"Tiểu Tuyết, tôi phát hiện cô lớn thế này, cô một chút thay đổi cũng không có." Lục Trăn suy nghĩ dung nhan của cô, mỉm cười, cô xác thực rất ưu tú, khí chất cũng xuất chúng, dung mạo cũng xuất chúng, nhưng vì cái gì nhiều năm như vậy, cô cùng nam nhân bọn họ ở cùng một chỗ, với cô cũng không cảm giác, chỉ coi cô như là em gái bảo vệ?
Long Tứ cùng Mục Vân Sinh là có trong lòng.
Anh vẫn trò chơi nhân gian, đối với Tiểu Tuyết cũng rất tốt, lại không có tình yêu nam nữ, An Tiêu Dao cùng Tiểu Tuyết từng ái muội qua mấy năm, nhưng cũng không phát triển thành quan hệ bạn trai bạn gái, đây là vì sao?
Xét đến cùng, có lẽ là bọn họ sợ ô nhiễm đóa hoa sen trắng này.
Cuộc sống của bọn họ, quá mức âm u, cũng không thích hợp với Tiểu Tuyết.
Bọn họ cũng cần, một cô gái như Tiểu Tuyết ở bên cạnh bọn họ, ấm áp bọn họ, để cho bọn họ muốn đi cửa nách, lại đi trở về chính đạo, mặc dù không là cái gì thiện nam tín nữ, ít nhất, sẽ không phát rồ.
Tối hôm qua Tiểu Tuyết có nhiều tâm tư, ngủ trễ, hôm nay tinh thần có chút không tốt, dựa vào trên xe ngủ, Lục Trăn chạy xe đến khách sạn, đem Tiểu Tuyết bế lên, anh đem chìa khóa xe đưa cho đứa bé giữ cửa, ôm eo Tiểu Tuyết tiến vào khách sạn.
Bọn họ thường xuyên vô cùng thân thiết như vậy, Tiểu Tuyết cũng đã quen.
Hai người vào thang máy, mãi cho đến phòng ăn lầu một, khách tại khách sạn ở đây đều có thể đến phòng ăn dùng cơm miễn phí, những người khác lại cần đặt trước, bữa sáng ở khách sạn này vô cùng nổi danh, nhưng cần thời gian chuẩn bị, trừ khách ở khách sạn, bình thường không người nào tới.
Lục Trăn đã sớm có vị trí dự định, vừa vặn ngồi trước cửa sổ phòng ăn khách sạn, góc nhìn rất tốt, sáng sớm khẩu vị của Tiểu Tuyết vẫn không tốt, cũng không ăn bao nhiêu, bữa sáng Tây Âu, cô vẫn còn ăn không quen.
Kiểu Trung Quốc, trừ phi mình làm, nếu không, vị đạo cũng không đúng miệng.
Lục Trăn khẩu vị tốt, ăn không ít, anh vừa muốn chút rượu liền bị Tiểu Tuyết ngăn trở, "Tôi nói rồi, muốn anh kiêng rượu, bình thường anh ở bên ngoài uống còn chưa tính, trước mặt tôi cũng uống, thật đúng là không tuân lời dặn của bác sĩ."
Lục Trăn trêu tức nói, "Tiểu sinh này bao nhiêu thiên tài dính thức ăn mặn, này một ngụm rượu cũng không cho uống?"
"Không cho." Tiểu Tuyết nói, "Hôm qua bác sĩ không nói anh kiêng rượu sao?"
"Ai nghe lời của anh ta."
"Phải nghe, chờ thân thể anh toàn được rồi, anh lại uống."
"Khi đó, tiểu sinh đều quên rượu vốn là mùi vị như thế nào rồi."
"Vậy không muốn uống."
"Không hút thuốc lá không uống rượu, này coi như là nam nhân sao?" Lục Trăn cười nói, nói rõ chơi xấu, nhất định phải uống, Tiểu Tuyết liền cùng anh nói một trường lợi và hại của việc uống rượu, nói xong Lục Trăn muốn chết.
Kết quả, bác sĩ lớn nhất, bệnh nhân phải nghe theo lời dặn của bác sĩ, Lục Trăn quả nhiên không huých.
Phương Đông vừa vào phòng ăn, thân hình liền sững sờ, vô pháp nhúc nhích, ngồi trước cửa sổ một đôi nam nữ thấy rất đẹp đôi, nam tao nhã vô song, nữ nhu mỹ tú lệ, mặt Phương Đông ở trong phòng ăn là một loại phong cảnh như vậy, thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, xứng đôi.
Anh vốn là vội vã xem qua một cái, đang định ăn sáng xong, gọi điện thoại tìm nam nhân kia, hỏi anh ta có liên quan gì với Tiểu Tuyết, không ngờ sẽ gặp phải Tiểu Tuyết ở đây.