Một đêm này, Lục Trăn bị lăn qua lăn lại được cơ hồ tản giá, bị ép bày ra đủ loại tư thế phối hợp Nolan, trước đây Nolan tại đây không buông ra, trên cơ bản đều là Lục Trăn đến dẫn dắt, lần này lại ngoại lệ, có lẽ anh cảm thấy là mộng, cho nên trong mộng thỏa thích mà đem anh tư thế trước đây muốn làm một lần, không biết mệt mỏi rã rời, Lục Trăn cuối cùng bị làm hôn mê.
Anh thể lực không sai, chỉ là ở thời gian đặc thù, tóm lại so với Nolan phải kém hơn, anh vừa mới trải qua một hồi sinh tử đại kiếp nạn, không có biện pháp bồi anh ta điên cuồng như vậy.
Lúc Nolan tỉnh lại, đã là hoàng hôn, tinh thần anh không tốt, tối hôm qua điên cuồng, chẳng lẽ ngủ một giấc cảm thấy tốt, trong phòng ngủ tất cả đều là mùi vị ****, cửa sổ đều mở ra, không khí lạnh như băng tiến vào, tản một ít mùi. Trên ga giường có vết máu, cũng có một chút ấn ký, vừa nhìn liền biết cái gì, Nolan nhíu mày, xoa xoa đầu chính mình có chút đau đớn, anh giấc mộng này còn chưa có tỉnh lại sao?
Chuyện tối ngày hôm qua, anh đều nhớ đặc biệt rõ ràng.
Anh vẫn cho là là một giấc mộng, thế nào sau khi tỉnh lại, có dấu vết này? Cái khác có thể lý giải, vết máu nói như thế nào?
Nolan đau đầu nứt ra, Lục Trăn đem cửa sổ mở, nhiệt độ trong phòng thấp, Nolan mặc áo ngủ xuống lầu, vừa mới đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm, có một bóng người ở tại phòng bếp bận rộn.
“Ca...” Nolan hô một tiếng, có chút đau đầu.
Michael quay đầu lại, “Em đang nấu cơm thế nào lên lầu đi ngủ, may mắn anh tới, nếu không thành bộ dáng gì nữa?”
Nolan ngẩn ra, lúc nào anh làm cơm lên lầu ngủ?
Cuộc sống này thế nào anh có chút mơ hồ.
Trên bàn làm xong vài món thức ăn, cá hấp cùng một mâm cơm rang, còn có một chén canh xương, sau khi cùng Lục Trăn cùng một chỗ, miệng của anh vị thay đổi rất lớn, ưa ăn cơm trưa, Michael mỗi lần tới nhìn anh đều ở làm cơm trưa, Michael cũng biết, anh có ảo giác, mỗi lần đều làm hai phần người ăn, cho là mình cùng Lục Trăn ăn, cho nên nhìn thấy anh làm phân lượng nhiều cũng không ngoài ý muốn.
Nolan lại vô cùng khiếp sợ.
Michael sẽ không làm cơm trưa, anh ta hoàn toàn sẽ không.
Anh rất xác định, chính mình chưa từng làm, anh vừa mới tỉnh lại, ai làm cơm?
Chẳng lẽ chính anh thực sự làm cơm liền lên lầu, sau đó cái gì đều không nhớ sao? Anh biết mình gần đây rất không thích hợp, vậy mà quên một chuyện, quá hốt hoảng, nhưng không đến mức hoảng hốt thành như vậy.
“Tới dùng cơm.” Michael đem món cuối cùng bưng qua đây, may mắn là một chén canh, lúc anh qua đây canh cũng nấu được không sai biệt lắm, Nolan trầm mặc đi sang ngồi, sắc mặt ngưng trọng nhìn trên bàn ăn.
Lục Trăn thích ăn nhất cá hấp, làm rất ít thấy như vậy.
Cậu ta thích đem con cá từ đó nấu lên, không phải nghĩ như người khác cho hoành hoa, cậu thích từ đó gian hoa, như vậy chất thịt không có hoành hoa tươi mới, Lục Trăn lại nói cậu ta thích như vậy, anh liền thấy qua Lục Trăn đã làm một lần.
Khắc sâu ấn tượng.
Anh đột nhiên quay đầu, ngắm nhìn bốn phía, trừ Michael không có người.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì!” Nolan khẽ nói, anh cũng không muốn nói với Michael mình hoài nghi.
Không biết vì sao, vô ý thức liền bài xích nói.
“Em vừa đau đầu, gần đây hoảng hốt, thoáng cái cũng quên mất, không ngờ đi lên giường liền ngủ, may mắn anh đã đến.”
Nolan thử múc một chén cơm ăn, vừa mới vừa vào miệng liền dừng lại.
Ánh mắt xẹt qua kinh ngạc, mừng như điên, thậm chí là kinh ngạc.
Không sai, đây là Lục Trăn làm cơm, đây là tay nghề của Lục Trăn, anh sẽ không nhận sai.