Sophia ngẩng đầu trừng anh, Hạ Thiên vốn chỉ là định đùa cô, lại bị cái nhìn này làm cho ngực tê dại, dù sao cũng có vài phần ý muốn làm thật, Sophia đẩy thế nào anh đều không rời, Hạ Thiên nghiêng đi thân thể, mắt đen láy chăm chú nhìn chằm chằm mặt của cô, cười rộ lên mang theo vài phần đùa giỡn, ngón tay xẹt qua ở trên khuôn mặt non mềm của cô, im lặng ái muội như là một lưới tình đem Sophia vững vàng trói lại, Hạ Thiên hơi cúi đầu hôn môi của cô, tay và kính của Sophia với anh mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không có.
Lần này hôn cùng mấy lần trước cũng không quá giống nhau, mang theo độc chiếm cùng bá đạo, mãnh liệt giống như muốn đem cô nuốt vào, lời lẽ toàn là hơi thở của anh, Sophia bị hôn thiếu chút nữa hít thở không thông.
Nóng, chỗ nào đều nóng, trên mặt cơ hồ có thể tích cho ra máu, tay chân cũng không dám lộn xộn, Hạ Thiên đột nhiên xoay người, che ở trên người cô, Sophia cuống quít mở mắt ra, đẩy anh mặt.
"Ca ca, đừng..."
Tay anh đã ở trên người cô châm lửa, chưa đủ với đụng chạm đơn giản, cơn buồn ngủ của Sophia đều bị anh làm mất, trên xương quai xanh cũng lưu lại vài cái dấu răng bị gặm cắn cùng vết hôn. Cô cũng nóng, mặt lộ vẻ thống khổ, hô hấp dồn dập, Hạ Thiên sợ đến một giây trước còn đang bị dục hỏa đốt cháy, một giây sau giống như trời đông giá rét, cuống quít ngồi dậy, một tay đặt ở trên mạch đập của cô, lại thấy Sophia đã bình tĩnh trở lại, mắt long lanh nhìn anh.
Trong nháy mắt anh hiểu, trầm mặt, "Sophia!"
Sophia lén lút kéo chăn, đắp nửa bên mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, cơ hồ cũng không nhìn anh, thân thể trần truồng, "Đều tại anh."
Anh giận quá hóa cười, tức giận bất bình nằm xuống, còn thân thể trần truồng, một chút cũng không có ý muốn đắp chăn, Sophia đem chăn giúp anh đắp lên, cuồng bại lộ!!!
"Em là người đạo Thiên Chúa." Sophia nhẹ giọng nói.
"Nằm cái rãnh!" Hạ Thiên, "Em theo tín ngưỡng lúc nào? Giáo đồ đạo Thiên Chúa?"
Đạo Thiên Chúa là cấm quan hệ trước hôn nhân.
Sophia sắc mặt vẫn đỏ như cũ, Hạ Thiên một bộ đều là lỗi của cô, cô hẳn là có tín ngưỡng biểu tình làm cho anh rất quấn quýt, o(╯□╰)o.
Ca ca, anh xác định là muốn trách cô sao?
"Em vẫn luôn là đạo Thiên Chúa." Sophia nói, hồi bé cô cùng đi theo mẹ đi nhà thờ.
"Ca ca, anh đang tức giận sao?" Sophia ngoắc ngoắc đầu ngón tay của anh, cẩn thận từng li từng tí, Hạ Thiên bỏ qua cô, "Đừng đến câu anh."
Cô cũng giải thích, anh còn tức cái gì?
Trên sách nói, đàn ông đang bất mãn rất đáng sợ, này có thật không?
"Sau này, đừng giả bộ phát bệnh tim." Hạ Thiên trầm giọng nói, nghiêng thân thể qua, chăm chú nhìn cô, "Đàn ông cùng phụ nữ ý nghĩ không giống nhau, em lần đầu tiên giả vờ, anh tin, lần thứ hai giả vờ, anh dự đoán cũng tin, thế nhưng, em lần thứ ba nếu thật là bệnh phát, anh lại không tin, chẳng phải là hại em, quốc gia anh có một chuyện xưa tên là gọi sói tới, anh không hi vọng có một ngày chính mình phạm vào sai lầm ngu xuẩn như vậy."
Sophia không biết làm gì, chăm chú kéo tay anh, "Ca ca, xin lỗi, em không phải có ý định, anh... Em cũng đã nói không muốn, ai muốn anh cậy mạnh."
Hạ Thiên, "..."
"Được, đều là lỗi của anh được không? Cho nên, tìm thời gian, chúng ta đi đăng ký, dù sao ở nước Mỹ, muốn kết hôn cũng rất đơn giản."