Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 42



Vị trí của bí cảnh Tiểu Thanh Lan cách khá xa Thái Nhất Huyền Tông, dù ngồi linh thuyền cũng phải mất vài ngày bay.

Ngày tháng trên linh thuyền của Trúc Ẩn Trần trôi qua rất thoải mái, có sư muội và bạn tốt thỉnh thoảng ghé thăm, nên cũng không nhàm chán.

Sự yên bình lâu ngày khiến y gần như quên mất cốt truyện và nhân vật Túc Ly.

Cho đến khi Lan Vọng Sinh thuận miệng nói: "Đoá hoa đào của ngươi cũng ở trên thuyền, sao không gặp hắn?"

Câu nói này như một công tắc, ngay lập tức trong đầu Trúc Ẩn Trần hiện lên cảnh Túc Ly mỉm cười mà móc mắt y, cả cơ thể cứng đờ.

Mai Nhận Thu đang cầm hai chiếc kim để đan ổ cho quả trứng, ngẩng đầu lên từ mớ len rối: "Đoá hoa đào cái gì?"

Lan Vọng Sinh vừa gặm hạt dưa vừa nói: "Túc Ly, chính là đại đệ tử của tiên tôn."

"Ồ, thì ra là... khoan? Túc Ly không phải là nam à?" Mai Nhận Thu ngạc nhiên ngẩng đầu, chẳng phải trước đây bọn họ còn đánh nhau một trận, đúng là nam mà.

"Hàn Trúc, ngươi khi nào đoạn tụ?"

Trúc Ẩn Trần bất đắc dĩ: "Không đoạn."

Y còn chẳng có sợi tơ tình duyên nào, đoạn tụ với ai, đoạn tụ với người trong suốt vô hình à?

Bị hai người làm cho phân tâm, gương mặt của Túc Ly cũng bị quét sạch khỏi đầu y.

Lan Vọng Sinh gặm xong hạt dưa, cầm quả quýt lên chơi đùa: "Đều nói là đóa hoa đào, rõ ràng là Túc Ly đơn phương."

Mai Nhận Thu: "Thì ra là vậy, ta nói Hàn Trúc mà là đoạn tụ, giữ bên mình một đại nam tử tuyệt thế như ta sao lại không có chút dấu hiệu nào."

Nói rồi khoe cơ bắp mạnh mẽ trên cánh tay, bên trên còn vướng một sợi len.

Lan Vọng Sinh sờ mặt mình: "Đúng thế, dù không nhìn trúng loại thô ráp như lão Mai, chẳng lẽ không phải còn có ta người đẹp như ngọc diện lang quân sao?"

Trúc Ẩn Trần liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Hừ, một tên ngốc bị người ta mua còn cho người ta đếm tiền, một con ma bài bạc nghèo túng bán cả thân mình, ai cho các ngươi tự tin đấy."

Năm xưa y gặp hai người này, một người bị giam ở sòng bạc, một người bị bán vào kỹ viện, đều là y bỏ tiền chuộc ra.

Lan Vọng Sinh xua tay: "Đó là chuyện lúc nhỏ, gần đây vận may của ta không tệ."

Mai Nhận Thu hung ác giơ nắm đấm: "Giờ không ai dám bắt cóc ta, ta sẽ đánh chết chúng!"

Tàu bay đột nhiên rung mạnh.

Tư Nguyệt Nhã đẩy cửa đi vào, kêu lên: "Sư huynh, bên ngoài xảy ra chuyện rồi!"

Phía sau là Liễu Nam Yên đứng cách khoảng một mét: "Phòng hộ của linh thuyền bị thủng một lỗ, nhiều yêu thú nhỏ có cánh bay vào tấn công linh thuyền, nhiều tu sĩ đã ra ngoài giúp dọn dẹp yêu thú."

Trúc Ẩn Trần bình tĩnh nói: "Ừm, đừng hoảng, trưởng lão dẫn đội sẽ xử lý tốt."

Một linh thuyền bốn nhân vật chính, trên đường không gặp chút chuyện cũng thật có lỗi với thân phận của các ngươi.

Cốt truyện này y cũng biết, tà tu đến thăm dò địa điểm thôi, bọn họ cũng muốn tiến vào bí cảnh, đến xem trước trận doanh có những ai.

Còn để làm nổi bật Nam Cung Phá Thiên, thể hiện thực lực, tích lũy danh vọng, bằng không khi tiến vào bí cảnh đến giai đoạn tập hợp tu sĩ phản công tà tu, không ai nghe hắn ta thì rất xấu hổ.

Mai Nhận Thu: "Chúng ta không ra ngoài giúp đỡ sao?"

Trúc Ẩn Trần: "Không cần, trưởng lão dẫn đội là đại năng xuất khiếu, chuyện ông ấy không giải quyết được, chúng ta ra ngoài cũng vô ích, nếu thực sự đến mức đó trưởng lão cũng sẽ liên lạc với người lợi hại hơn trong tông môn đến chi viện."

Liễu Nam Yên: "Vậy những yêu thú bên ngoài, là trưởng lão cố ý cho vào."

"Để xem phản ứng của chúng ta?" Lan Vọng Sinh không vui ngồi lại ghế, xòe tay: "Chán ngắt, ai muốn ra ngoài diễn trò cho bọn họ xem."

Mai Nhận Thu tiếp tục đan len, hắn còn phải nuôi trứng, không có thời gian ra ngoài đánh chim nhỏ.

Tư Nguyệt Nhã nhìn người cơ bắp to con ngồi đan len, lập tức có hứng thú: "Ngươi đang đan gì vậy?"

Lan Vọng Sinh chỉ vào quả trứng trong lòng Mai Nhận Thu: "Đây, đan ổ cho quả trứng bảo bối của hắn."

Mai Nhận Thu lo lắng nhìn mớ len, cầu cứu: "Tiểu Nhã sư muội, ngươi biết đan len không? Nữ hài tử các ngươi chắc giỏi việc này hơn, ta thực sự không hiểu mấy sợi len này."

"Ta, cái đó, có biết đan nút không?" Tư Nguyệt Nhã xấu hổ sờ mũi: "Cái này ngươi phải tìm nhị sư tỷ nhà ta, mũ và quần áo mùa đông của ta khi nhỏ đều do sư tỷ làm."

Còn nàng... ừm, ai nói nữ hài tử nhất định giỏi thủ công, nàng giỏi múa kiếm hơn, dùng kiếm khí đánh chim cực chuẩn.

Mai Nhận Thu nhìn Liễu Nam Yên.

Lưu Nam Yên: "Cho ta một bộ kim chỉ, đừng lại gần ta quá."

Hai người cách nhau hai ba mét, cầm len so qua so lại, đại hán hai mét học đan len, hình ảnh có cảm giác mâu thuẫn không thể diễn tả.

Lan Vọng Sinh đỡ trán: "Lão Mai thật là, trứng còn chưa nở ra mà."

Trúc Ẩn Trần: "Giai đoạn suy giảm của người mới làm cha?"

Rầm ——

Thân tàu lại rung lên, các vật dụng trong phòng rơi hết xuống đất.

Ầm!

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, bức tường phía sau Trúc Ẩn Trần bị đâm thủng, mảnh vỡ của bức tường rơi ra, như viên đạn bắn vào trong phòng.

Hàn khí đột ngột hạ xuống, một bức tường băng xuất hiện sau lưng Trúc Ẩn Trần, sau một loạt tiếng lách cách vang lên, trên tường băng khảm đầy tạp vật.

Trúc Ẩn Trần phẩy tay, cả bức tường băng cùng các mảnh vỡ dính trên đó bay ra, rơi xuống boong tàu.

Vài tu sĩ suýt bị tường băng đập trúng vừa định phát tác thì nghe thấy giọng nói lạnh băng vang lên.

"Ai, phá hỏng phòng của ta?"

Người biết nhìn về phía phát ra công kích, người không biết cũng theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, trên boong trừ những người còn đang đấu với yêu thú, đa số tu sĩ đều nhìn về một người.

Trúc Ẩn Trần chết lặng, Nam Cung Phá Thiên à, ngươi không lo lấy danh vọng của ngươi đi? Không có việc gì lại gây rắc rối, ở đây không có ai làm nền cho ngươi đâu.

Mấy người trong phòng cùng bước đến mép phòng, đứng cạnh Trúc Ẩn Trần nhìn xuống.

"Ồ, đây không phải là Nam Cung đại công tử sao? Sao chiêu thức cũng không khống chế được thế." Lan Vọng Sinh đột nhiên thay đổi giọng, trở nên âm trầm, sắc bén: "Hay là ngươi cố ý?"

Bên cạnh Nam Cung Phá Thiên có Yến Nhi đi theo và thị nữ Cung Tiểu Lục, nâng quạt chém rơi một con dơi yêu thú, trả lời: "Xin lỗi, ta không ngờ trong phòng còn có người, cứ nghĩ mọi người đã ra ngoài giết yêu thú, không biết mấy vị đang ngồi ở cửa xem kịch."

Một câu khơi dậy không ít người bất mãn, đặc biệt là mấy tu sĩ suýt bị băng đập trúng.

"Chúng ta đang vất vả giết yêu thú, một đám Kim Đan Nguyên Anh các ngươi trốn trong phòng, còn không biết xấu hổ mở miệng."

"Ta sớm đã thấy bọn họ không giống người tốt, phí công có tu vi cao như vậy."

"Nếu không phải nhờ chúng ta ở bên ngoài vất vả, bọn họ làm sao có thể ngồi yên được như vậy?"

"Đúng vậy, không biết ơn thì thôi, lại còn kiêu ngạo."

"Nam Cung sư huynh đừng để ý đến bọn họ, phòng bị hỏng là báo ứng của bọn họ."

"Ha."

Liễu Nam Yên lấy ra một bình thuốc nhỏ: "Một đám yêu thú chưa đến Nguyên Anh kỳ, cũng đáng để các ngươi làm ầm ĩ như vậy."

Nàng mở nắp bình, nghiêng bình cho một giọt thuốc rơi ra, mùi hương không mấy dễ chịu lan tỏa, yêu thú ngửi thấy liền dừng lại, đậu trên các kiến trúc gần đó.

"Mùi gì vậy?"

"Yêu thú dừng lại rồi."

"Mau nhìn, yêu thú không bình thường!" Các tu sĩ xung quanh quan sát.

Yêu thú an tĩnh bỗng trở nên hung bạo hơn, bắt đầu tấn công đồng loại, dùng răng cắn, dùng móng vuốt xé xác đối phương, máu tươi bắn ra tung tóe như mưa phùn.

Mọi người kinh ngạc vô cùng: "Những con yêu thú này đang tự giết nhau!"

Nam Cung Phá Thiên ngơ ngác nhìn liễu Nam Yên, một tu sĩ luyện dược lại có thể làm được như vậy sao?

Trúc Ẩn Trần thở dài trong lòng, xong rồi, danh vọng đã thuộc về nhị sư muội của y. Giờ y đã hiểu tại sao, dù cùng là nhân vật chính, hệ thống lại có chút không hài lòng với Nam Cung Phá Thiên.

Tên này trong cốt truyện, là người mạnh nhất, nhiệm vụ cốt truyện cũng cất sắc nhất. Tuy nhiên trong thế giới hòa trộn kịch bản này, còn có nhiều nhân vật lợi hại hơn nhiều, nếu đặt ở cùng nhau mà hắn ta muốn áp đảo tất cả, đứng một mình trên đỉnh, quá khó.

Chỉ riêng Túc Ly đã đủ để hắn ta không thể ngóc đầu được lên, phải có sự can thiệp của Thiên Đạo mới có thể trở thành người đứng đầu, mà đây mới chỉ là giai đoạn đầu, khi đến giai đoạn sau Thiên Đạo không thể can thiệp, độ khó nhiệm vụ của y sẽ cao nhất trong số các quyển sách.

Hệ thống...

Lần này lại không xuất hiện.

Đã hai lần rồi.

Ánh sáng lạnh trắng lóe lên, chạy qua giữa các yêu thú đang giết nhau, ngay sau đó tiếng sấm vang cả trời đất, ánh sáng chói lòa lóe lên, yêu thú khắp nơi biến thành xác cháy.

Gió thổi qua, xác cháy tan rã, như bụi khói đen tản ra.

Toàn trường im lặng.

Trong giới tu chân, thực lực mới là tất cả, bất kể trước đó bọn họ nghĩ gì, đứng trước sức mạnh kinh người này, tất cả đều câm nín không nói được gì.

Trúc Ẩn Trần cũng lặng thinh không nói, y muốn cho hai người phía sau tự ý ra oai một quả đấm.

Nhị sư muội của y ra oai thì không sao, nàng là một dược tu, thể hiện chút thực lực để không bị coi thường, hơn nữa còn có hào quang nhân vật chính bảo vệ.

Còn hai người các ngươi, một là phản diện, một không biết có phải nhân vật phụ hay không mà cũng tham gia vào?!

Chỉ vì y mải nghĩ về hệ thống mà hai người này liền hành động, một dùng sét đốt thành tro, một dùng gió thổi bay tro, phối hợp còn rất ăn ý.

Bên ngoài tà tu đều đang quan sát, hai người không chờ được đến trọng điểm rồi tấn công sao?

"Đều trở về nghỉ ngơi đi." Trưởng lão Vân Phiến xuất hiện nói.

Nam Cung Phá Thiên cũng nhận ra sự kỳ lạ phòng hộ của linh thuyền bị thủng lỗ, một cổ buồn bực tràn ngập trong lòng, hắn ta thực sự không làm gì sai, nhưng lại cảm thấy mọi thứ đều không đúng.

Thuận buồm xuôi gió suốt mấy chục năm, lần đầu tiên ở nơi công cộng nếm trải cảm giác bị áp chế vô lực như thế này, trước đây những người thua hắn ta có phải cũng có cảm giác này không?

Không, không phải lần đầu tiên.

Nam Cung Phá Thiên nhìn tu sĩ áo trắng được các tu sĩ khác vây quanh, lòng không thoải mái.

Hàn Trúc, người này, mỗi lần đối đầu với y, kết quả đều khác với dự tính của hắn ta.

Người đứng đầu tân tú gây tranh cãi, bái sư tiên tôn nhưng chỉ có mình hắn ta không được lên đài cao, người trong lòng hắn ta cũng chỉ có người này trong mắt!

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Rốt cuộc sai ở đâu?

Cuộc đời Nam Cung Phá Thiên không nên như thế này!

Trúc Ẩn Trần cũng đang nghi hoặc, Nam Cung Phá Thiên trừng mắt nhìn y làm gì?

Trên mặt y có gì sao?

Đập nát tường phòng của y mà còn có mặt mũi trừng y, danh vọng cũng không thu hoạch được, đúng là nhân vật chính không biết cố gắng.

Phòng bị thủng một lỗ lớn, Trúc Ẩn Trần đành phải chuyển sang một phòng trống khác.

Mở cửa ——

Rầm! Cửa đột nhiên đóng sầm một cái.

Trúc Ẩn Trần mặt không biểu cảm nghĩ, chắc chắn mình đã đi nhầm, không thì sao lại có một sinh vật hình người không nên tồn tại ở bên trong được.

Thử mở các cửa phòng gần đó, phát hiện ngoài căn phòng lúc nãy, tất cả cửa phòng trên hành lang đều bị phong ấn, không thể mở được.

Trúc Ẩn Trần lại mở cửa ban đầu: "Ngươi lại muốn làm gì?"

"Sao lại nóng nảy vậy, vào uống ly trà đi, giải nhiệt, tĩnh tâm."

Túc Ly giơ tay làm động tác mời, hơi ngẩng đầu, mi mắt nhướn lên, khóe miệng nở nụ cười lịch sự, khiến người ta liên tưởng đến một thầy giáo hiền lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.