Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2227: Thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư 9



Hạ bảo bối trầm mặt xuống, Anna nói, "Đan Đan không cẩn thận làm đổ."

Cô gái thứ nhất nói, "Oh, Đan Đan, cháo của Oa oa là nặng lắm a, cô còn có thể làm đổ."

Đan Đan cắn răng, "Quá nóng, tôi nhất thời không bưng được."

"Tay không cận thận đụng tàn thuốc lá cũng không đau, bưng cái cháo có thể đau chết cô a." Cô gái thứ hai nói.

"Tôi cũng không phải cố ý." Đan Đan giận, trừng mắt liếc Tiểu manh oa một cái, "Ăn cơm của bé đi, khóc cái gì khóc a, không ăn cháo cua cũng sẽ không chết."

"Đủ rồi!" đột nhiên Hạ bảo bối rít gào, "Ầm ĩ chết, cô bé khóc lại không cần cô dỗ, cô rống cái gì rống."

Anna sắc mặt đều thay đổi, xung quanh Hạ bảo bối ba thước im ắng, không ai nói chuyện, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ bảo bối phát giận, các tiểu đồng bọn đều sợ ngây người, Tiểu manh oa nức nở, mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra.

Cô nức nở kéo vạt áo của Hạ bảo bối, "Ô ô... Ca ca, Oa oa ngoan ngoãn... Ăn cơm... Không muốn cháo cua, ca ca không nên tức giận."

Thức ăn ngon rất quan trọng nhưng ca ca quan trọng hơn.

Ca ca nổi giận, cái gì cũng không muốn.

Tiểu manh oa bình thường một chút cũng không sợ Hạ Thiên, Hạ Thiên thế nào rống cô bé, cô bé cũng không thèm nhìn, lần này lại cảm thấy sợ hãi, không vui, có phải hay không cô không ngoan, ca ca mất hứng.

Đan Đan cắn răng trừng mắt liếc Tiểu manh oa một cái, xú nha đầu đáng chết, trừ giả bộ đáng thương cùng khóc sẽ không khác.

Anna nhàn nhạt nói, "Oa oa, chị Đan Đan không cẩn thận làm đổ cháo của em, chúng ta buổi tối lại ăn cháo cua có được không?"

Tiểu manh oa nức nở nhìn Hạ Thiên, gật gật đầu, "Được."

Hạ Thiên quay đầu lại, xoa xoa tóc của cô bé, múc một muỗm cháo trắng cho cô, Tiểu manh oa ngoan ngoãn nuốt xuống, Hạ bảo bối đem đùi gà đều xé, đem thịt xé rời cho cô ăn, Tiểu manh oa cầm đùi gà đưa đến bên miệng của Hạ Thiên, "Ca ca, ăn một miếng thôi, bụng của ca ca cũng đói bụng."

Hạ Thiên khóe mắt liếc mọi người một cái, huấn luyện viên liền ở một bên, nhưng đùi gà này không phải thức ăn của cậu a.

"Ca ca không đói, em ăn trước."

"Em nghe thấy bung ca ca kêu, đói bụng a, ăn một miếng..." Tiểu manh oa chớp mắt hỏi huấn luyện viên bên cạnh, "Dì Yên Lặng, ca ca bụng bụng thật đói, có thể ăn đùi gà không?"

"Tôi cái gì đều không nhìn thấy." Huấn luyện viên không có nguyên tắc lựa chọn ăn hoa quả của cô.

Tiểu manh oa ánh mắt sáng lên, dùng thanh âm mà cô cho rằng rất thấp lặng lẽ nói, "Ca ca mau ăn mau ăn, dì Yên Lặng nhìn không thấy, còn có tôm lớn, ca ca lớn giúp chúng ta đem vỏ cũng lột."

Có người đập bàn cười to, mấy bàn bên cạnh Hạ Thiên tất cả đều là tiếng cười, cười đến Hạ Thiên rất muốn đem miệng của Tiểu manh oa khâu lại, cả hai đều bị cười, dứt khoát chứng thực tội danh, Hạ Thiên cắn một miếng lớn thịt, bây giờ cậu đang lớn, trên đảo hộp đồ ăn căn bản là không đủ ăn.

Đan Đan kéo Anna, Anna liếc nhìn cô một cái, lại cúi đầu ăn cơm, dường như không nhìn thấy.

"Này, Hạ Thiên, có một Manh oa thật tốt, đồ ăn được đều so với chúng tôi nhiều hơn, đây là đùi gà lớn của tôi a." Cô gái trẻ nói, "Xem chúng tôi đóng góp bao nhiêu thức ăn cho cậu."

Hạ bảo bối rất hào sảng phất tay một cái, "Cám ơn, biết phải vào bụng tôi liền đừng cho cô bé, các người không phải chính là lừa cô ấy đối với các người hôn một cái sao."

"Bây giờ, đối với cậu ăn đùi gà chính là Oa oa bán nhan sắc chuẩn bị cho cậu."

Hạ bảo bối chưa từng có lúc thua ai trong lời nói, "Hâm mộ ghen ghét đi, các người không có được Manh oa lấy thức ăn cho, chắc là sẽ không hiểu hạnh phúc nhỏ của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.