Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất thu thập thỏa đáng, máy bay đã ở đợi mệnh, vừa nghĩ tới phải rời khỏi mấy ngày, Cố Thất Thất liền mua một bó hoa đến nghĩa trang đi nhìn Lục Trăn, Hạ Thanh đơn giản không chuyện gì theo cô cùng đi.
“Sao có thể mua hoa hồng?” Hạ Thanh tò mò hỏi, còn chưa từng nghe qua tế bái người chết bằng hoa hồng, Thất Thất thực sự là lập dị.
Cố Thất Thất mỉm cười nói, “Lục Trăn thích nhất chính là hoa sen, chỉ là này mùa, tôi đi đâu cho anh đây, tương đối với hoa bách hợp, tôi cảm thấy anh thích hoa hồng hơn, cô không cảm thấy hoa hồng thích hợp với anh sao? Dù cho anh đã qua đời, tôi nghĩ anh cũng hi vọng chúng ta mang hoa anh thích làm bạn anh tôi.”
Ngày đầu tiên hạ táng, vì phối hợp, đều là hoa màu trắng.
Phía sau cô liền không sao cả, cô thích hơn mang cho Lục Trăn hoa mà anh thích.
Sau Lễ Giáng Sinh, vẫn có tuyết rơi, hôm qua bắt đầu tuyết rơi lớn, có đoạn đường một tầng mỏng tuyết, toàn bộ thế giới, đặc biệt nghĩa trang ở đây, vô cùng rõ ràng.
Cây xanh bị tuyết trắng che phủ, thoạt nhìn có vài phần thê lương.
Cố Thất Thất ở ngoài nghĩa trang dừng bước.
Cô đột nhiên có chút không dám đi vào, cô cười khổ nói, “Cô biết không? Tôi vẫn có chút không thể tiếp thu sự thực, tôi cảm thấy anh còn sống, ngay bên cạnh chúng tôi, mấy người chúng tôi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thường xuyên mấy tháng không có tin tức, tôi thực sự nhớ anh chỉ là đi đâu thi hành nhiệm vụ, đi chỗ nào tọa trấn, tôi cũng không muốn anh lạnh lùng nằm ở đây. Tôi thà rằng anh thật tốt mà sống trên đời nơi mà chúng tôi không biết, an tâm sinh hoạt.”
Cơ hồ mọi người, cũng không thể tiếp thu, Lục Trăn thực sự ra đi.
“Anh rất ghét mùa đông, lại mất ở mùa đông.”
Cố Thất Thất rất ít đa sầu đa cảm như vậy, chính xác nói, là từ chưa như vậy.
Hạ Thanh trong lòng cũng không chịu nổi, quan hệ luôn có thân sơ, cô cùng Lục Trăn quan hệ, không có đến cái đau điếng người, cô lại là đặc công, nhìn quen sinh tử, cảm thụ không có sâu sắc, chỉ là lặng yên cùng cô ấy.
Các cô xa xa liền nhìn thấy một đoàn bóng trắng tựa ở trước mộ bia, lui một đoàn, hoa bách hợp đã héo rũ, một đạo nhân ảnh tựa ở trên mộ bia, trên người bọc một tầng hơi mỏng hoa tuyết, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất liếc mắt nhìn nhau.
Hai người vội vã chạy tới, Cố Thất Thất buông hoa hồng trong tay, Hạ Thanh thay đổi lui người, quả nhiên là Nolan.
Anh hình như đang ngủ, lại đặc biệt nhạy bén, Hạ Thanh vừa đụng đến anh, anh lập tức thanh tỉnh.
“Tiểu Trăn…”
Thấy là Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất, Nolan trong mắt tia sáng một tấc tấc lờ mờ đi xuống, biến thành một cái đầm không có động tĩnh gì, tĩnh mịch được không có một tia dao động, da người Âu Mỹ thịnh vượng, ngắn mấy ngày, anh cằm tràn đầy bột phấn( chác là râu). Người thoạt nhìn thô cuồng lại nhếch nhác, mang theo cô độc cùng tuyệt vọng.
Hạ Thanh trong lòng đau xót, đã ươn ướt mắt.
Hai người nắm tay Nolan, tay anh lạnh được không giống dạng, thân thể cứng ngắc đến cực điểm, động cũng không thể động, dường như ở tuyết bị đông cứng phá hủy, rất hiển nhiên, anh mấy ngày nay sẽ không rời đi ở đây, trên mặt đất có một túi giấy, có một ly trà sữa cùng Hamburg, nghĩ đến là June mang cho anh, cũng không có biện pháp khuyên anh rời khỏi.
Bọn họ mấy ngày nay tự cố bi thương, đã quên, Lục Trăn mất, Nolan là người bi thống người, bọn họ thống khổ cũng không hơn Nolan một phần vạn.
“Nolan, chúng tôi đưa anh về nhà, anh bộ dạng này đi xuống sẽ không toàn mạng.” Cố Thất Thất muốn nâng anh dậy.
Nolan lại không chút sứt mẻ, “Cậu ta nói sẽ đến gặp tôi, tôi phải đợi.”