Lục Trăn cũng không thể tưởng tượng ra nếu một ngày mắt mình nhìn không thấy thì sẽ như thế nào.
Anh nhớ hồi bé có một lần huấn luyện trên núi tuyết, anh mải chơi quá làm mất kính phòng hộ, dẫn đến quáng tuyết, mấy ngày cũng không nhìn thấy đông tây, cảm giác kia đặc biệt khủng bố, trước mắt tất cả đều là một mảng đen kịt.
Anh sợ chính mình lại cũng không nhìn thấy.
Nếu là mù, so với mất đi một chân còn nghiêm trọng hơn.
Di động của Cố Thất Thất vẫn vang lên, cô mím môi, là điện thoại của Michael, đây là điện thoại đặc công, miễn truy tung của cô. Chiếc điện thoại cô luôn mang theo bên người và luôn mở hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày.
Tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống gọi không được cô, trừ phi cô xảy ra chuyện gì.
Cô không nghe điện thoại, Michael vẫn kiên nhẫn gọi. Cố Thất Thất tắt máy, phá hỏng điện thoại di động, ném vào trong thùng rác. Từ nay về sau, bộ điện thoại này, cô cũng không cần nữa.
Cô xoay người lại, thấy Long Tứ đang đứng ở sau lưng mình.
Cố Thất Thất hỏi, "Sao anh lại ra đây?"
Long Tứ lắc lắc đầu, trầm giọng hỏi, "Em đã thực sự quyết định?"
Cố Thất Thất gật đầu, "Không quay về, chuyện này đã đến lúc cho ra ánh sáng. Em không có khả năng trở lại, anh còn có thể trông chờ khi quay trở lại Xanh sẽ giấu giếm chuyện này sao? Với lại, chẳng phải các anh nói em đã đến lúc cần phải trở về sao?"
Long Tứ cười, đột nhiên mở hai tay ra, "Bảo bối nhi, hoan nghênh về nhà."
Cố Thất Thất khó có được nụ cười xán lạn như vậy, ôm lấy hông của anh, bảo bối nhi là biệt danh của cô mà bọn họ hay gọi, bởi vì chỉ có Cố Thất Thất là nữ hài tử, bọn họ cũng yêu chiều cô nên từ nhỏ đã lấy một biệt hiệu cho cô.
Cố Thất Thất vô cùng thân thiết được ôm ở trong ngực của anh. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cỗ xót xa, không biết từ đâu mà đến, cuối cùng cũng kết thúc, cuộc sống nhiều năm ẩn nhẫn như vậy cuối cùng cũng kết thúc.
Mười năm mưa gió này, trong đó cũng có áp lực, chẳng sợ thân mật như bọn họ cũng sẽ không hiểu.
Cô thận trọng, bước đi cẩn trọng, rất sợ lộ ra kẽ hở, cô rất tín nhiệm Nolan cùng Hạ Thanh, đồng thời lừa gạt Nolan cùng Hạ Thanh lại cảm thấy rất áy náy. Lừa gạt bọn họ, bán bọn họ, loại tâm tình này, dẫn theo mấy năm, cũng không hơn gì.
Bây giờ kết thúc, với cô mà nói, thật sự là một loại giải thoát.
Bây giờ cô trở về nhà của mình, trở lại trong ngực người yêu cô nhất.
Không có gì quan trọng hơn so với việc này.
Bọn họ từ bên ngoài trở về, Lục Trăn đã ở an bài việc chuyển viện. Long Tứ lấy làm kinh hãi, "Bệnh tình Tiêu Dao nghiêm trọng như vậy, không thể di chuyển, nếu là dời đi, sẽ gây ra thương tổn rất lớn cho cậu ấy, tại sao cậu lại gấp gáp rời đi như vậy?"
Sắc mặt Lục Trăn trầm trọng, "Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Vân Sinh, động tác của chống khủng bố có chút dị thường, họ bí mật liên lạc quân đội chống khủng bố của nước Nga, ta sợ bọn họ chính là vì Tiêu Dao mà đến. Vì thế chúng ta phải lập tức đi ngay, tôi đã điều máy bay lập tức tới ngay, dù cho phải đem tất cả thiết bị của bệnh viện chuyển lên phi cơ cũng phải lập tức rời đi."
Cố Thất Thất gật đầu, "Đây là thủ đoạn chống khủng bố thường xuyên sử dụng. Họ sẽ không chính thức ra mặt, sẽ lợi dụng lực lượng chống khủng bố địa phương khống chế chúng ta. Sau đó sẽ dẫn độ trở lại, mặc dù di động của em là miễn truy tung, nhưng mà, một khi thu được tín hiệu là có thể truy tung. Hơn nữa Xanh vẫn ở vùng này hoạt động, hắc bang Nga khó tránh khỏi sẽ không cắn ngược lại chúng ta một ngụm, bán đứng hành tung của chúng ta."
Tiểu Tuyết khó xử nhìn An Tiêu Dao trên giường bệnh.
Tình huống của anh, đích xác không thích hợp di chuyển. Nhưng nếu không đi, một lúc liền chết.
Long Tứ liền điều động quân đội, trước hết trên đường đến bệnh viện thiết hạ mai phục, nhất định phải làm cho quân đội chống khủng bố trễ nải một bước đến, có thể chế tạo giao thông ngoài ý muốn hoặc bất cứ việc gì có thể ngăn cản bọn họ.