“Không có việc gì.” Long Tứ phất phất tay, cũng không thèm để ý, phái người ở là vì tìm hiểu tin tức, cũng là vì giám thị bọn họ, Long Tứ nói, “Không có việc gì không muốn chọc bọn họ, vạn bất đắc dĩ, giết bọn họ.”
“Hiểu.”
Cố Thất Thất đến trong sân ngồi xuống, Long Tứ phân phó người chuẩn bị những thứ bọn họ vào núi cần, sau đó ngồi vào bên cạnh anh, Cố Thất Thất nhìn nhìn tai của anh, chỉ là một vết máu, cũng không lo ngại, cô mới không có nhiều tính toán.
“Anh thật muốn giết bọn họ.” Cố Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, bọn họ làm hại An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh sống chết chưa biết, bây giờ lại đả thương Long Tứ, hành vi quá đáng, cô cũng nghĩ để cho bọn họ trả giá sinh mệnh.
Trả giá sinh mệnh đều không đủ để, lắng lại lửa giận cô trong đáy lòng
“Chuyện sớm hay muộn, hiện nay nhiệm vụ chủ yếu là tìm đến bọn họ, trả thù thời gian không vội với nhất thời.” Long Tứ vỗ vỗ bả vai của cô, “Em thực sự quyết định cùng anh cùng nhau vào núi?”
“Đúng!” Cố Thất Thất nói, “Chuyện này không có ý kiến.”
“Được, anh đáp ứng em.” Long Tứ nói, “Chỉ là việc này muốn nghe anh, nếu như vào núi phát hiện thời tiết quá ác liệt, anh nói xuống, nhất định phải nghe lời.”
“Được!” Cố Thất Thất cùng nhau đáp ứng, cô cũng không tin, lên núi, Long Tứ thật sẽ cam tâm xuống.
Long Tứ dừng một chút, “New York bên kia có nhiệm vụ, em không quay về, thực sự không quan hệ?”
“Không quan hệ, lần này em không tính toán đi trở về.” Cố Thất Thất nghiêng đầu, nhìn Long Tứ, chậm rãi nói, “Em không muốn anh bởi vì chuyện này không vui, cũng không muốn lại gạt Thanh Thanh.”
“Thất Thất...”
“Được rồi, em quyết định, cứ làm như thế, tìm được bọn họ, nói cho Thanh Thanh sự thật, em liền không quay về.” Cố Thất Thất nói, “Em kéo được quá lâu, cũng là thời điểm đi về, miễn cho đến cuối cùng, mọi người thực sự mới lạ.”
“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không, em vĩnh viễn là Thất Thất của chúng tôi.”
Cố Thất Thất mỉm cười, gật gật đầu.
Lại đến buổi tối, hai người uống nóng canh, ăn thịt quay, lại bắt đầu nhàm chán, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ bị nhốt, không có việc gì, đối với bọn họ mà nói đều là mới mẻ trải qua, cái gì đều không làm được. Đối Hạ Thanh loại yên tĩnh này không tới tính cách, nửa ngày như vậy trôi qua đều là một loại tra tấn, huống chi là một ngày, An Tiêu Dao trên cơ bản một phút đồng hồ có thể nghe Hạ Thanh nguyền rủa một chút thời tiết ác liệt.
Anh quả thực dở khóc dở cười.
Dưới sự buồn chán, Hạ Thanh lại muốn khai thác bát quái, An Tiêu Dao lại đóng chặt miệng.
“A, anh...” đang lúc buồn chán trằn trọc, Hạ Thanh đột nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền được giấu trong áo của An Tiêu Dao, mắt rất quen thuộc, hai người dựa vào rất gần, ánh mắt của cô trói chặt ở bộ ngực anh.
An Tiêu Dao vừa mới rửa mặt, cũng không quản được nhiều như vậy, dù sao nhiều ngày không tắm, chẳng sợ Hạ Thanh giễu cợt, anh cũng đơn giản mà tắm rửa qua, bên ngoài bọc áo khoác bông của thợ săn, vốn dĩ quần áo Hạ Thanh giúp anh giặt sạch, phơi khô.
Áo này cổ áo rộng thùng thình, Hạ Thanh vẫn xem nhẹ mặt sợi dây chuyền cũng xuất hiện ở trước mắt cô.
Đó là một loại mặt sợi dây chuyền Hắc Diệu Thạch, mặt đá đen nhánh sáng trong, sặc sỡ lóa mắt, nhìn như rất bình thường, lại mang theo một loại tia sáng chói mắt, sợi dây chuyền này rất nhìn quen mắt, cô dường như ở đâu thấy được.
Hạ Thanh nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác khẩn trương, lòng bàn tay cơ hồ mồ hôi trộm.
An Tiêu Dao mắt nhìn không thấy, tự nhiên không biết Hạ Thanh ánh mắt ở đâu, ngày này Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao nói chuyện phiếm đều là cười mặt nghênh người, tranh cãi rất thoải mái, lúc này toàn trầm sắc mặt, cô cũng không biết vì sao cô lại đột nhiên cảm thấy bất an như vậy.