Hàn Trúc!" Lan Vọng Sinh kéo tay y sang một bên: "Hàn Trúc, bí cảnh Tiểu Thanh Lan cũng không phải là địa ngục tuyệt thế gì, yêu thú bên trong cũng không mạnh, rất thích hợp để chúng ta vào luyện tập, ngươi mua nhiều đồ phòng thân và chạy trốn thế làm gì?"
Anh vừa đi một vòng, thấy đồ rất tốt, nhưng giá hơi chát, Hàn Trúc tự mua còn chưa nói, còn liên tục đưa cho anh.
Một hai cái thì không sao, nhưng đây gần như nhét đầy một túi trữ vật, khiến anh vừa nhìn vừa sợ hãi.
Nhiều sao? Trúc Ẩn Trần không thấy nhiều chút nào, bí cảnh Tiểu Thanh Lan trước đây không phải là nơi nguy hiểm, lần này bọn họ vào nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Tình hình thực tế không thể nói, Trúc Ẩn Trần bịa chuyện: "Ta có dự cảm không tốt, gần bí cảnh nên cẩn thận."
"Dự cảm? Ngươi đâu phải người của Bạch Ngọc Kinh, sao cũng bắt đầu tin vào cái này? Bạch Ngọc Kinh lần này cũng có người vào, bọn họ còn chưa tính ra bí cảnh lần này có vấn đề gì."
Lan Vọng Sinh đặt cánh tay lên vai Trúc Ẩn Trần, nhướng mày trêu chọc: "Ngươi không phải đã lâu không ra ngoài đánh nhau nên ngứa tay đó chứ, không sao, huynh đệ ta sẽ che chở cho ngươi."
Tư Nguyệt Nhã đá vào mông anh: "Đừng để tay lên vai sư huynh ta, ngươi không có xương à."
Khi quay sang sư huynh nhà mình, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: "Sư huynh, hôm nay huynh mua quá nhiều đồ rồi."
Trúc Ẩn Trần: "Cầm lấy đi, không dùng tới cũng không sao, về có thể bán lại, coi như để sư huynh yên tâm."
Tư Nguyệt Nhã nghĩ thấy có lý, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Lan Vọng Sinh vỗ mông mình, lắc đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nữ nhân."
Liễu Nam Yên lấy ra một chuỗi hồ lô, bên trong có tiếng nước: "Đây là rượu thuốc mới ta ủ ra, hiệu quả giải độc chưa rõ, nhưng hiệu quả mạnh hơn đan dược giải độc trên thị trường nhiều."
Những tu sĩ mặc lục bào xung quanh đến mua đồ nghe vậy liền nhìn qua.
Ai dám nói lớn vậy, không biết bảy phần đan dược trên thị trường là do Dược tông cung cấp à?
Khi thấy thẻ gỗ đen có khắc chữ "Xuyên" ( 川) trên thắt lưng của Liễu Nam Yên, bọn họ liền cúi đầu giả vờ như không nghe thấy gì.
"Ê, nữ tu kia vừa nói rượu thuốc của mình hiệu quả hơn đan dược kìa, ngươi không tức sao?" Một người bạn của đệ tử Dược tông hỏi.
Lần trước có người nói mình luyện đan giỏi hơn Dược tông, bạn hắn lao lên lý luận và tỷ thí với người ta, cuối cùng thắng mới thôi.
Đệ tử Dược tông: "Ồ, nàng cũng là người của tông môn chúng ta."
"Vậy thôi sao? Hôm qua ngươi còn cãi nhau với đồng môn về việc ai luyện đan nhanh hơn." Người bạn kia rõ ràng không tin.
Đệ tử Dược tông không nói gì, nghĩ bụng sao mà giống được? Vị này chính là người dám bái Xuyên Ô Dược Quân làm sư, mới vào tông chưa lâu, nghe nói cả người đều độc như sư tôn, chạm vào một cái có khi mất luôn cái mạng nhỏ của hắn.
Giờ đệ tử Dược tông đều ngầm gọi là tiểu độc quân, hắn là đệ tử bình thường, tránh xa còn không kịp, những người dám gần tiểu độc quân như vậy cũng to gan thật.