“Đừng nói nữa.” Cố Thất Thất quát bảo ngưng lại, người nọ không biết rõ vì sao không thể nói, nhưng là nghe lời, không có tiếp tục lại nói, Lục Trăn trái lại không nói gì, bên kia có đặc công tới báo, tìm được hai cỗ thi thể còn lại.
Cố Thất Thất nói, “Chuyển lên phi cơ, chúng tôi đi về trước.”
Bọn đặc công đem nhà khoa học cùng thi thểlên phi cơ, An Tiêu Dao cầm vai Lục Trăn, “Không có việc gì, cậu xem nguy cơ lớn như vậy, tôi cũng có thể qua, anh ta cũng sẽ không có chuyện gì.”
Lục Trăn gật gật đầu, thần sắc có chút hoảng hốt, trước mắt không biết chuyện gì xảy ra, một mảnh biến thành màu đen.
Anh nhắm chặt mắt.
Nolan...
Anh ta sao có thể sẽ cùng người xung độttrúng đạn?
Một thương này, rõ ràng là chính anh đánh, anh như vậy giải Nolan, biết anh muốn làm cái gì.
Vì sao bọn họ yêu nhau như vậy, cũng đi tới loạikhốn cảnh này.
Trái tim đau đớn.
Cổ họng tinh ngọt.
Đột nhiên phù phù một tiếng, An Tiêu Dao quay đầu lại, nhìn thấy Lục Trăn đã té lăn trên đất, anh quá sợ hãi, Cố Thất Thất cũng trước tiên chạy tới, “Lục Trăn? Lục Trăn, anh làm sao vậy, tỉnh tỉnh...”
“Thuốc của anh ta đâu?” An Tiêu Dao hỏi, cuống quít ở trên ngườiLục Trăn lục soát, không tìm được bình thuốc, Cố Thất Thất cuống quít chạy đi trong xe kiểm tra, cũng không tìm được thuốc Lục Trăn, An Tiêu Dao ôm ngang người Lục Trăn, đưa lên xe, “Thất Thất, cô chậm một chút xử lý chuyện bên này, tôi đưa cậu tôi đi bệnh viện.”
Lúc này, khẳng định không thể chống đỡ đến về nhà, chỉ có thể đưa đi bệnh viện trung tâm ở đây.
Bởi vì bên người không có thuốc, Lục Trăn tình huống chuyển biến xấu, khí quản nghiêm trọng suy kiệt, An Tiêu Dao bực bội ở bệnh viện trong hành lang đi qua đi lại, anh không kịp thay quần áo, trên người ướt đẫm, mùi vị cũng cực kỳ buồn nôn.
Đi tới đi lui bác sĩ ý tá nhìn anh đều là vẻ mặt ghét bỏ.
Nhưng mà, phía sau anh đeo súng đặc công thần sắc ngưng trọng, dường như Diêm La, các y tá cũng không dám nói gì.
Hạ Thanh lưu lại giúp Cố Thất Thất xử lý đến tiếp sau, còn chưa có qua đây.
Thật vất vả đợi được bác sĩ ra, lại được tin Lục Trăn chỉ có thể sống thêm mười tiếng đồng hồ, thầy thuốc trực tiếp để cho bọn họ chuẩn bị hậu sự, Lục Trăn bệnh tình quỷ dị, bọn họ không có thấy được, tốc độ thân thể suy kiệt là bọn họ chưa từng thấy quá, bọn họ vô pháp đúng bệnh cho thuốc, cũng không biết anh sinh bệnh gì.
An Tiêu Dao hít sâu, sai người liên hệ Tiểu Tuyết trên phi công, để cô tăng nhanh tốc độ.
Anh dựa vào tường chậm rãi trượt ngồi dưới đất, nếu như Lục Trăn có cái gì không hay xảy ra, anh không tha thứ chính mình.
Nếu như không phải anh xúc động, để Lục Trăn đi hỏi Nolan, có lẽ tình huống cũng sẽ không thế này, anh sẽ không bị kích thích, chuyện sẽ không dao động, bệnh tình sẽ không chuyển biến xấu, anh chiếu cố thân thể của mình như vậy, đi chỗ nào cũng tùy thân mang theo thuốc, để ngừa vạn nhất.
Lần này vậy mà không đem thuốc mang ở trên người, có thể nghĩ, tinh thần anh nhiều không tốt.
Lại cưỡng chế tình tự, mắt thấy bọn họ bị chôn sống, vừa tham dự một hồi chiến dịch.
Thân thể anh thế nào chịu được.
Đáng chết, tại sao lại để Lục Trăn qua đây? Tại sao muốn nói cho Lục Trăn?
An Tiêu Dao tuổi nhỏ thông tuệ, làm việc quyết đoán nhanh nhẹn, chưa bao giờ từng vì mình đã làm chuyện hối hận, bây giờ lại hối hận không kịp, hận không thể cho chính mình một cái bạt tai, anh chật vật ngồi dưới đất ôm đầu, như một dã thú đi tới khốn cảnh.