Ánh mắt Trúc Ẩn Trần bị tiếng gõ cửa thu hút, đầu hướng ra ngoài cửa, sư huynh, nơi này chẳng lẽ là Thái Nhất Huyền Tông.
"Im lặng chờ ta một lát." Túc Ly tròng lên một tầng thuật định thân cho Trúc Ẩn Trần, đứng dậy đi về phía cửa.
Trước giường dựng lên một tấm bình phong, ngoài cửa không nhìn thấy ai, chỉ có thể nghe thấy một nam một nữ khác nhau vấn an Túc Ly.
Ngoài cửa.
Từ Văn Đình chắp tay đưa lên một cái túi trữ vật: "Túc Ly sư huynh, đây là quả bích lạc mà huynh đã đổi và vạn năm thạch trung nhũ."
Túc Ly: "Làm phiền sư đệ, loại chuyện chạy vặt này, sao hai người các ngươi lại tự mình tới?"
Từ Văn Đình nhắc nhở nói: "Đại trận bảo vệ tông môn đã phát hiện ra một khí tức kỳ lạ. Sư huynh nếu có bạn bè đến thăm, xin hãy đến Chấp Sự Đường để ghi lại, tránh cho đại trận trong tông môn làm bị thương."
Hắn ta là đệ tử của trưởng lão trấn giữ trận pháp, hẳn là tới đây xem xét tình huống.
Túc Ly: "Hắn gặp được ma tu, hiện tại đang trọng thương chưa lành không tiện hành động, lát nữa ta sẽ dẫn hắn đi làm sổ khách."
Thì ra là thế, chẳng trách sư huynh đột nhiên đổi thạch nhũ lấy thánh dược chữa thương.
Từ Văn Đình gật đầu: "Ta sẽ báo đúng sự thật cho Chấp Sự Đường."
So với, việc công xử theo phép công của Từ Văn Đình, Tống Tử Tịch lại hoạt bát hơn rất nhiều: "Túc Ly sư huynh, đại hội tân tú sắp bắt đầu rồi, sư huynh có tham gia không?"
Bên ngoài Túc Ly là một sư huynh ôn hoà dễ gần, bình dị gần gũi, đương nhiên muốn nói chuyện tiếp.
"Sư tôn thực sự có ý định cho ta tham gia đại hội lần này."
Tống Tử Tịch kích động vỗ tay: "Thật tốt quá! Có Túc Ly sư huynh ở đại hội tân tú, chắc chắn phần thắng nhất định sẽ là Thái Nhất Huyền Tông chúng ta."
Túc Ly: "Tu chân giới không thiếu hạng người ngọa hổ tàng long, thế hệ chúng ta phần lớn đều có năng lực, đại hội chưa bắt đầu, không thể xem thường."
Từ Văn Đình gật đầu đồng ý: "Lăng Vân Điện thu nhận huyết mạch thức tỉnh đạt tới tam trọng cảnh, Cung thiếu chủ Tam Tuyệt Cung cũng đã đến Kim Đan đại viên mãn. Ngoài ra còn có Bách Luyện Các, nghe nói ở chỗ bọn họ xảy ra chuyện kỳ lạ."
Tống Tử Tịch bất mãn lườm Từ Văn Đình đã phá hủy uy phong của mình: "Đó là lý do tại sao Túc Ly sư huynh lợi hại nhất, sư huynh ở Kim Đan trung kỳ sắp lên Nguyên Anh."
Từ Văn Đình: "Theo như ta được biết, á ——"
Túc Ly nhìn thấy Tống Tử Tịch đưa tay ra sau eo Từ Văn Đình, coi như không nhìn thấy quan tâm hỏi: "Sư đệ ngươi làm sao vậy? Sắc mắt của ngươi không ổn lắm."
Cơ bắp hai bên sườn Từ Văn Đình căng chặt, cố chịu đựng đau đớn nói: "Không có chuyện gì, sư huynh đổi thiên tài địa bảo nhất định là có chuyện quan trọng, bọn ta không quấy rầy sư huynh nữa, cáo từ."
Nói xong, hắn ta lập tức xoay người, nắm lấy tay Tống Tử Tịch ở phía dưới lưng, túm chặt cánh tay, dẫn người sau đi.
Tống Tử Tịch trợn to mắt nhìn hắn ta, ai phải đi, nàng khó lắm mới có thể thấy mặt của Túc Ly sư huynh.
Cái tên Từ Văn Đình nhà ngươi, cố ý hố ta có đúng không!!!
Tống Tử Tịch không muốn đi cũng chỉ có thể bất lực bị túm đi, để lại một câu: "Sư huynh tạm biệt."
Lưu luyến theo sau bị kéo đi.
*
Túc Ly lấy ra một hộp gỗ, bên trong là một bó sợi tơ trắng như tuyết, mỏng đến nỗi mắt thường không thể thấy rõ, tiếp theo là cái vạc dược, một thanh ngọc giản màu đen.
Trúc Ẩn Trần không quen biết mấy thứ này, nhưng y không mù, cái hộp gỗ kia có khắc biểu tượng của tông môn tà đạo múa rối xác, tông môn tà đạo đã bị tiêu diệt từ lâu, cái vạc bên cạnh lộ ra màu đỏ của máu.
Đồ vật của tông môn múa rối xác, lòng vòng nửa ngày hoá ra là muốn luyện y.
Ở trong Thái Nhất Huyền Tông thi triển tà thuật, hoàn toàn có thể.
Trúc Ẩn Trần thờ ơ nhìn cho đến khi Túc Ly lấy ra một bông hoa màu hồng mỏng kiều diễm ướt át, y không thể không hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Nếu y nhận không lầm, thứ này chính là hoa Hợp Hoan Lâu, chỉ cần nghe tên cũng có thể biết đó là thứ kích tình, ai luyện chế con rối còn cần thứ này?
Túc Ly nghe thấy liếc y một cái, biết Trúc Ẩn Trần hiểu lầm công dụng của bông hoa này, hắn sẽ không hảo tâm giải thích, vì thế cố ý cầm lấy thân cây xoay hai vòng: "Thích không? Đừng nóng vội, rất nhanh nó sẽ dùng ở trên người ngươi."
Não Trúc Ẩn Trần nổ tung, thế giới hủy diệt thì hủy diệt đi, mọi người cùng chết cũng không có gì không tốt, y hiện tại phải cùng tên khốn khiếp này đồng quy vu tận!
Nhưng tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng, sự thật lúc này đã không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Túc Ly cài bông hoa vào tóc y ở một góc độ mà Trúc Ẩn Trần không thể nhìn thấy, màu hồng của cánh hoa nhạt dần, nhanh chóng bị nhuộm một lớp màu trắng như tuyết, tiếp theo là sự pha trộn giữa đen và đỏ, hai màu khác nhau chiếm một diện tích không sai biệt mấy.
Mặc dù bề ngoài giống nhau nhưng đây không phải là hoa mê tình mà là hoa tình, có thể hiện cảm xúc trên cánh hoa, thay đổi bản thể màu sắc.
Sát ý thật xinh đẹp, chỉ là không đủ nhiều.
Âm thanh kiếm vang lên, Túc Ky rút bội kiếm ra, rạch một vết trên cổ tay dưới ánh mắt cảnh giác của Trúc Ẩn Trần.
Tâm trạng của Trúc Ẩn Trần chuyển từ cảnh giác sang kinh ngạc: Tự mình hại mình?
Chất lỏng màu đỏ tươi tiếp tục chảy xuống cổ tay, rơi vào vạc dược, thân vạc dường như trở nên tà tính hơn.
Túc Ly tùy ý ném bó sợi chỉ trắng vào vạc dược, cho đến khi bó sợi chỉ trắng hút no máu, đỏ tươi bắt mắt.
Sau khi Túc Ly ngừng đổ máu, sợi tơ trườn lên như một con rắn háu ăn, tấn công vết thương chưa lành của Túc Ly, muốn xé toạc kẽ hở, hút khô máu con mồi, chuyển thành chất dinh dưỡng.
Thật không may, nó đã nhận sai con mồi.
Túc Ly nắm lấy sợi tơ, giây tiếp theo, sợi chỉ đỏ vặn vẹo điên cuồng, lúc sau liền mất đi chuyển động, giống như một vật chết.
Sau đó hắn nhìn về phía Trúc Ẩn Trần, một tay khác cầm lấy ngọc giản màu đen, nói với y: "Ngươi có biết bên trong là cái gì không?"
"Một phương pháp chế tạo con rối sống, ta đột nhiên muốn thử xem."
Túc Ly khởi động công pháp, sợi chỉ đỏ chui vào ngón tay Trúc Ẩn Trần, xâm nhập vào cơ thể từng chút một.
Không đau, không cảm giác được gì, nhưng đánh sâu vào thị giác vẫn cảm thấy đau không kém.
Chán ghét trong mắt y gần như biến thành thực chất, nụ cười của Túc Ly ngày càng dày, khóe môi dần dần mở rộng, cuối cùng cười lớn: "Chán ghét ta, căm hận ta, cái này cũng rất tốt."
Hận thù càng mạnh thì dấu ấn công pháp sẽ càng sâu, cuối cùng sẽ thấm sâu vào tận xương tủy, khiến người không thể trốn thoát.
Chỉ còn lại một chút màu trắng tinh khiết trên cánh hoa tình, sát tâm của Trúc Ẩn Trần đã tiếp cận đỉnh núi, còn chưa đủ, xem ra phải thêm ít lửa.
"Nghe nói ngươi còn có ba sư muội."
Sát ý lạnh thấu xương lóe lên rồi biến mất, giọng nói của Trúc Ẩn Trần bình tĩnh, mang theo thề sống chết quyết tâm: "Ngươi đáng chết."
Túc Ly: "Nhưng ta sẽ không chết."
Có rất nhiều người nói lời này với hắn, nhưng bọn họ đều đã chết, còn hắn thì vẫn sống.
Xem đi, một kích đã khơi dậy lòng hận thù của một người, rất dễ dàng.
Túc Ly: "Ngươi cũng không thể chết, nếu ngươi chết, ta sẽ đi tìm nhóm sư muội của ngươi, ta tin tưởng bọn họ sẽ là vật thay thế tốt nhất."
Bông hoa tình đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ sẫm như máu.
Vào lúc Trúc Ẩn Tràn cảm thấy mình sắp bị phẫn bộ tràn đầy trong lòng ép đến phát điên, Túc Ly đưa tay chạm vào giữa trán Trúc Ẩn Trần.
Tinh thần lực dũng mãnh tràn vào thức hải, bá đạo xông vào lĩnh địa không thuộc về mình, để lại ấn ký trong thần hồn Trúc Ẩn Trần.
Sợi dây rối li ti dường như đã tìm thấy nhà của mình, toàn bộ được kết nối với nhau.