"Em thế nào có tay nghề tốt như vậy?” Tiết Giai Vân nói, "Trù nghệ của chị mười năm như một, một điểm tiến bộ cũng không có."
"Rất đơn giản, nhìn sách dạy nấu ăn là biết ."
"Vì sao chị xem không biết?”
Hạ bảo bối nghiêng đầu cười, "Có lẽ, cấu tạo đầu óc chúng ta không giống nhau?”
Tiết Giai Vân bị thương, bảo bối chị biết em là thiên tài, không cần nhắc nhở như thế.
Hạ Thần Hi cười ha ha.
Tiết Giai Vân thành khách quen Hạ gia, tan tầm thỉnh thoảng cũng sẽ tới ăn chực, có đôi khi quá muộn trực tiếp nương nhờ Hạ gia, cô một mình ở thành phố S dốc sức làm việc, ở cũng không xa, Hạ Thần Hi rất hoan nghênh cô về nhà chơi.
WPL có một khách Nhật Bản đến thành phố S, Tưởng Tuệ phụ trách chiêu đãi.
Linh Mộc tiên sinh thích mỹ nữ, trong sơ yếu lý lịch của Hạ Thần Hi viết cô tinh thông tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức cùng tiếng Nhật, tiếng Trung đẳng là sở trường đặc biệt, Tưởng Tuệ đưa cô cùng Tiết Giai Vân đi xã giao.
Ghế lô đính là một nhà hàng người Nhật Bản mở quán ăn, Hạ Thần Hi ghét nhất người Nhật Bản mở quán ăn, ăn cơm bất tiện.
Lễ nghi quá rườm rà.
Cô bị an bài ở bên người Linh Mộc tiên sinh bên, váy so sánh ngắn, như thế vừa ngồi xuống, đùi lộ ra, mặc dù mặc quần tất, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Hạ tiểu thư, tôi mời cô uống một chén.”Không biết Linh Mộc đã lần thứ mấy mời rượu.
Hạ Thần Hi chống cự không nổi nhiệt tình của ông ta, lại uống một chén.
"Tửu lượng giỏi, không ngờ WPL có thể có kỹ sư xinh đẹp như vậy, tửu lượng lại tốt, tôi thích, tôi thích.” Linh Mộc tiên sinh cười ha ha.
Ông ta rất thấp, hơn bốn mươi tuổi, hói đầu, người Địa Trung Hải, vóc người bậc trung, chính là hình tượng một nhà giàu mới nổi.
"Linh Mộc tiên sinh khen trật rồi." Hạ Thần Hi tận lực không quá cứng ngắc tươi cười.
Tiết Giai Vân có chút lo lắng, ngu ngốc cũng nhìn ra được ý tứ Tưởng Tuệ.
Nếu WPL có thể bắt được hạng mục này, công trạng Tưởng Tuệ năm nay nâng cao một bước, trong công việc sẽ có danh khí, cho nên sờ đầu, đưa Thần Hi theo, chính là vì hợp tác lần này.
Toàn bộ buổi tối, Linh Mộc tiên sinh ý không ở trong lời nói, cô cũng đã nhìn ra.
Tưởng Tuệ cười nói, "Hạ tiểu thư là chi hoa phòng thiết kế chúng tôi, rất tài giỏi.”
"Là, đẹp phi thường, đẹp phi thường."
Trong lòng Hạ Thần Hi cười lạnh, Tưởng Tuệ, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, cô không phản kích, không phải là cô dễ bắt nạt.
Linh Mộc tiên sinh cho tới bây giờ không động thủ động cước ( ý là động chân tay), chỉ là uống rượu, cô nhịn.
Đang khi nói chuyện, Linh Mộc tiên sinh lại mời Hạ Thần Hi rượu, Tiết Giai Vân nhìn nghĩ chặn rượu, ánh mắt Tưởng Tuệ lạnh lẽo, cô cắn răng, dùng tiếng Trung nói, "Tưởng tổng giam, cô đừng quá đáng."
"Xã giao bình thường mà thôi, cô suy nghĩ nhiều.”Tưởng Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười.
Mấy người nói tiếng Nhật, cho nên ở đây không có phiên dịch, Linh Mộc tiên sinh nghe không hiểu các cô nói cái gì, thấy các cô tươi cười, cho rằng nói đùa cái gì.
"Linh Mộc tiên sinh, chuyện hợp tác dự án ..." Tưởng Tuệ thoáng nhắc tới.
"Các phương diện WPL đích thực là rất tốt, điều kiện hợp tác cũng rất tốt, nhất định sẽ mang đến nhiều lợi nhuận.”
Linh Mộc tiên sinh giả vờ trầm ngâm, lại liếc mắt nhìn Hạ Thần Hi một cái.