Tiểu Manh Oa thoáng cái không khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Thiên, không ngừng nức nở, Hạ bảo bối ghét bỏ cô liếc nhìn một cái, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho cô bé, Cố Thất Thất nói, “Thực sự là đòn sát thủ a.”
Một khi bảo bối nói mình không tốt, Tiểu Manh Oa đảm bảo ngoan ngoan liền.
Lúc ăn cơm, cô không ăn hai bát.
Hạ bảo bối giỗ thể nào con bé cũng không ăn, sau phẫu thuật, khẩu vị không tốt, bác sĩ nói cô bé không thích ăn thì thôi, khẩu vị Tiểu Manh Oa rất tốt, đói bụng không chịu được, để đến tối, cậu cho cô bé ăn cơm, cũng ăn có một chút.
"Không đói sao?"
"Không đói." Tiểu Manh Oa lắc lắc đầu, sau khi kết thúc huấn luyện, mọi người tới thăm cô bé, Hạ bảo bối cũng trở về đi đổi thuốc cùng rửa mặt chải đầu, đến hơn chín giờ mới tới thăm cô bé, tùy tiện đem canh trứng gà mà sư phó làm đem cho cô bé.
Tiểu Manh Oa nhắm miệng, không ăn.
"Em hôm nay cũng không ăn thứ gì, không đói sao?"
"Không đói." Tiểu Manh Oa bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Hạ bảo bối nhíu mày, cô bé ăn ít cơm thế này chắc chắn có vấn đề, cô sợ đau và đói bụng nhất.
“Được rồi, anh để ở bên cạnh buổi tối có đói bụng, bảo hộ sĩ hâm nóng lên cho em ăn.”
“Anh, anh không dỗ em ngủ sao?”
“Không được, thói quen đi ngủ của em quá xấu, lại làm chân anh bị thương thì sao?” Hạ Thiên lấy trong máy vi tính ra một hình đàn ông cho cô bé nhìn, “Em có muốn anh trở thành người như thế này không?”
"Không muốn!" Tiểu Manh Oa không hề nghĩ ngợi.
“Vậy em có thể ngoan ngoãn ngủ một mình không?”
"... Có thể."
"Ngoan!"
Hộ sĩ nói, “Em và con bé thật giống một đôi.”
Hạ bảo bối xoa xoa đầu tiểu manh oa, nếu là người khác, cậu không chịu đâu, đây chính là cậu…Tiểu Manh Oa.
Sáng ngày hôm sau, cô bé vẫn như cũ không ăn bao nhiêu.
Hạ Thanh cảm thấy rất kỳ quái, là tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái.
Bởi vì bụng Tiểu Manh Oa sôi ùng ục, nhưng con bé nhất định không ăn.
Mọi người liều mạng dỗ cô, cô sẽ khóc, không ăn sẽ không ăn, Hạ bảo bối cũng không được, đòn sát thủ cũng vô dụng, đơn giản khi mọi người rời đi, Tiểu Manh Oa vừa nhìn cậu tức giận, Oa Oa liền bật khóc
Hạ bảo bối chỉ là giả vờ, ghé tai ở cạnh cửa nhìn Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất dỗ dành cô bé. An Tiêu Dao nhìn thế nào cũng thấy tức cười.
Tiểu Manh Oa này hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
"Oa Oa, vì sao không ăn cơm a." Hạ Thanh kiên trì hỏi.
Tiểu Manh Oa nức nở, "Oa Oa muốn giảm béo."
"Tại sao muốn giảm béo, không phải là không thích giảm béo sao?"
"Oa Oa quá nặng, làm gãy chân anh Hạ Thiên."
Hạ bảo bối trên đầu lăn xuống ba vạch đen, mặc dù cậu luôn muốn Manh Oa giảm béo, nhưng cô bé thật muốn giảm béo, cậu thế nào cảm thấy rất quái dị, bụng ùng ục gọi lợi hại như vậy, cô bé sẽ không khó chịu sao?
“Điều đó không liên quan đến con, là do Hạ Thiên xương cốt quá giòn.” Cố Thất Thất nói, An Tiêu Dao lười biếng ngồi một bên nhìn hai đặc công ưu tú dỗ dành một đứa nhỏ, một tiểu thiên tài lén lút nghe trộm.
Mặt trời thật tốt, này hình ảnh thế thật đúng là hưởng thụ.
Tiểu Manh Oa lau nước mắt, đem hình trên máy vi tính ra, mở ra hai tấm hình, nước mắt lại rơi xuống, chỉ vào người phụ nữ ba trăm kg, “Đan Đan nói, nếu con không giảm béo, sẽ giống như thế này.”
Sau đó lại lấy một tấm hình người con trai, “Sau này anh Hạ Thiên chính là như thế này.”
Sau đó đặt cả hai tấm hình cùng một chỗ, so sánh với nhau, Tiểu Manh Oa khóc càng thương tâm, “Oa Oa nhất định phải giảm béo, không muốn biến thành như thế này, anh Hạ Thiên nhất định sẽ không ôm nổi.”