Nolan ngẩn ra, khởi động lái xe rời đi. Sau hai mươi phút, Lục Trăn mới phát hiện, đây không phải là hướng về nhà mình, mà là phương hướng đi tới nhà của Nolan. Lục Trăn lên tiếng, "Tiểu sinh khí còn chưa có tán, anh cũng đừng đùa giỡn lưu manh."
Nolan khóe môi vung lên, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết ai đang đùa lưu manh.
Nhà Nolan bây giờ không ai theo dõi, hai người thậm chí đến siêu thị phụ cận đi mua một vài thứ, lại cùng nhau về nhà, Lục Trăn toàn bộ hành trình trầm mặt không nói lời nào, rốt cuộc có một loại tâm tư đối nghịch với Nolan.
Về đến nhà, Nolan xuống bếp, làm mỳ Ý.
Gần đây khí trời không tốt lắm, Lục Trăn thường không có tâm tình ăn uống gì, hiện giờ Nolan hao hết tâm tư để làm loại thức ăn mà Lục Trăn ưa nhất, chỉ để anh có thể thoải mái một chút.
Ăn cơm xong, Lục Trăn gác chân ở trên sô pha cứng nhắc xử lý văn kiện. Sau khi Nolan nhận một cú điện thoại từ Thượng tướng Shawn, cũng ngồi ở bên người Lục Trăn, Lục Trăn hơi quay người về phía màn hình và đưa lưng về phía Nolan.
Cũng không phải là phòng bị Nolan, chỉ là anh sinh khí, cố ý khiến cho xa lạ.
Huống hồ, bọn họ đích thực là thân phận đặc thù, những tài liệu này cũng không thể cùng biết.
"Vẫn còn đang tức giận sao?" Nolan hỏi.
"Đâu có, tiểu sinh nào dám tức giận, người yêu muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, dù sao một năm cũng có mấy lần gặp mặt được đâu. Tiểu sinh một lần nữa tìm người khác cũng không phải việc khó." Lục Trăn khẩu khí hình như mặt trời mỗi ngày cũng theo phía tây hạ xuống như nhau.
Mị lực của anh vô biên, dung mạo tuấn dật, nếu thật muốn tìm một người thì khẳng định một đám người xếp hàng dài cho chọn.
Nolan trầm sắc mặt, "Đừng lấy chuyện này ra nói đùa."
"Ai nói đùa chứ." Lục Trăn một câu trở lại, đầu cũng không nâng lên, một bên đánh chữ, xử lý một tuyến giao thông, xử lý xem bọn họ nên cùng chính phủ địa phương giao tiếp như thế nào.
Lời của Nolan cơ bản anh không để trong lòng.
"Lục Trăn!" Nolan quát một tiếng, Lục Trăn kiên trì, diện vô biểu tình, Nolan một tiếng thở dài, "Được rồi, tôi đã không thương lượng với cậu mà một mình quyết định chuyện này, là tôi không đúng, nhưng ai có thể nói một năm chúng ta chỉ có thể gặp nhau có mấy lần chứ?"
Lục Trăn hừ lạnh, đánh chữ cũng phiền, đột nhiên mở ngôn ngữ, trầm giọng nói, "Các người là heo sao? Tôi buổi sáng liền nói vậy. Không phải quản hông mền, ông ta nắm bắt cái gì thì sẽ nghe. Ông ta một cục trưởng giao thông, một không uống rượu, hai không đánh bạc, không gái gú, ngươi nói ông ta quan tâm nhất cái gì? Mấy năm này vẫn tử đụng trong nhà vị nào, các ngươi ngu xuẩn a, sẽ không hướng phương diện này hạ thủ a, tính tình lão bà ông ta các người không biết sao? Tặng mấy gói trà, trộm mấy bức tranh đối phó bà ta, loại chuyện này cũng muốn ta từng bước một đến chỉ giáo, các ngươi thế nào không trở về bụng mẹ ra một lần nữa, loại chuyện này cũng phiền ta, đem các ngườ đến nam cực nuôi chim cánh cụt."
Bên kia tĩnh mịch, đột nhiên có một thanh âm, "Lão đại, anh cùng tiểu mỹ nhân nhà anh sống với nhau không hòa hợp sao? Tính tình sao lại nóng nảy như vậy, như vậy là không được không được... Nhìn khí lực của tiểu mỹ nhân nhà anh không giống như là không thể chiều người như vậy. Lão đại anh như muốn tìm bất mãn tính khí táo bạo là vì bàn kia a, chẳng lẽ anh ta chỉ là một gối thêu hoa trông được không dùng được, vậy đổi thôi, tâm tình khoan khoái quan trọng nhất..."
Lục Trăn cười mắng một tiếng, "Được đấy. Sớm muộn tôi cũng sẽ cho cậu mất một hàm răng, đi xử lý chuyện này đi. Ba giờ sau tôi muốn kết quả, cậu nếu không xử lý cho thỏa đáng được, nếu như để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ để Morgan làm cho cậu biến mất khỏi thế gian này chỉ trong một đêm."