Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2302: Mười năm chờ đợi 52



Nolan tiếp quản toàn bộ trách nhiệm vú em, cuối cùng Lục Trăn cũng có thể bò lên giường ngủ một giấc ngủ ngon, ăn xong cơm chiều liền lên lầu đi ngủ, Nolan đối với bóng lưng của anh nói, "Con là dày vò nhiều cậu a, tôi mới từ trên chiến trường trở về cậu đã khoa trương như vậy."

Lục Trăn đầu cũng không quay lại, "Anh chậm rãi thể nghiệm."

Nolan qua loa ăn cơm, đút con trai uống sữa, tiểu gia hỏa không biết nhiều khôn ngoan, viên linh lợi mắt nhìn Nolan, hai tay vui vỗ, một chút cũng không bướng bỉnh, ngoan ngoãn uống sữa.

Nolan nghĩ, rất ngoan a.

Lại khả ái như vậy.

Tiểu gia hỏa uống phân nửa sữa liền bắt đầu thổi bong bóng, Nolan nhìn bé không muốn uống, ôm bé lên lầu, Lục Trăn đã đang ngủ, anh đem tiểu gia hỏa thả vào bên cạnh Lục Trăn, hôn hôn bé, "Ngoan ngoãn không muốn ầm ĩ daddy, daddy đi tắm."

Tiểu gia hỏa ở trên giường lăn đi lăn lại, ê ê a a kêu, Nolan nhanh chóng đi tắm, không tới năm phút đồng hồ liền trùm khăn tắm ra, con trai nhà bọn họ vẫn như cũ đang lăn, bộ dáng tinh thần rất tốt, nhưng không biết lăn thế nào, chân nhỏ chỉa vào cằm của Lục Trăn, có lẽ là ngứa, chân béo nhỏ vẫn phịch giẫm Lục Trăn, tiểu hài tử khí lực không lớn, Lục Trăn ở trong nhà anh luôn luôn lại ngủ được chết, vậy mà không phản ứng.

Nolan cười, cũng không đi quản hai cha con bọn họ, trước làm khô tóc, trở về vừa nhìn, đôi chân của con trai đều giẫm trên đầu của Lục Trăn, nếu như không chắc chắn sẽ tiểu trên mặt của Lục Trăn.

Anh ôm lấy con trai, nhéo nhéo khuôn mặt của bé, tiểu gia hỏa gào khóc bổ nhào về phía anh đánh, thực sự là một chút cũng không sợ, Nolan ôm bé đi xuống lầu xem ti vi, để cho Lục Trăn ngủ một giấc ngon.

Nolan không ngờ, Michael sẽ đến.

Lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, Nolan đã nghĩ, nhất định là ca của anh tới, tiểu hài tử giấu chỗ nào đều giấu không được, trừ phi để cho bé và Lục Trăn đi ngủ đi, thế nhưng, anh một chút cũng không muốn giấu.

Michael nhìn anh ôm một đứa con nít, hoảng sợ, "Anh đã cho là mình đi nhầm cửa đấy, đây đứa trẻ ngủ bỏ lại ở đây cho em, thật đáng yêu a."

"Của em." Nolan ôm đứa trẻ trở về, thấy Michael còn vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa, nhíu mày, "Đi vào đóng cửa."

Michael phục hồi tinh thần lại, "Không có việc gì đừng có đùa."

"Em lúc nào có đùa?" Nolan hoang mang hỏi.

Michael, "..."

Hình như từ nhỏ đến lớn, là chưa từng nghe qua Nolan nói đùa, anh đều nhanh cho rằng Nolan cùng Lục Trăn cùng một chỗ lâu sinh ra một chút cảm giác hài hước, anh chỉ vào đứa nhỏ trong ngực anh ta, "Thật là con trai của em?"

"Con trai ruột." Nolan nói, một chút tự hào hiện ra chính bảo bối của mình, "Anh xem con ngươi của bé cùng em giống nhau nhiều a."

"Không phải, em không phải cùng Lục Trăn ở một chỗ sao? Đi đâu tìm phụ nữ sinh cho em một đứa nhỏ?" Michael 囧, đứa nhỏ này anh thế nào nhìn cũng có điểm giống Lục Trăn đây? Đương nhiên, ngoại trừ mắt.

Nolan nhàn nhạt nói, "Lục Trăn lấy ra cốt tủy của chính mình nuôi dưỡng, lợi dụng công nghệ cao làm cho chúng em một đứa nhỏ, bởi vì luôn luôn thất bại cho nên không nói cho em biết, đây là sau khi cậu ta chết Thất Thất nói cho em biết, đứa nhỏ này lúc đó đã được mấy tháng."

Michael lạnh lùng hỏi, "Tôi đang nghe khoa học viễn tưởng chuyện xưa sao?"

"Thân ái tin hay không, tùy anh." Nolan mới không quan tâm người khác tín hay là không tin đâu, đương nhiên, nếu là người nhà của anh có thể tin tưởng anh có một đứa nhỏ, không còn gì tốt hơn, cũng sẽ không quá lo lắng cho anh, "Em liền cùng các người nói, các người chớ nói ra, đối với bên ngoài liền tuyên bố em tìm người sinh đứa nhỏ, miễn cho có người nổi lên lòng xấu xa, ngay cả đứa nhỏ đều không buông tha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.