Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2396: Tâm tư Sophia tâm tư



“Xin lỗi.” Sophia xin lỗi, ngược lại nói, “cha, con còn quá nhỏ, nếu trở về, sớm muộn cũng có một ngày con cũng bị ám sát, bị ám sát một lần ở sân bay, con có thể trống thoát, là con gặp may, con gặp được anh ấy, con giả dạng làm đứa bé không nhớ gì quấn quýt lấy anh ấy, nếu không con cũng bị đám người kia ám sát.”

Thần sắc Sophia rất nghiêm túc, thoạt nhìn một chút cũng không giống với đứa bé năm tuổi, nếu Hạ bảo bối nhìn thấy cô bé lúc này, lại nghe cô bé nói vậy, chắc sẽ phun ra một ngụm máu tươi và nghĩ lại xem ai mới là ngu ngốc.

“Con trốn được một lần, không tránh khỏi lần thứ hai, dù có thoát được lần thứ hai cũng không thể thoát được lần thứ ba, anh con không phải cũng không thể tránh khỏi sao?”

Hoàng thượng ngạc nhiên, nhắc tới con trai, trong lòng ông đau đớn, không chỉ tiếc nuối, có phải ông không xứng đáng với ngôi vị quân vương này, con trai ông còn sống, con ông ưu tú như vậy, tài hoa như vậy, lại chết vô cùng thảm, chẳng sợ bị bắt cóc nhiều lần như vậy, chẳng sợ vì quốc gia mà bỏ mạng, con cái đối với bọn họ chưa từng có một lời oán trách, ông thẹn với con, bây giờ, con ông chết, con gái lại thành mục tiêu của bọn họ.

“Cha sẽ phái nhiều người bảo vệ con.”

“Cha, chúng ta không nên lừa mình dối người được không?” Sophia nói, cười cười, “Chờ con mười tuổi, con trở về nhà, được không?”

"Mười tuổi?"

Sophia gật đầu, "Cha, mẹ, con ở bên cạnh anh ấy không chỉ là bảo toàn tính mệnh, hơn cả, con ở bên cạnh anh ấy có thể học rất nhiều thứ, so với hoàng thất của chúng ta, anh ấy và huấn luyện, hơn các sư phụ của con nhiều. Điều này mới là quan trọng nhất, cha, xin người yên tâm, con sẽ không ruồng bỏ quốc gia, sẽ không quên tâm nguyện của ba, tâm nguyện của anh trai, con sẽ nhớ kỹ thời khắc này, con là ai, tương lai con muốn làm cái gì, con sẽ giúp đỡ cha, làm cho đất nước của chúng ta hạnh phúc, an ổn. Tạm thời ly biệt, không là gì cả, coi như là cha mẹ đem con ra nước ngoài du học đào tạo chuyên sâu đi, cha mẹ vốn cũng có tính toán như vậy mà.”

“Điều này có thể như nhau sao?” Vương phi nói, "Bảo bối chúng ta tại sao có thể yên tâm."

Sophia nghĩ nghĩ, ra đòn sát thủ, "Bọn họ có thể chữa được bệnh cho con."

Kỳ thực, cô bé cũng không xác định, chỉ là, nếu nói như vậy, cha mẹ sẽ để cô ở lại, nếu cô bé ở lại, có thể làm được nhiều việc lắm, về nhà sẽ suốt ngày phải lo lắng bị ám sát, căn bản là không biết một công chúa nên học những gì.

"Cái gì?"

"Con nói thực sự?"

Hoàng thượng cùng vương phi vô cùng kinh hỉ, Sophia gật gật đầu, Hoàng thượng đột nhiên nheo mắt lại, "Con rốt cuộc bị người nào mang đi? Hiện tại lại ở đâu?"

Sophia trầm mặc.

Khẽ rũ mắt xuống, nhưng mà, cô bé đối với cha mẹ rất thẳng thắn.

"Tổ chức khủng bố Vương bài.” Là tổ chức khủng bố lớn nhất toàn cầu.

Hoàng thượng cùng vương phi  hít một hơi khí lạnh.

"Lập tức trở lại cho cha, bọn họ là kẻ thù của chúng ta!"

"Con biết!" Sophia nói, "Để cho bọn họ bồi dưỡng con, rất tốt a."

"Con rốt cuộc đang suy nghĩ gì, này nhiều nguy hiểm con biết không? Anh con bị người của bọn họ giết chết, con lại muốn ở lại bên cạnh bọn họ?" Hoàng thượng vô cùng phẫn nộ, hận thù đối với vương bài ngày đêm không nguôi.

Sophia gật gật đầu, "Cha, tin con đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.