Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 83



Trúc Ẩn Trần nhàn nhạt nhìn anh một cái, không có chút áp lực nào cố tình đặt lên, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được áp lực vô hình: "Có vấn đề gì không?"

Gọi "vong thê" đã là tôn trọng y, trên thực tế Trúc Ẩn Trần còn muốn khắc chữ "vong thiếp" hoặc "vong nô", nhưng lý trí đã ngăn y dừng lại.

Lan Vọng Sinh không dám phản bác: "Không..."

"Vong thê"... thực sự không có vấn đề gì.

Hai nam nhân kết thành đạo lữ vốn không có danh xưng cố định, thường thì gọi nhau theo thói quen của hai người.

Trước đây, dù là tu vi hay thân phận địa vị, Túc Ly đều cao hơn Trúc Ẩn Trần, còn là người chủ động theo đuổi, mà Trúc Ẩn Trần lúc đó vẫn đang bị hàn độc quấy rầy, thân thể yếu đuối khiến người ta lo lắng, nên bọn họ tự nhiên nghĩ rằng người sau là bên yếu thế bị chiếm tiện nghi.

Bây giờ nghĩ lại, khi Túc Ly chết chỉ mới là Nguyên Anh trung kỳ, tu vi của Hàn Trúc đã cao hơn hắn, hơn nữa còn giải phong ấn tiệt duyệt kiếm ý, xuất khiếu đều tránh né, hóa thần ma đầu cũng chết trong tay y, ai mạnh hơn khi hai người này ở bên nhau vẫn chưa chắc chắn!

Lan Vọng Sinh chợt hiểu ra, thì ra là vậy.

Trước đây anh không nghĩ rằng Hàn Trúc lại thâm tình với Túc Ly như vậy, trước đây y đều tránh người khác, nhưng biến đổi của tiệt duyệt kiếm ý không thể giả mạo, ôi, người ra đi rồi mới phát hiện mình đã động lòng sao?

Tình đầu vừa nở đã phải chia lìa, như vậy Hàn Trúc càng khó mà dễ dàng bước ra được.

Người đã chết còn để lại yêu cầu này, rõ ràng là không muốn Hàn Trúc quên mình, thật là hại người.

Nhưng người đã chết, nguyện vọng cuối cùng chắc chắn là điều không thể bỏ qua, ài... việc này thật khó mà lý giải.

"Hàn Trúc à, trứng của Lão Mai sắp nở rồi, chúng ta cùng đi xem nhé?" Lan Vọng Sinh sợ bạn tốt một mình sẽ gặp vấn đề, chuẩn bị dẫn y ra ngoài cảm nhận sức sống tươi mới.

"Sắp nở rồi sao?" Trúc Ẩn Trần phủi bụi gỗ trên linh vị, đắp một tấm vải trắng lên rồi đặt trên bàn.

"Chờ một chút."

Y đứng dậy đi vào phòng trong, vừa mở cửa, Lan Vọng Sinh đã cảm nhận được cái lạnh buốt xương, ngoài cửa nắng chói chang, nhưng ánh sáng mặt trời không mang lại chút ấm áp nào.

"Không thể nào." Lan Vọng Sinh chậc lưỡi, nhanh chân theo vào.

Cảnh tượng trong phòng giống như anh dự đoán, trong quan tài làm từ hàn ngọc băng, nằm một người áo trắng, hai mắt nhắm bình yên như đang trong một giấc mơ đẹp.

Lan Vọng Sinh trợn mắt há hốc mồm, nhìn quanh nội thất của căn phòng, rồi kinh ngạc phát hiện ra căn phòng đặt quan tài băng này lại là phòng chính, Hàn Trúc y... để thi thể trong phòng ngủ?

Trúc Ẩn Trần đặt tay lên quan tài băng, nhẫn trữ vật cao cấp không kém phần thanh lịch trên ngón tay giống như một món đồ trang trí tinh xảo, ừm, chủ nhân ban đầu của chiếc nhẫn này là Túc Ly, hắn thực sự rất giàu, những linh thạch cực phẩm và các loại linh trân pháp bảo trong nhẫn trữ vật làm Trúc Ẩn Trần thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là một danh phận đạo lữ thôi mà? Chỉ cần người không sống trước mặt y, danh phận này cho hắn cũng được, Túc Ly còn có rất nhiều tài sản cá nhân, sau khi lễ đại điển đạo lữ kết thúc y có thể tiếp nhận!

Phát tài vì đạo lữ chết, thật không tồi.

Độc thực linh dược mà nhị sư muội thích, nguyên liệu luyện khí của tam sư muội, kiếm của tứ sư muội cũng nên luyện lại một chút, thiên tài địa bảo cần thiết cho công pháp ngũ hành của tiểu sư đệ cũng đã có phương pháp.

Túc Ly chết, cả thế giới trở nên tươi đẹp hơn, niềm vui từ của cải khiến khóe miệng Trúc Ẩn Trần không tự chủ nhếch lên một đường cong nhẹ, trong mắt hiện lên nụ cười.

Tuy nhiên, bây giờ y đang đối diện với xác chết trong quan tài băng, nụ cười này khiến Lan Vọng Sinh sợ đến mức suýt làm rơi kiếm đang ôm trong lòng.

Duỗi cánh tay để lấy lại kiếm, Lan Vọng Sinh lại nhìn vào trong phòng, chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, Hàn Trúc y thực sự đang cười!

Trong lòng một tiểu nhân đang ôm mặt hét lên: Trời ơi! Hàn Trúc không phải bị đả kích quá lớn nên phát điên rồi chứ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì để giúp huynh đệ tỉnh táo lại một chút, vượt qua kiếp tình này?!

Trúc Ẩn Trần thu toàn bộ quan tài băng vào trong nhẫn trữ vật, đây là chìa khóa thừa kế tài sản của y, phải giữ kỹ.

Quay đầu lại thấy Lan Vọng Sinh ôm kiếm đứng ở cửa với vẻ mặt suy tư, như đang suy nghĩ về cuộc đời.

"Đi thôi." Trúc Ẩn Trần đi vài bước rồi phát hiện Lan Vọng Sinh vẫn đứng yên, quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Ở cùng Túc Ly lâu, thần kinh của Trúc Ẩn Trần đã chai sạn, dù là chuyện kinh thiên động địa y cũng không dễ dàng động dung, cũng hoàn toàn không cảm thấy hành động vừa rồi của mình có vấn đề gì.

Hành vi vô cùng tự nhiên này khiến Lan Vọng Sinh càng chắc chắn, Hàn Trúc hiện tại— không bình thường!

Không thể thể hiện sự khác thường, kích thích y.

Lan Vọng Sinh nở nụ cười: "Không có gì, chỉ là mất tập trung thôi, chúng ta đi thôi, lão Mai này ấp trứng lâu đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi, ở trong cái lều cỏ nát đó mãi, chúng ta đi xem hắn có bị mốc meo không."

Ôi, hai người bạn tốt của anh, một người vừa chết tình, một người u mê ấp trứng, đều có dáng vẻ tinh thần không bình thường, anh vốn cô độc, giờ sắp giống như Đoan Mộc Nhạn cả ngày cười ngớ ngẩn.

Mặc Lan sao lại cười giả dối thế này? Ngươi giả cười với ta làm gì?

Trúc Ẩn Trần nhận ra ngay nụ cười giả tạo của Lan Vọng Sinh, biểu cảm quá rõ ràng, cảm xúc của Túc Ly không dễ đoán như vậy, y phải vừa đoán mò vừa đào sâu mới có thể hiểu được suy nghĩ của Túc Ly...

Sao y lại nhớ đến cái tên đó rồi, đã thành một người chết rồi mà vẫn âm hồn không tan.

Trúc Ẩn Trần khẽ nhíu mày, không để ý đến sự kỳ lạ của Lan Vọng Sinh, đúng là y nên ra ngoài dạo một chút, giải tỏa tâm trạng, nếu không cứ nghĩ đến cái thứ phiền phức đó, ảnh hưởng đến tâm trạng.

......

*

Cách, cách cách.

Bên trong vỏ trứng to bằng quả dưa hấu phát ra tiếng động nhỏ, cả quả trứng lắc lư hai cái.

"Dùng sức! Dùng thêm chút lực nữa, phá vỡ vỏ trứng là con có thể ra ngoài rồi Nhuyễn Nhuyễn! Nhanh lên! Con là tuyệt nhất! Đúng rồi, chính là như vậy!"

Nam nhân cao hơn hai mét ngồi xổm trước một quả trứng màu xanh nhạt, nắm đấm to như chiếc chiêng hô hào cổ vũ, vào lúc này, hắn ta còn không quên kéo theo huynh đệ của mình: "Hai người đừng đứng đực ra đó! Nhanh lên kêu cùng ta nào!"

Lan Vọng Sinh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cái tên ngốc này, tiếp theo da mặt giật giật, nói nhỏ: "Cố gắng phá vỏ ra nhé Nhuyễn Nhuyễn."

"Ngươi đang giả làm muỗi đấy à, nói to lên, cách một lớp vỏ trứng, âm thanh nhỏ quá Nhuyễn Nhuyễn không nghe thấy đâu." Mai Nhận Thu nói xong tiếp tục canh chừng quả trứng, lớn tiếng dùng lời nói khích lệ sinh mệnh nhỏ trong vỏ trứng.

Biên độ lắc lư của vỏ trứng lớn hơn trước, khiến Mai Nhận Thu càng thêm phấn khích.

Trúc Ẩn Trần nghĩ rằng quả trứng bị âm thanh của Bạch Mai làm cho run rẩy.

Tách, tách....

Âm thanh bên trong vỏ trứng càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn im lặng, chỉ trong lúc Mai Nhận Thu lo lắng gào thét mới phát ra một hai tiếng đáp lại, như thể đang mệt mỏi nghỉ ngơi còn phải đối phó với người cha ngốc bên ngoài.

"Hầy... lại không ra được." Mai Nhận Thu lo lắng vuốt ve vỏ trứng: "Đã lần thứ bảy rồi, sao vẫn không ra được."

Cùm cụp.

Trúc Ẩn Trần cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng y có trợ giúp từ bên ngoài.

[Hệ thống, quả trứng này khó nở sao?]

Năng lượng dồi dào nên y có thể gọi hệ thống bất cứ lúc nào mà không phải tiếc nuối.

【Cũng có thể nói vậy.】

【Ký chủ, đây là giả sinh thú, bản thân không có hình thể, trông giống như thai chết, trói định với người chủ dẫn dắt huyết mạch mới sống lại, giả hóa thành huyết mạch cùng với nguồn sinh trưởng, do người chủ dẫn dắt cung cấp quá nhiều khí huyết, độ dày của vỏ trứng vượt quá mức, nó không thể phá vỡ được.】

[Vậy phải làm sao?]

【Dùng lực từ bên ngoài đập vỡ vỏ trứng là được.】

Trúc Ẩn Trần nhìn Bạch Mai đang coi quả trứng như bảo bối mà cung phụng: "Bạch Mai, vỏ trứng của nó quá dày, tự mình không thể ra được."

Từ bên trong vỏ trứng phát ra hai tiếng gõ nhẹ kích động, như thể đồng ý với lời y nói.

Ba người đồng thời nhìn về phía quả trứng.

Trúc Ẩn Trần: "Nếu đồng ý thì gõ thêm một cái nữa."

Cách!

"Thật là vì cái này!"

"Nhuyễn Nhuyễn, sao con không nói sớm với ta chứ?" Mai Nhận Thu cầm quả trứng, tràn đầy áy náy.

Cục cục cách! (Ngươi xem ta có thể nói được không?)

Lan Vọng Sinh lại liếc mắt nhìn cái tên ngốc này.

"Nhuyễn Nhuyễn, đợi chút, ta sẽ lập tức cứu con ra ngoài!" Mai Nhận Thu đặt quả trứng xuống, đột nhiên giơ nắm đấm lên, rồi giữ ở trên không trung một lúc lâu, rồi chậm rãi thu lại.

"Không được, ta không dám ra tay."

"Lỡ dùng lực quá mạnh làm Nhuyễn Nhuyễn bị thương thì sao?"

Khóe miệng Lan Vọng Sinh giật giật, là cái gì đã khiến người bạn hung ác hào sảng của anh biến thành bộ dạng này?

Õng ẹo, do dự, còn vẻ mặt lão phụ thân đầy đau lòng như này là ai đây? Tại sao lại có khuôn mặt giống Bạch Mai?

Trúc Ẩn Trần cũng cảm thấy không thể nhìn nổi nữa, ấp trứng thật đáng sợ: "Để ta."

Mai Nhận Thu vỗ vai y: "Huynh đệ giao cho ngươi đấy."

Sau đó lại không yên tâm nhắc nhở: "Hàn Trúc, mặc dù ta tin tưởng khả năng của ngươi, nhưng, cẩn thận chút."

"Không được, kiếm khí của ngươi quá sắc bén, lỡ vô tình cắt trúng Nhuyễn Nhuyễn thì sao..."

Trúc Ẩn Trần vừa nghe hắn ta lảm nhảm vừa gõ gõ vào vỏ trứng: "Lùi lại chút."

Quả trứng lắc lư hai cái, rồi phát ra một tiếng gõ, như thể nói rằng, ta đã sẵn sàng.

Kiếm khí ngưng tụ ở đầu ngón tay, vẽ một lỗ hổng trên vỏ trứng rồi nhẹ nhàng gõ.

Cạch!

"Nhuyễn Nhuyễn! Nhuyễn Nhuyễn con thế nào rồi?" Trúc Ẩn Trần nhanh chóng né sang một bên, bên cạnh như có một con bò tót lao tới, áo bào bị gió cuốn lên.

"A, a a." Âm thanh trong trẻo, ngây thơ vang lên.

Trúc Ẩn Trần nghe tiếng nhìn lại, Lan Vọng Sinh từ sớm đã chen vào, ba người cùng nhau nhìn vào lỗ hổng trên vỏ trứng.

Một khuôn mặt phản diện ác độc, một khuôn mặt hung thần ác sát, một khuôn mặt lạnh lùng như băng mang theo Long uy, đổi lại là tu sĩ trưởng thành thấy bọn họ cũng phải phát hoảng.

Bên trong vỏ trứng là một đứa trẻ với mái tóc xanh lông tơ, hai bên má mọc vảy mỏng màu xanh nhạt, cười tươi giơ tay nhỏ về phía bọn họ.

"A a~"

Lan Vọng Sinh ngạc nhiên: "Đứa nhỏ đang chào chúng ta sao?"

Vẻ mặt hung thần của Mai Nhận Thu đều tan biến thay vào đó tràn đầy tình phụ tử: "Nhuyễn Nhuyễn, thật đáng yêu."

Trúc Ẩn Trần lặng lẽ gật đầu, thực sự rất đáng yêu.

【Giả sinh thú có mắt nhìn rất cao, trước đây chỉ chọn huyết mạch thuần chủng của rồng phượng, kỳ lân làm người dẫn dắt, giờ lại chỉ có thể chọn một người hỗn huyết.】Băng Long từ lâu không thấy sinh vật có huyết mạch viễn cổ như vậy không kìm được nói.

Nó không thể không khinh thường thiên đạo: 【Hủy diệt tất cả huyết mạch đỉnh cấp, cũng không thấy thiên đạo hoàn thiện lại.】

Ngược lại càng tệ hơn, nó thật lòng cảm thấy mình chết không đáng.

Tất cả huyết mạch đình cấp đều không còn.

Trúc Ẩn Trần hỏi: [Hệ thống, tôi nhớ trong quyển sách của Nam Cung Phá Thiên có tồn tại Long tộc thuần chủng.] Gã ta còn nhận một Long nữ làm hậu cung.

Cuối cùng Thượng Quan tỷ đã chia tay với gã ta chưa? Có thời gian phải hỏi thử, chia tay rồi thì tốt, chưa chia thì nhanh lên.

[Tam sư muội cũng có xuất hiện phượng hoàng thuần huyết và các thần thú lên sân khấu, cốt truyện này làm thế nào bây giờ?]

【Tuyến cốt truyện của Tô Vân Kỳ đã bị trì hoãn, chờ đến khi ký chủ hoàn thành tuyến cốt truyện của Tiêu Thế An, thiên đạo sẽ hoàn toàn ổn định lại, phát triển theo hướng tốt hơn, khởi động lại cảnh giới hợp thể ở tu chân giới và hồi sinh một số thần thú.】

Nguyên bản là quyển sách ít hy vọng nhất, bây giờ đã trở thành quyền sách ổn định nhất, chỉ cần đi hết tuyến cốt truyện này, có thể hoàn toàn cứu vãn xu hướng hủy diệt của thế giới, sau khi đi hết các tuyến cốt truyện của các quyền sách khác, có lẽ còn có thể hoàn thiện thế giới hoặc thậm chí nâng cấp nó.

Ban đầu hệ thống không có hy vọng gì với chuyện này, nhưng bây giờ nó thấy tương lai đầy hứa hẹn!

Thiên đạo ổn định, Trúc Ẩn Trần lẩm bẩm mấy chữ này, hai mắt lóe lên ánh sáng, ánh nhìn thám trầm.

[Nguyên thần của Túc Ly có ở Quỷ giới không?]

【Không thể dò xét, hắn đã chặn truy tìm của thiên đạo.】

[Rất có bản lĩnh.]

Có nên nói không hổ là hắn không? Ngay cả truy tìm của thiên đạo cũng tránh được.

"Hàn Trúc?" Lan Vọng Sinh vẫn nhớ rằng lần này anh kéo người ra ngoài là để giúp bạn thoát khỏi bóng ma tình cảm, luôn chú ý đến cảm xúc của Trúc Ẩn Trần.

Mới vừa rồi còn khá tốt, sao đột nhiên lại trở nên tối tắm rồi?

"Hàn Trúc, nhìn thoáng ra chút, nếu hắn còn sống cũng không muốn thấy ngươi tinh thần sa sút đi xuống như vậy đâu."

Trúc Ẩn Trần: "..."

Hừ, nếu hắn còn sống thì tinh thần đi xuống của ta chỉ càng hơn mà thôi.

"Ta hiểu."

Y đã hiểu tại sao cái tên khốn đó lại muốn chết rồi, tất cả những gì nói về giao lại bàn cờ cho y đều là nói dối!

Túc Ly chạy trốn hoàn toàn là vì phát hiện thiên đạo đứng về phía y, tiếp tục đấu thì hắn cũng chẳng được thứ gì tốt.

Điều quan trọng nhất là Túc Ly còn đoán được y muốn duy trì cốt truyện, giao việc mở ma uyên cho y, người không ở đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện, nguyên thần trốn khỏi thiên đạo không biết lại đi làm gì rồi.

Túc Ly chết rồi, việc mở ma uyên không bị trì hoãn, thiên đạo cũng sẽ ổn định theo cốt truyện, bỏ giới hạn đối với cảnh giới của tu sĩ, còn hắn thì thoát khỏi, nhảy ra khỏi ràng buộc của cốt truyện, lại ẩn mình vào trong bóng tối.

Trước khi chết còn động tay động chân chiếm vị trí đạo lữ của y, cắt đứt tình duyên của y.

Thật sự khôn khéo chết hắn.

Thực ra chú thuật có thể thông qua hệ thống che giấu, Trúc Ẩn Trần không đi theo kế hoạch của Túc Ly cũng không phải là không thể.

Nhưng trên xác Túc Ly còn có hàng trăm loại tà thuật khống chế, đó là thủ đoạn hắn dùng để khống chế thuộc hạ và những người khác.

Trúc Ẩn Trần nếu muốn sử dụng những người này thì phải hoàn thành điều kiện tiên quyết của chú thuật do Túc Ly đặt ra, đó là kết đạo lữ, y mới có thể hoàn toàn điều khiển xác của Túc Ly.

[Hệ thống, theo dõi Túc Ly, một khi hắn xuất hiện lập tức thông báo cho tôi.]

【Được, ký chủ.】

Đã muốn danh phận này như vậy thì cho ngươi, từ phản diện biến thành vong thê, y cũng không cần phải lo lắng gì, Túc Ly, là ngươi chủ động vứt bỏ bùa hộ mệnh.

Trúc Ẩn Trần khẽ mỉm cười, nói với Lan Vọng Sinh: "Ba ngày sau, nhớ đến dự lễ kết đạo lữ của ta, gọi thêm nhiều người đến."

Y muốn danh phận của Túc Ly, hoàn toàn biến hắn thành người chết trong tu chân giới, dù hắn có quay lại cũng không thể lợi dụng được bất kỳ thứ gì từ danh phận này.

Đồng tử của Lan Vọng Sinh run run, miệng khô khốc, nuốt nước bọt, chết rồi, sao lại như... càng phát điên rồi.

Trúc Ẩn Trần đã bắt đầu mong chờ lễ kết đạo lữ, chờ sau khi đi hết cốt truyện, thân xác của Túc Ly đối với y cũng không còn giá trị gì, lúc đó sẽ đưa người về an táng, nghiền xương thành tro, không biết nguyên thần của hắn sẽ có cảm giác gì.

Vì vậy, vai trò đã đổi rồi, bây giờ y mới là người đuổi bắt.

Vậy ngươi đang trốn ở đâu?

Vong thê của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.