Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2168: Tân hôn phu thê lạc thú nhiều 94



Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất có tài ẩn nấp tốt nhất, trên cơ bản không có người có thể phát hiện ra sự tồn tại của các cô, căn cứ theo kế hoạch của An Tiêu Dao, vô thanh vô tức làm rớt năm người, Mang Phi với số huynh đệ còn lại ở trong thành cùng bọn họ xoay quanh khởi đến.

Dù sao anh cũng đã từng cùng Hạ Thanh và Cố Thất Thất huấn luyện, cùng các cô ở trong thời kì huấn luyện quan trọng nhất, hình thức tư duy tác chiến của các cô, Mang Phi đều nắm rõ, nhưng việc không ngờ tới chính là Mang Phi đã báo cảnh sát.

Mang Phi đem ảnh chụp của bọn họ cung cấp cho cảnh sát địa phương, phối hợp cùng cảnh sát địa phương bắt bọn họ.

Bất kể là quốc gia nào cũng sẽ không muốn cho phần tử khủng bố ẩn nấp, huống chi Freetown vừa mới trải qua một hồi tập kích của phần tử khủng bố, đối với phần tử khủng bố càng căm thù đến tận xương tủy, ảnh chụp của mấy người bọn họ lập tức xuất hiện trên màn ảnh truyền hình đầu phố.

Đây là một việc tương đối đáng sợ, bọn họ vốn trốn ở trong khách sạn gần khu dân cư, nhưng sau khi bị công bố ảnh chụp, bọn họ không còn chỗ nào có thể trốn, khách sạn cùng nhà dân khẳng định không đi được, vừa đi cũng sẽ bị báo cáo.

Địa thế của thành phố cảng Freetown này tương đối thấp, phòng ốc dày đặc, cung cấp cho bọn họ một đường chạy trốn tương đối tốt.

Mấy người bọn họ cấp tốc trốn được trong khu dân nghèo, không có dụng cụ cho bọn họ hóa trang và mang mặt nạ, Hạ Thanh vô cùng bất mãn, gần đây hình như cô thường xuyên bị người ta đuổi theo, cảm giác bị toàn thành truy bắt nhưng tốt chút nào.

Cố Thất Thất thương tiếc An Tiêu Dao đã sớm an bài xong đặc công, để cho bọn họ ẩn vào thành đến yểm hộ, đặc biệt chú ý, giết chết nhóm người Mang Phi. Còn đối với cảnh sát, tránh xung đột chính diện, không quá bất đắc dĩ thì không nên cùng cảnh sát xung đột.

Hai mươi mấy đặc công lập tức vào trong thành, một phân đội nhỏ đi phục kích nhóm người Mang Phi, mấy phân đội nhỏ khác dẫn dắt rời đi sự chú ý của cảnh sát, mấy người An Tiêu Dao trốn ở trong phòng một nhà dân nghèo.

Phòng này không có người, giao thông cũng thuận tiện, dù cho bị phát hiện cũng dễ đi.

Mang Phi cách bọn họ có mấy trăm mét, An Tiêu Dao tiếp thông vô tuyến điện, “Mọi người cẩn thận một chút, Mang Phi vô cùng giảo hoạt, không nắm chắc nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

“Rõ!” Bọn đặc công hành động, bọn họ mơ hồ nghe tới tiếng súng, phòng ốc dày đặc như thế, cách âm rất lớn, tinh thần bọn họ phải rất minh mẫn mới có thể biết âm thanh này rốt cuộc từ chỗ nào truyền đến.

Hạ Thanh tò mò nhìn An Tiêu Dao chỉ huy ở trong máy vi tính “Anh không sợ bọn họ bắt được tín hiệu của anh sao?”

“Bọn họ không thể có được loại kỹ thuật này.” An Tiêu Dao tự tin trả lời, cho dù là Mang Phi, cũng không có loại kỹ thuật này, ngón tay An Tiêu Dao vừa trượt, ở trên màn hình xuất hiện hình ảnh phân bố của cảnh sát.

William 囧, “Sao tôi không biết Freetown có nhiều cảnh sát như vậy nhỉ? Chết tiệt, chẳng lẽ toàn bộ cảnh sát được tung ra đuổi giết chúng ta?”

“Anh đừng quên, chúng ta ở nơi này có ba người đứng đầu danh sách phát lệnh truy nã toàn cầu đấy.” Hạ Thanh lành lạnh nói, vỗ vỗ vai An Tiêu Dao “Chồng à, anh thực sự quá nổi danh.”

An Tiêu Dao cười, “Nếu anh không phải là một người nổi tiếng thì chắc gì em đã để ý đến anh?”

“Thôi, tôi cầu xin hai người, đang lúc muốn chạy thoát thì đừng liếc mắt đưa tình được không? Nếu không tôi đá hai người ra ngoài đi.” Cố Thất Thất cười mắng.

Hạ Thanh ngồi vào bên cạnh anh, nhìn anh bận rộn, đột nhiên, sáu điểm thiếu một người, con ngươi An Tiêu Dao co rụt lại, Hạ Thanh ý thức được không đúng, “Đây là?”

Cô nhớ, sáu điểm là người của bọn họ, biến mất có nghĩa là…? Ngàn vạn lần đừng giống suy nghĩ của cô.

Cố Thất Thất trầm giọng nói, “Chúng ta tổn thất một người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.