Không một hồi, lại tới cùng đầu sói, hình như là một bầy sói, muốn đi công kích thứ gì.
Rất nhanh, bọn họ liền biết vì sao, bởi vì trong rừng rậm đột nhiên vang lên tiếng súng, ngay phía sau bọn họ không được một km đường đi, ở đây trừ người có thể bắn được súng còn có ai có thể bắn được súng?
Nhất định là bọn họ đuổi theo tới.
Lục Trăn nghĩ, bọn họ là vận khí tốt, không có thương tổn vong, vận khí không tốt, khả năng không còn lại hai ba người, tối hôm qua mưa to, có thể sẽ giúp bọn hắn giết chết một hai.
Tiếng súng rất dày đặc vang lên, sau một hồi, vị đạo huyết tinh theo đến, ngay sau đó là ầm ỹ tiếng bước chân, tiếng sói tru dần dần không có, trong bóng tối đi tới năm người đàn ông, sau đó Lục Trăn dùng kính nhìn đêm có thể nhìn thấy bọn họ.
Chính là đội ngũ của bọn Báo Tử.
Chỉ còn lại có năm người, Lục Trăn nhịn không được bụng màu đen(nguyền rủa), đi chỗ nào, như thế nào không có cắn chết mấy người, anh làm sao lại xui xẻo như vậy bị xích kim cắn muốn chết không sống được?( xích kim có lẽ là loài động vật nhỏ như con vắt ở trong rừng)
Đoàn người đi tới, một người trong đó giống như thể lực chống đỡ hết nổi, dựa vào thân cây nghỉ ngơi, vừa lúc tựa ở trên cây khô Nolan cùng Lục Trăn nghỉ ngơi, báng súng chống trên mặt đất, không ngừng thở dốc, không ngừng mắng súc sinh trong rừng rậm.
Lục Trăn nghĩ đến chính mình bị xích kim cắn một miếng, cũng nhịn không được nữa muốn mắng.
“Quá mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đã, đem một con sói kéo qua thịt quay ăn, tôi thật muốn chết đói, hai ngày không ăn đến gì đó nóng hổi.” Lính đánh thuê dựa vào trên cây khô nghỉ ngơi nói, cảm giác anh cũng trở nên lười biếng.
Hơn nửa đêm, bọn họ đích xác cũng không thích hợp ở trong rừng rậm đi.
Báo Tử trầm giọng nói, “Không được, anh ta rời nhà gỗ nhỏ không có bao lâu, khẳng định liền ở gần đây, chúng ta phải lập tức bắt kịp anh ta. Ạnh suy nghĩ một chút các huynh đệ chúng ta đã chết, các anh còn ngồi được sao?”
Báo Tử vừa nói như thế, tất cả mọi người bắt đầu hùng hùng hổ hổ, mắng Lục Trăn, mắng vương bài, Lục Trăn cùng Nolan ở trên cây mắt to trừng mắt nhỏ.
Bọn họ muốn thật ở phía dưới nghỉ ngơi, anh thực sự là quá.
Lục Trăn đã là lần thứ hai có trải qua như vậy, ở lúc anh nghỉ ngơi, đám người kia có thể hay không dừng dưới tàng cây ăn a, thực sự là cạm bẫy.
Anh cũng thực chưa từng ăn nóng bao nhiêu a, mỗi ngày gặm thịt khô lạnh như băng, nhìn bọn họ ăn thịt quay thơm ngào ngạt rất nghẹn a.
“Anh đừng quên, chúng ta có nhiệm vụ!”
Báo Tử đối với Lục Trăn căm hận tương đối sâu, lấy Nolan dự đoán, một đội người Lão Hổ kia tổn thất nặng nề, bọn họ có thể cũng nhận được tin tức, đối với Lục Trăn căm hận sâu hơn, Lục Trăn đột nhiên nhớ tới một vấn đề, bọn họ mặt khác một cái nhiệm vụ...
Người chống khủng bố muốn giết anh.
Cho nên, Báo Tử mới có thể truy đuổi như thế.
Gặp lại sau, anh sẽ không nghĩ tới vấn đề này, anh theo lính đánh thuê nghe tới tin tức, thiếu tá chống khủng bố muốn mạng của anh, chống khủng bố có bao nhiêu thiếu tá? Có thể đếm được trên đầu ngón tay, Nolan tính là một vị.
Nghe khẩu khí bọn chúng, hẳn là Nolan.
Nolan sẽ không đối với anh như vậy, lúc đó Lục Trăn trong lòng phi thường phẫn nộ, nhưng mà, qua đi liền bình thường trở lại, sau gặp phải Nolan, phát hiện anh ta là Daniel ca ca, Lục Trăn sẽ không nghĩ tới vấn đề này.
Bởi vì ở trong lòng anh, Daniel ca ca là sẽ không làm thương tổn anh.
Anh cũng là lại không muốn quá vấn đề này.
Bây giờ, nhìn thấy Báo Tử bọn họ, anh mới nhớ tới tin tức chính mình nghe tới.
Lục Trăn hai tròng mắt sáng quắc nhìn Nolan, trong bóng tối, con ngươi mắt của anh đặc biệt coi được, giống như bảo thạch, chói mắt cực kỳ, Nolan lực chú ý vẫn luôn dưới tàng cây, sợ bọn họ nhận thấy được trên cây có người, đột nhiên cảm giác được Lục Trăn cảm xúc có một chút biến hóa, Nolan nheo mắt lại nhìn anh.