“Làm sao vậy?” An Tiêu Dao nhận thấy được yên tĩnh của cô, hai ngày này bọn họ ở chung rất vui vẻ, ít nhất không có mùi thuốc súng, An Tiêu Dao cũng không như vậy cảnh giác, lại nói Hạ Thanh cũng sẽ không muốn mạng của anh, anh tự nhiên sẽ không quá mức cảnh giác.
Hạ Thanh cười, đột nhiên xoay người đè ở trên người anh, cô tránh vết thương của An Tiêu Dao, không đè ép vết thương của anh, An Tiêu Dao kinh ngạc không dứt, đột nhiên ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, anh có chút không có thói quen, tựa như sáng sớm phát hiện phát hiện Hạ Thanh ở khuỷu tay của anh, đều có một loại cảm giác rất tiêu tan.
“Này, cô đang làm gì?”
Đang lúc Hạ Thanh ánh mắt chặt chẽ rơi vào xương quai xanh của anh, cái mặt sợi dây chuyền Hắc Diệu Thạch kia đeo ở giữa xương quai xanh của anh, đen được dường như muốn đau nhói ánh mắt của cô, An Tiêu Dao lại hỏi một tiếng, Hạ Thanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nắm bắt cằm của anh đùa giỡn, “Lão tử đột nhiên phát giác, anh dáng dấp thật không tệ, rất đẹp trai.”
An Tiêu Dao, “... Cám ơn Hạ tiểu thư khen thưởng, cô có thể từ trên người tôi đi xuống không?”
Anh thực sự không có thói quen phụ nữ tới gần anh như thế.
Ngón tay của Hạ Thanh cơ hồ sắp đụng đến mặt sợi dây chuyền kia, trong ánh mát một tia lạnh giá xẹt qua, đột nhiên cũng hít một hơi, cô khó có được có loại tâm tình biến hóa này, hai mắt không thể tin tưởng nhìn cái mặt sợi dây chuyền kia, như nhìn thấy một quái vật muốn ăn thịt người.
Cô cuối cùng cũng nhớ tới, vì sao cái mặt sợi dây chuyền kia có chút nhìn quen mắt.
Nhiều năm trước, cô nhớ Cố Thất Thất trên người cũng có một cái như thế, giống nhau như đúc.
Khi đó cô cùng Cố Thất Thất nhận thức mới hai năm, hai người đều là thiếu nữ, thường cùng một chỗ huấn luyện, thường cùng một chỗ đảm nhiệm vụ, đây đó người trần truồng đã sớm thấy qua, khi đó Cố Thất Thất mang theo sợi dây chuyền này cũng không rời khỏi người, tắm cũng chưa từng cởi ra.
Thời gian ở nhà tắm, cô liền tò mò vuốt dây chuyền hỏi cô, đây là cái thạch đá gì.
Cố Thất Thất nói, đây là Hắc Diệu Thạch.
Khi đó, cô lắm miệng hỏi một câu, đây là đâu tới, thoạt nhìn rất có giá trị.
Cố Thất Thất nói, đây là người nhà cho cô, các anh trai của cô cũng có.
Cô nhớ Cố Thất Thất là cô nhi, cũng không người thân, chỗ nào tới anh trai, thế là cô lại miệng hỏi một câu, Cố Thất Thất nói, không phải là anh trai ruột của cô, là các anh cùng cô tình như anh em ruột, chỉ là bọn họ tạm thời tách ra.
Đây là một đá thiên thạch tróc ra từ hắc diệu thạch, đặc biệt có giá trị, lúc đó làm thành mấy cái mặt sợi dây chuyền giống nhau như đúc, cô cùng các anh cũng có.
Khi đó, Hạ Thanh đang suy nghĩ, có lẽ là các anh trai của cô chết.
Bởi vì ngay lúc đó, Cố Thất Thất vẻ mặt có chút thương cảm cùng khổ sở, các cô trời sinh thuộc về hắc đạo, sớm đã thành thói quen sinh ly tử biệt, khi đó tuổi còn chwua lớn, không hiểu được che giấu tâm tình, cô không muốn Cố Thất Thất thương tâm, với là không có hỏi lại.
Chính là bởi vì như vậy, cô đối sợi dây chuyền này, ấn tượng cực sâu.
Cố Thất Thất mang theo hai năm, có một lần đảm nhiệm vụ, dây chuyền này còn cứu cô một mạng, đạn bắn vào trên mặt sợi dây chuyền của cô, chếch đi vị trí, rời khỏi trái tim, chỉ là từ đó về sau, cô liền chưa từng thấy Cố Thất Thất đeo sợi dây chuyền này.
Cô cho rằng mặt sợi dây chuyền chăn đạn vỡ nát.
Cô không muốn làm cho Cố Thất Thất không vui, cũng là không có hỏi cô, lúc cách nhiều năm, cô đã sớm quên.
Hôm nay nhìn nữa đến dây chuyền trên người An Tiêu Dao, cô mới hoảng hốt nhớ tới, Cố Thất Thất cũng có một cái, từng xem như dây chuyền báu vật, trong những ngày đen tối, cô vô số lần nhìn thấy Cố Thất Thất nắm mặt sợi dây chuyền này trước ngực.
Đó là một động tác vô ý thức, có lẽ chính cô ấy cũng không biết, mỗi lần cô ấy cảm thấy rất mệt mỏi rã rời, những lúc rất mệt mỏi, cô ấy cũng sẽ vô ý thức nhìn mặt dây chuyên này, có lẽ nắm cái mặt sợi dây chuyền này, từng còn hôn qua mặt sợi dây chuyền này.