【 Bùm một tiếng, Lam Vong Cơ nhảy xuống nước, bơi tới gần đầu rắn. Hai mắt Đồ Lục Huyền Vũ vẫn trợn lên, đồng tử rệu rã, răng nanh còn gắt gao cắn lại.
Lam Vong Cơ kêu: "Ngụy Anh!"
Trong miệng yêu thú không phát ra âm thanh. Lam Vong Cơ đột nhiên duỗi tay, cầm rang trên cùng rang dưới, dùng sức hướng hai bên bẻ ra. Y bơi ở trong nước, không có chỗ dùng sức, tốn hết hơi mới mở ra được. Chỉ thấy một thanh thiết kiếm đen nhánh kẹt trong miệng Đồ Lục Huyền Vũ, chuôi kiếm cùng mũi kiếm đã đâm sâu vào khoang miệng nó, mà thân kiếm đã cong thành vòng cung.
Cả người Ngụy Vô Tiện cuộn thành con tôm, cúi đầu, đôi tay còn nắm chặt thân thiết kiếm không quá sắc bén, chút nữa là lọt vào cổ họng của Đồ Lục Huyền Vũ. Lam Vong Cơ lập tức tóm lấy cổ áo hắn, xách hắn ra. Đồ Lục Huyền Vũ mới mở một khớp hàm ra, chuôi thiết kiếm này lập tức rớt xuống nước, chìm xuống đáy ao.
Ngụy Vô Tiện nhắm nghiền hai mắt, mềm mại ghé vào trên người y, một cánh tay để trên đầu vai y, Lam Vong Cơ ôm eo hắn, mang hắn nổi trên máu loãng, kêu: "Ngụy Anh."
Tay y hơi run, đang định vươn tay chạm vào mặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại giật mình một cái, đột nhiên tỉnh, nói: "Sao vậy? Sao rồi? Chết chưa? Chết chưa?" 】
Khán giả đang chờ Hàm Quang Quân sờ mặt: Lão tổ, ngươi tỉnh không đúng thời điểm rồi, nếu ngươi tỉnh muộn hơn chốc lát, nói không chừng Hàm Quang Quân đã trực tiếp sờ mặt ngươi, vậy ngươi sẽ không còn không rõ tâm tư của người ta đi.
Tử Tịch, Tường Vi: Các ngươi nghĩ nhiều rồi, xa lắm thì hắn chỉ thấy Lam Vong Cơ đang đùa hắn sau đó là giỡn lại, Lam Vong Cơ nhất định sẽ phủ nhận.
【 "Sao lại thế này? Tại sao không có cửa động?"
Lúc ấy Giang Trừng xác thật nói qua, dưới hồ nước đen có một cái hang nước có thể chứa năm, sáu người đồng thời bơi qua, hơn nữa các đệ tử thế gia khác cũng là từ cái cửa động kia chạy đi. Ngụy Vô Tiện vốn cho rằng ban đầu là bị thân hình của Đồ Lục Huyền Vũ chặn lại nên mới không tìm thấy, nhưng hiện tại thi thể của Đồ Lục Huyền Vũ đã dịch chuyển, vị trí ban đầu nó chiếm cứ, cũng không có cái hang nước gì.
Đầu tóc Lam Vong Cơ ướt dầm dề, nước nhiễu xuống, không trả lời. Hai người nhìn nhau, đều nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
Chỉ sợ.. lúc Đồ Lục Huyền Vũ cảm thấy đau đớn, cuồng loạn vung móng vuốt, chấn sụp tảng đá dưới nước, hoặc đá trúng chỗ nào, vừa vặn đem cái hang nước duy nhất có thể chạy trốn này.. lấp kín.
Ngụy Vô Tiện tránh tay Lam Vong Cơ, ngụp đầu lặn xuống nước, Lam Vong Cơ cũng chui xuống theo. Một hồi tìm kiếm, vẫn không tìm được một cái cửa động. Kể cả nơi có thể cho một người bơi qua cũng không có.
Ngụy Vô Tiện nói: "Làm sao bây giờ?"
Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: "Trước tiên lên bờ đã."
Ngụy Vô Tiện vẫy tay, nói: ".. Lên đi."
Hai người đều tinh bì lực tẫn*, chầm chậm bơi tới bờ, trên người toàn là máu màu đỏ tím. Ngụy Vô Tiện cởi quần áo, vắt khô dùng sức quạt, nhịn không được mắng: "Đây là đang chơi chúng ta? Vốn nghĩ không có người tới cứu chúng ta, có giết cũng không có sức giết, lúc này mới đến đây cùng nó sống chết. Kết quả là thật vất vả giết chết, con vương bát tôn tử này dẫm sụp động. *!" 】
Lão tổ thật uy vũ, thật khí phách..
Lam Khải Nhân yên lặng quay đầu: "Ngụy Anh, gia quy hai lần, Vong Cơ không được chép giùm."
Lam lão tiên sinh tỏ vẻ: Ta sẽ không từ bỏ trị liệu! Ta nhất định phải biến Ngụy Anh thành học sinh ba tốt của Lam gia ta.
【 Hắn kéo chân bước tới trước tiếp tục đi, Lam Vong Cơ lẳng lặng đi theo phía sau hắn. Chưa được hai bước, Ngụy Vô Tiện lại oặt người xuống. Lam Vong Cơ đỡ hắn, lần này, một tay để lên trán hắn, trầm ngâm một lát, nói: "Ngụy Anh, ngươi.. nóng quá."
Ngụy Vô Tiện bắt lấy cái tay để trên trán hắn, nói: "Ngươi cũng thực nóng."
Lam Vong Cơ lấy tay hắn ra, thần sắc nhàn nhạt nói: "Đó là do tay ngươi lạnh."
Ngụy Vô Tiện nói: "Hình như có chút chóng mặt."
Bốn, năm ngày trước, hắn đem tất cả thảo dược xay nhuyễn trong túi thơm đắp lên đùi Lam Vong Cơ, vết thương trên ngực chỉ xoa vài cái, đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, mới vừa rồi còn vào trong đống xác ở hồ nước lục lọi, rốt cuộc cũng chuyển biến xấu.
Ngụy Vô Tiện phát sốt. Miễn cưỡng chống đỡ bước đi một hồi, Ngụy Vô Tiện càng ngày càng chóng mặt, cuối cùng thì đi không nổi, hắn dứt khoát ngồi xuống tại chỗ, hoang mang nói: "Tại sao lại sốt dễ như vậy? Đã nhiều năm ta không bị sốt."
Lam Vong Cơ đối với "dễ như vậy" của hắn không muốn phát biểu bất kì ý kiến gì, nói: "Nằm xuống." 】
Ngụy Vô Tiện bị vài tầm mắt nhìn đến chột dạ, ngượng ngùng gãi mặt, cười nói: "Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta còn không phải không có việc gì sao."
"Không có việc gì?" Giang Trừng xem thường
"Ta thấy EQ củ ngươi rớt xuống không phanh là vì ở nơi này cháy đầu óc hỏng."
"Thỉnh Hàm Quang Quân về sau phải cực kì coi chừng A Tiện, chớ có để hắn lại sinh bệnh." Giang Yếm Ly biết Ngụy Vô Tiện căn bản sẽ không đem thân thể của mình để ở trong lòng, phi thường dứt khoát yêu cầu Lam Vong Cơ giám sát hắn.
"Vong Cơ minh bạch."
Ngụy Vô Tiện: Xong rồi, xong rồi, lần này Lam Trạm khẳng định sẽ coi chừng ta càng nghiêm ngặt.
【 Nhưng dù Ngụy Vô Tiện có nằm cũng không chịu cô đơn. Không được chốc lát liền nói: "Cộm người quá. Cộm người quá."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi muốn thế nào."
Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn chỗ nằm."
Lam Vong Cơ nói: "Lúc này rồi ngươi còn muốn nằm chỗ nào."
Ngụy Vô Tiện nói: "Mượn chân của ngươi nằm đi."
Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nói: "Ngươi đừng làm loạn."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nói thật. Đầu ta choáng lắm, ngươi lại không phải cô nương, mượn nằm xíu sợ gì."
Lam Vong Cơ nói: "Không phải cô nương, cũng không thể tùy tiện nằm."
Thấy y nhăn lại mi, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không làm loạn, ngươi mới đừng làm loạn. Ta không phục, Lam Trạm, ngươi nói xem, vì cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Vì cái gì là sao?"
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng trở mình, quỳ rạp trên đất, nói: "Người khác có ai không phải ngoài miệng nói ghét ta, trong lòng lại thích ta, tại sao ngươi luôn đối với ta không có sắc mặt tốt? Chúng ta cũng coi như có giao tình sinh tử, không cho mượn chân nằm, lại muốn giáo huấn ta. Ngươi là bảy tám chục tuổi sao?"
Lam Vong Cơ đạm thanh nói: "Ngươi sốt tới hồ đồ rồi." 】
Nhìn tiểu Hàm Quang Quân lúc trước dù ngươi trêu chọc ta ngàn vạn lần, ta vẫn cao lãnh không đổi, nhìn lại đại Hàm Quang Quân hiện tại ôm Di Lăng lão tổ bộ dáng mười sáu, mười bảy tuổi đang lười biếng làm ổ còn ngẫu nhiên phát chút cẩu lương, mọi người tỏ vẻ ngài vẫn nên cao lãnh.
【 Có lẽ thật là sốt đến choáng váng, chỉ sau chốc lát, Ngụy Vô Tiện đã ngủ rồi. Thiếu niên vốn là phong thần tuấn lãng, lúc này tuy cả người là bộ dáng dơ bẩn, chật vật bất kham, lại vô pháp giấu đi dương quang từ trong xương cốt làm người khác không nhịn được muốn tới gần. Lúc ngủ say hắn nằm nghiêng, bởi vì nửa bên mặt đè trên mặt đất, ép cho môi hơi chu lên.
Trong lúc nhất thời, Lam Vong Cơ xem đến có chút si ngốc, lúc y lấy lại tinh thần, đã tới bên người Ngụy Vô Tiện, thật cẩn thận đem đầu người này gác trên đùi mình, một bàn tay dán lên trán hắn.
Trong lúc ngủ mơ Ngụy Vô Tiện tựa hồ thật cao hứng, cái đầu xù xù lăn qua lăn lại lăn vô cùng vui vẻ, còn không cẩn thận lăn xuống mặt đất.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng sờ đầu của hắn, bế lên một lần nữa đặt ở trên đùi, con ngươi nhạt màu xẹt qua sủng nịch. 】
"Ta đã biết!" Ngụy Vô Tiện kích động vỗ chân Lam Vong Cơ, "Lúc ấy hình như ta cảm thấy có gối đùi ai, Lam Trạm ngươi quá không thành thật!"
Một đám người ai oán nhìn hắn: Biết ngươi có người gối đùi thì có cần rống lớn tiếng như vậy, không biết cẩu lương không thể ăn à?
【 Lam Vong Cơ ngồi cách hắn rất xa, đốt một đống lửa, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt giống như mỹ ngọc, ấm áp mà ôn nhã của y.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Quả nhiên là nằm mơ." 】
"Lam Trạm ngươi nhìn ngươi đi! Rõ ràng là thích ta còn chống chế không nói, nếu ngươi sớm nói thì ta không phải đã theo ngươi về Cô Tô."
"Ân." Lam Vong Cơ nhìn thiếu niên trong lòng ngực đô bĩu môi đỏ, trong mắt xẹt qua một tia ý cười.
【 Ngụy Vô Tiện nói: "A. Quá nhàm chán."
Ngụy Vô Tiện: "Thật sự rất nhàm chán."
Ngụy Vô Tiện: "Quá im lặng."
Ngụy Vô Tiện: "A.."
Ngụy Vô Tiện: "Ta đói bụng. Lam Trạm ngươi dậy làm đồ ăn đi. Lộng làm thịt cái con rùa kia."
Ngụy Vô Tiện: "Thôi không ăn, thịt của loại yêu thú ăn thịt người này khẳng định rất hôi. Ngươi đừng nhúc nhích."
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, cái dạng như ngươi, rất nhàm chán. Miệng nhắm, mắt cũng nhắm, không nói chuyện với ta lại không nhìn ta, ngươi đi tu hả, ngươi là hòa thượng sao? À đúng rồi, tổ tiên nhà các ngươi chính là hòa thượng. Ta quên."
Lam Vong Cơ nói: "Im lặng. Ngươi còn đang sốt. Đừng nói chuyện. Bảo tồn thể lực."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi rốt cuộc cũng tiếp lời. Chúng ta chờ mấy ngày rồi? Vì sao còn chưa có người tới cứu chúng ta?"
Lam Vong Cơ nói: "Còn chưa hết một ngày."
Ngụy Vô Tiện che mặt nói: "Tại sao lại gian nan như vậy, nhất định là do ở cùng ngươi. Nếu Giang Trừng ở lại thì tốt rồi, cãi lộn với hắn so với bây giờ ở cùng ngươi bên nhau còn có ý tứ hơn. Giang Trừng! Ngươi chết ở đâu rồi! Sắp bảy ngày rồi đó!
Lam Vong Cơ cầm một nhánh cây khều lửa, khều một cái lại mang theo một trận kiếm ý, đốm lửa bay lả tả, lộn xộn. Y lạnh lùng thốt:" Nghỉ ngơi. "】
" Phốc! "Kim Lăng không nhịn cười được lên tiếng.
Các bạn nhỏ nhịn cười, một đám người cũng đang nín cười, Hàm Quang Quân này cũng quá hay ăn giấm, một cái" Viễn Đạo "y ăn giấm, một cái túi thơm y ăn giấm, hiện tại người ta ngại y không thú vị nhớ huynh đệ y vẫn ăn giấm, khi ăn giấm vẫn thoát tục như thế.
Giang Trừng quả thực bất đắc dĩ tới cực điểm:" Lúc này ngươi mới nhớ tới ta, không phải ta nói người đâu, Lam Vong Cơ, chính ngươi không thú vị bị ghét bỏ ngươi còn không biết xấu hổ mà ghen? Vậy lúc trước ta mỗi ngày đều ngủ chung với Ngụy Vô Tiện ngươi có phải ghen chết hay không? "
Ngụy Vô Tiện: Giang Trừng, ngươi là Ôn Triều phái tới hại ta sao, mau câm miệng cho ta a a a! Lam Vong Cơ quấn chặt tay để ở Ngụy bên hông Vô Tiện, tràn ngập một mùi chua nồng nặc..
Ngụy Vô Tiện: Hết đường sống rồi!
【" Ta có bệnh. Ta đang sốt, Lam nhị ca ca, ngươi có thể nói chút lời dễ nghe sao? An ủi cái người đáng thương như ta. "】
Giang gia: Người này không phải nhà chúng ta, người của nhà chúng ta sẽ không nói chính mình có bệnh.
Mọi người: Ta thấy ngươi thực sự có bệnh, hơn nữa còn là đầu óc có bệnh..
【" Không nói? Được rồi. Ta biết. Vậy ngươi không nói, có thể hát không? Hát không? "
Hắn vốn dĩ chỉ buột miệng thốt ra, cùng Lam Vong Cơ tốn mồm mép giết thời gian, căn bản không trông cậy y đáp ứng, ai ngờ, sau một lúc lâu im lặng, một tiếng ca trầm thấp dịu dàng, trong hầm ngầm trống trải từ từ vang vọng.
Lam Vong Cơ thật sự hát. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, trở mình, mở ra tứ chi, nói:" Dễ nghe. "】
Lam Vong Cơ lại hát thật?
Mọi người càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, sao bài này có cảm giác quen tai vậy?
"... "
Lam Tư Truy đột nhiên kêu to," Đây không phải bài hát lúc ở Đại Phạn Sơn sao? "
" Mới vậy mà ngươi đã nhận ra hắn? "Giang Trừng một lời khó nói hết nhìn Lam Vong Cơ.
" Đúng vậy, Giang Trừng ngươi xem, uổng cho ngươi là huynh đệ từ nhỏ của ta còn không phát hiện sớm hơn Lam Trạm. "
"... "
Giang Trừng tặng qua ánh mắt xem thường không biết là lần thứ mấy rồi," Lúc ấy nếu ta để Kim Lăng mang theo Tiên Tử, ngươi đoán xem ta với hắn ai phát hiện sớm hơn. "
Nghe thấy Tiên Tử, Ngụy Vô Tiện yên lặng rụt vào lòng ngực Lam Vong Cơ.
【 Hắn nói:" Bài hát này tên gì? "
Lam Vong Cơ tựa hồ trầm giọng nói một câu gì đó, Ngụy Vô Tiện mở to mắt, nói:" Tên gì? "
Hắn vẫn không nghe rõ bài này tên gì. Máu dồn lên mặt, đầu và khớp xương ở tứ chi nóng đến đau đớn không thôi, tiếng ong ong bên tai không dứt được.
Lúc tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, lại thấy không phải đỉnh hầm ngầm đen, cũng không phải gương mặt tái nhợt mà tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, mà là một tấm ván gỗ, trên tấm ván vẽ buồn cười một loạt người đang hôn môi. 】
Ách..
" Cho nên "Lam Cảnh Nghi cẩn thận giơ tay," Bài hát kia rốt cuộc tên là gì a? "
Ngụy Vô Tiện cười cười đang chuẩn bị trả lời thì nghe thấy một âm thanh lạnh băng vô cảm nói:" Thỉnh mọi người nghe bản《 Vong Tiện 》hoàn chỉnh "
Giai điệu quen thuộc vang lên, đúng là bài hát trong động Đồ Lục Huyền Vũ.
Hoa rơi xanh biếc nhớ đến thời thiếu niên phong lưu
Cô Tô lại đến mùa xuân
Dãy núi ẩn sâu trong mây trôi
Dần dần tự có lời tương tư
Dù người đi, tâm chưa hết lạnh
Mưa tạnh sơn trà kết trái
Trúc cao hơi chống, tùy tiện vứt tiếp cho ai
Chua ngọt ngày sau, trong đó đều gửi vào một nụ cười
Nguyên lai trần tình đã là cố nhân
Nỗi lòng băn khoăn làm sao có thể tị trần
Cùng ngươi thổi một khúc đi qua vui và hận
Qua nghìn cánh buồm* còn thiên chân
Cho rằng tùy tiện khí phách và tiêu dao
Phía sau lại là sóng gió cuồn cuộn
Khói nước xa xôi và thuyền nhỏ
Mây bèo đèn đuốc chiếu lên trời cao
Chợt tỉnh lại, không phải đêm đó
Trần thế ba nghìn điều
Không sánh bằng nửa vò Thiên Tử Tiếu say động lòng người
Vong Cơ ngừng, động tình lại khó biết được
Nguyên lai chỉ cần một cái chớp mắt
Nếu đã để ý hà tất nghe đồn khắp nơi
Cùng ngươi nói lời sinh tử rượu còn ấm
Mười năm mộng chưa giác lãnh
Nguyên lai trần tình đã là cố nhân
Nỗi lòng băn khoăn làm sao có thể tị trần
Cùng ngươi thổi một khúc đi qua vui và hận
Qua nghìn cánh buồm còn thiên chân
" Đây đây đây! Đây là 《 Vong Tiện 》? Còn có viết lời? Lời này ai viết vậy? "Ngụy Vô Tiện kích động.
" Thật sự rất êm tai a, không hổ là Hàm Quang Quân. "
" Hàm Quang Quân dựa vào bài hát này là nhận ra Ngụy tiền bối, chắc là hắn làm riêng cho Ngụy tiền bối? "
" Đúng vậy, không nghe Ngụy tiền bối nói sao? 《 Vong Tiện 》 a! Vong trong Lam Vong Cơ, Tiện trong Ngụy Vô Tiện! "
Ân, không tồi, tô cẩu lương này thực ngọt.
* * *
Lời của editor
(*): Tinh bì lực tẫn: Mệt đến kiệt sức
(*): Qua nghìn cánh buồm: Nguyên văn là thiên phàm quá tẫn: Trải qua nhiều sóng gió, khó khăn
Bài hát trên là" Vong Tiện", ost kịch truyền thanh Ma Đạo Tổ Sư, các bạn có thể nghe trên Ngụy Vô Tiện Fanpage. Mình đề nghị nếu nghe thì chuẩn bị sẵn khăn giấy đi nha, mình nghe mà khóc luôn đó