Giang Trừng buông Ngụy Vô Tiện ra, đánh một kích về phía Vương Linh Kiều, nào biết đang ở lúc này, Ôn Trục Lưu vừa vặn xoay người tới gần Ngu phu nhân, giống như muốn một chưởng đắc thủ, Giang Trừng vội kêu lên: "Mẹ!"
Hắn lập tức quên Vương Linh Kiều, nhào tới. Ôn Trục Lưu cũng không quay đầu lại đanh một chưởng ra, nói: "Còn kém lắm!"
Giang Trừng bị một chưởng này đánh trúng đầu vai, lập tức miệng phun máu tươi. Đồng thời, Vương Linh Kiều cũng thả pháo hoa tín hiệu ra ngoài, trong trời đêm một màu xanh xám lộng lẫy cùng bén nhọn.
Thấy Giang Trừng bị thương, Ngu phu nhân rống giận ra tiếng, vầng sáng của Tử Điện trong thoáng chốc đã sáng đến trắng bệch, lóa mắt.
Ôn Trục Lưu bị Tử Điện đột nhiên bùng phát nổ tới bay lên, đụng vào tường, Kim Châu Bạc Châu cũng rút từ bên hông các một cây roi dài ánh sáng "xì xì" chuyển động ra, cùng Ôn Trục Lưu chiến đấu ở một chỗ. Hai tên thị nữ này từ nhỏ thường nghe Ngu phu nhân chỉ dạy rất nghiêm khắc, học từ một người, khi hợp lực xuất kích là không thể khinh thường, Ngu phu nhân thấy được khe hở, đôi tay một trái một phải nhắc lên Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đang tạm thời không thể động đậy, chạy ra khỏi thính đường.
Trên giáo trường có không ít môn sinh vây quanh, Ngu phu nhân thét ra lệnh: "Lập tức chỉnh đốn đội ngũ vũ trang!"
Nàng xách theo hai người xông lên bến tàu. Trước bến tàu Liên Hoa Ổ luôn có bảy tám con thuyền nhỏ bỏ neo, để nhóm thiếu niên đệ tử Giang gia du hồ hái sen. Ngu phu nhân ném bọn họ lên thuyền, mình cũng nhảy lên, nắm tay Giang Trừng giúp hắn điều nhịp thở. Giang Trừng chỉ phun một ngụm máu, cũng không tính là bị thương quá nghiêm trọng, hỏi: "Mẹ, nên làm cái gì bây giờ?"
Ngu phu nhân nói: "Còn làm cái gì bây giờ, ngươi còn không nhìn ra sao, bọn họ có chuẩn bị mà đến, trận chiến hôm nay không thể tránh. Không lâu sau một số lớn Ôn cẩu sẽ tới, đi trước!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy sư tỷ đâu, hôm trước sư tỷ đã đi Mi Sơn, nếu nàng trở về.."
Ngu phu nhân hung tợn quát: "Ngươi câm miệng cho ta! Đều tại ngươi cái tên.. Làm hại!"
Ngụy Vô Tiện chỉ phải câm miệng. Ngu phu nhân gỡ xuống vòng bạc Tử Điện trên ngón tay của tay phải, đeo lên ngón trỏ tay phải của Giang Trừng. Giang Trừng ngạc nhiên: "Nương, ngươi đem Tử Điện cho ta làm gì?"
Ngu phu nhân nói: "Cho ngươi, sau này chính là của ngươi! Tử Điện đã nhận chủ với ngươi."
Giang Trừng mờ mịt: "Mẹ, ngươi không cùng chúng ta đi sao?"
Ngu phu nhân nhìn mặt hắn chăm chú, bỗng nhiên một phen ôm lấy, hôn hai cái lên tóc hắn, ôm vào ngực, lẩm bẩm: "Con ngoan."
Cái ôm lần này rất dùng sức, phảng phất như hận không thể biến Giang Trừng thành em bé nhét vào trong bụng nàng, ai cũng không thể thương tổn hắn, ai cũng không thể tách hai bọn họ ra. Giang Trừng chưa từng được mẫu thân ôm như vậy, càng miễn bàn được hôn như vậy. Đầu của hắn chôn ở trước ngực nàng, hai mắt mở lớn, mơ hồ không biết làm sao.
Một tay Ngu phu nhân ôm hắn, một tay đột nhiên nắm cổ áo Ngụy Vô Tiện tựa hồ muốn đem hắn sống sờ sờ bóp chết, nghiến răng nghiến lợi: ".. Ngươi cái thằng nhóc chết tiệt này! Thật đáng giận! Đáng giận đến cực điểm! Nhìn xem nhà chúng ta vì ngươi gặp cái tai họa gì!"
Ngực của Ngụy Vô Tiện kịch liệt phập phồng, không còn lời gì để nói. Lần này không phải mạnh mẽ nhịn xuống hoặc âm thầm chửi thầm, mà là thật sự không còn lời nào để nói. 】
"Tại sao có thể tại Ngụy tiền bối!" Lam Cảnh Nghi sắp khóc rồi, "Rõ ràng là Ôn thị khinh người quá đáng, rõ ràng là Ngụy tiền bối đã chuẩn bị trả giá một cái cánh tay.."
"Ngu phu nhân." Tử Tịch đột nhiên mở miệng, "Nếu lúc ấy Vương Linh Kiều vẫn chưa nói tới việc trạm giám sát, ngươi sẽ thật sự chém một cánh tay của Ngụy Vô Tiện sao?"
Ngu Tử Diên ngẩn ra, sau một lúc lâu, nàng nhìn Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào lòng ngực Lam Vong Cơ, nói: "Ta không biết."
Nàng thật sự không biết, thế nhân toàn nói Giang Phong Miên chỉ yêu Tàng Sắc, với nàng là một đôi oán lữ, nàng cũng từng vẫn luôn cho như thế, cho nên nhiều năm qua đối với Ngụy Vô Tiện không có sắc mặt tốt. Nhưng lúc niên thiếu nàng cũng từng là bạn tốt với Tàng Sắc, lúc trước biết được Tàng Sắc và Ngụy Trường Trạch bỏ mình cũng khó có thể tin, cũng vì nàng khổ sở, khi Ngụy Anh được ôm về Liên Hoa Ổ trong lòng nàng ngoài ghen ghét, cũng có vui sướng.
"Nhưng," nàng nhìn thẳng đôi mắt màu tím đen của Tử Tịch, kiên định nói, "Chuyện Liên Hoa Ổ huỷ diệt, ta biết vô luận có hắn hay không cũng không thể tránh khỏi, lúc ấy nói lời như vậy, bất quá là hy vọng ngày sau hắn có thể cân nhắc trước sau. Ta chưa từng thực sự trách hắn."
Đối diện nàng hồi lâu, Tử Tịch yên lặng biến mất không thấy.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy Ngu phu nhân nói chưa bao giờ trách hắn, đôi mắt chua xót, cắn răng đi đến trước mặt Giang gia quỳ xuống.
"Thực xin lỗi, Giang thúc thúc. Thực xin lỗi, Ngu phu nhân. Thực xin lỗi, sư tỷ. Thực xin lỗi, Giang Trừng. Ta không bảo vệ Giang gia tốt, ta hại Kim Tử Hiên và sư tỷ, ta.."
Ngụy Vô Tiện cơ hồ đã nghẹn ngào, nhưng mạnh mẽ nhịn xuống không cho mình khóc ra.
"Đứng lên! Không phải đã nói không trách ngươi sao? Còn giống bộ dáng gì!"
"A Anh, mau đứng lên, đừng khóc."
"A Tiện, đứng lên."
"Ngụy Vô Tiện, mau đứng lên đừng có làm mất mặt chúng ta!"
Ngụy Vô Tiện đứng dậy, nhìn Kim Tử Hiên bên cạnh Giang Yếm Ly cúi xuống: "Kim Tử Hiên, thực xin lỗi."
"Không sao, không trách ngươi."
【 "Ngụy Anh! Ngươi nghe kĩ cho ta! Che chở Giang Trừng thật tốt, đến chết cũng phải che chở hắn, có biết không!"
Ngụy Vô Tiện kêu: "Ngu phu nhân!"
Ngu phu nhân cả giận nói: "Có nghe thấy không! Đừng nói với ta những lời vô nghĩa! Ta chỉ hỏi ngươi có nghe thấy không!"
Ngụy Vô Tiện không thoát khỏi Tử Điện, chỉ có thế gật đầu thật mạnh.
Giang Trừng hô: "Nương, phụ thân còn chưa trở về. Có chuyện gì trước tiên chúng ta cùng gánh vác không được sao?"
Thấy hắn nhắc tới Giang Phong Miên, mắt Ngu phu nhân tựa hồ đỏ lên trong nháy mắt, chợt nàng cao giọng mắng: "Không về thì không về. Chẳng lẽ ta không có hắn là không được sao?" 】
"Tam nương, ngươi có thể dựa vào ta."
"Hừ! Ai muốn dựa vào ngươi!" Ngu Tử Diên đỏ mặt.
【 Hai người ra sức giấy dụa, Tử Điện cơ hồ đã cắt sâu vào trong da thịt, vẫn không chút sứt mẻ.
Trong cổ họng Giang Trừng phát ra tiếng gào rít giận dữ giống kẻ điên, vừa giãy vừa kêu: "Còn chưa cởi ra! Còn không cởi ra! Cởi ra! Cởi ra!"
Ngụy Vô Tiện vừa mới bị Tử Điện quất hơn mười roi, hiện tại cả người còn đau, trong lòng biết cứ như vậy là không thể thoát ra, phí công mà thôi, nghĩ tới trên người Giang Trừng còn có thương tích, nhịn đau nói: "Giang Trừng, ngươi bình tĩnh trước đi. Ngu phu nhân đấu với Hóa Đan Thủ kia, không nhất định sẽ thua. Vừa rồi nàng không phải còn chế ngự được Ôn Trục Lưu sao.."
Giang Trừng rít gào: "Ngươi bảo ta sao mà bình tĩnh được? Sao mà bình tĩnh? Cho dù có giết Ôn Trục Lưu, con tiện nhân Vương Linh Kiều đã phát tín hiệu, vạn nhất Ôn cẩu thấy rồi phái rất nhiều người tới bao vây nhà của chúng ta thì sao?" Ngụy Vô Tiện cũng biết, căn bản không có khả năng bình tĩnh như vậy, nhưng trong hai người phải có một người thanh tỉnh. Đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên trước mắt hắn sáng ngời, hô: "Giang thúc thúc! Giang thúc thúc đã trở lại!" 】
Giang tông chủ đã trở lại?
"Sẽ.. Sẽ không sao chứ.."
Không biết là ai nhẹ giọng nói, nhưng lại càng tĩnh mịch. Bởi vì đây là lịch sử đã xảy ra, bọn họ cũng biết kết cục là gì.
Cả nhà Giang thị gần như bị giết hết, chỉ có ba người Giang Yếm Ly Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện may mắn thoát nạn.
【 "Đây là Tử Điện của mẹ ngươi. Tử Điện nhận chủ, sợ là không chịu để ta.."
Hắn vừa nói vừa dùng tay chạm vào Tử Điện, nào ngờ, vừa mới đụng vào, Tử Điện đã rất dịu ngoan mà nhỏ lại, nháy mắt hóa thành một chiếc nhẫn, đeo lên một ngón tay của hắn.
Giang Phong Miên lập tức ngơ ngẩn. Tử Điện là nhất phẩm linh khí của Ngu Tử Diên, lấy ý nguyện của Ngu Tử Diên làm ưu tiên hàng đầu. Tử Điện có thể nhận nhiều chủ nhân, nhưng có thứ tự. Ngu phu nhân là chủ nhân đầu tiên không thể bàn cãi, nàng phát ra mệnh lệnh trói Giang Trừng lại, đến khi an toàn mới thôi, bởi vậy tuy rằng Giang Trừng cũng là chủ nhân, lại không có cách nào thoát khỏi trói buộc của nó.
Không biết vào lúc nào, Giang Phong Miên được nhận định thành chủ nhân thứ hai theo vị trí. Ở trước mặt hắn, Tử Điện cho là an toàn, bởi vậy mới cởi trói.
Nhưng Ngu phu nhân chưa bao giờ nói qua, nàng để Tử Điện cũng nhận chủ với Giang Phong Miên. Cuối cùng Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện được cởi trói, nhào tới hai bên.
Giang Phong Miên nói: "Sao lại thế này? Hai ngươi sao lại bị Tử Điện cột trên thuyền?"
Như thấy được một cọng rơm cứu mạng, Giang Trừng túm lấy hắn nói: "Hôm nay Ôn gia đánh tới nhà của chúng ta, nương theo chân bọn họ nổi lên tranh chấp, đánh nhau với cái Hóa Đan Thủ kia rồi! Ta sợ là nương gặp bất lợi, có người thả tín hiệu, nói không chừng lát nữa căng có nhiều đối thủ. Phụ thân, chúng ta cùng nhau trở về giúp nàng! Mau đi!"
Nghe vậy, tất cả môn sinh đều biến sắc. Giang Phong Miên hỏi: "Hóa Đan Thủ?
Giang Trừng nói:" Đúng vậy phụ thân! Chúng ta.. "Lời còn chưa dứt, ánh sáng tím chợt lóe, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lại lần nữa bị trói lại. Hai người lấy tư thế như trước, ngã ngồi lại trên thuyền. Giang Trừng ngẩn người, nói:" Phụ thân.. "
Giang Phong Miên nói:" Ta quay về, hai ngươi đi đi. Không được quay đầu, đừng về Liên Hoa Ổ. Sau khi lên bờ lập tức nghĩ cách đi Mi Sơn tìm tỷ tỷ ngươi và tổ mẫu. "
Ngụy Vô Tiện nói:" Giang thúc thúc! "
Khiếp sợ mới qua, Giang Trừng nổi điên đá mép thuyền, đá tới thân thuyền không ngừng lay động:" Phụ thân buông ta ra! Buông ta ra! "
Giang Phong Miên nói:" Ta về tìm Tam nương tử. "
Giang Trừng trừng hắn nói:" Chúng ta cùng trở về tìm nàng, không được sao. "
Giang Phong Miên bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên duỗi tay, ở giữa không trung ngừng lại một chút, lúc này mới chậm rãi sờ đầu của hắn, nói:" A Trừng, ngươi phải sống thật tốt.. "
Ngụy Vô Tiện nói:" Giang thúc thúc, nếu các ngươi có chuyện gì, hắn sẽ không tốt. "
Giang Phong Miên chuyển ánh mắt lên người hắn, nói:" A Anh, A Trừng.. Ngươi phải coi chừng. "
Hắn quay về con thuyền lớn kia. Hai thuyền đi qua nhau, càng lúc càng xa, Giang Trừng tuyệt vọng hét lớn:" Cha! "】
" Ô ô ô ô.."
Một ít người đã khóc, nhưng đương sự lại không khóc, dù là Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng hay Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên, hoặc là Giang Yếm Ly lúc ấy không có mặt, cũng không có khóc.
Nên khóc đã khóc rồi, nên đau cũng đã đau rồi, vĩnh viễn không thể quay về quá khứ, nhưng bọn hắn còn có tương lai.
Giang Phong Miên nhìn cây trâm đã được sửa lại trên đầu Ngu Tử Diên kia, đáy mắt là một mảnh ôn nhu.
Tuy rằng cây trâm này từng bị gãy đôi, nhưng sau khi tỉ mỉ sửa sang, hình dáng so với ban đầu càng thêm mỹ lệ.
【 Không biết đã qua bao lâu, Tử Điện mới thả ra, hóa thành một chiếc nhẫn màu bạc, đeo trên tay Giang Trừng. Hai người kêu la một hồi, giọng nói sớm đã nghẹn ngào, lúc mở trói không nói một câu, quay trở về. Thuyền không có mái chèo, phải dùng tay rẽ ngược dòng nước trở về.
Ngu phu nhân nói, lần này quất hắn có thể làm cho hắn một tháng còn chữa lành được, nhưng lúc này Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy, ngoại trừ nơi bị đánh trúng vẫn còn nóng rát, đau đến tê dại, cũng không tới mức không thể hành động. 】
Nhìn hai thiếu niên áo tím bất lực từng chút từng chút dùng tay rẽ nước, tràn ngập bi thương.
Con người khác với cỏ cây, ai còn có thể vô tình.
Nhìn trường hợp như vậy, lại có mấy người có thể không bị lung lay.