Con ngươi Đường Bạch Dạ trầm xuống, nghiêm nghị nói, "Thần Hi đã sớm quên mất chuyện trước kia, Tiêu tiên sinh có phần quá cố chấp.”
"Bất kể như thế nào, cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi, hết sức chính xác." Tiêu Tề nhìn về phía Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối xa xa, thả mềm thanh âm, "Nếu không phải năm đó xảy ra ngoài ý muốn, cô ấy bỏ đi, bây giờ, cô ấy đã là thê tử của tôi."
"Con của chúng tôi, cũng nên lớn như vậy."
"Thế sự khó liệu, các người đã từng là vị hôn phu hôn thê, đó cũng là chuyện tám năm trước." Đường Bạch Dạ nói, "Thời gian sẽ không quay lại, để anh một lần nữa có cô ấy, Tiêu Tề, cô ấy bây giờ rất tốt, anh đừng kéo cô ấy vào thế giới của anh.”
Tiêu Tề đạm đạm nhất tiếu, "Thế giới của tôihắcám dơ bẩn, anh có nhiều sạch sẽ sao?"
"Cho nên, tôi sẽ không làm ô nhiễm cô ấy." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, đây là điểm mấu chốt cuối cùng anh đối với Hạ Thần Hi, không dám vượt qua.
Tiêu Tề nói, "Đường, anh sai rồi. Thần Hi cùng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, kề vai chiến đấu nhiều năm, cô nguyên bản thuộc về thế giới của chúng tôi, tám năm này, tính là thời kỳ nghỉ ngơi của cô, cô thủy chung sẽ phải trở về."
Thanh mai trúc mã?
Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi?
Đường Bạch Dạ nghĩ đến thân thủ Hạ Thần Hi, đột nhiên cảm thấy tâm hoảng ý loạn, không dám miệt mài theo đuổi.
Tiêu Tề dựa vào xe, khẽ nói, "Đường, thế giới của chúng tôi, anh chen vào không lọt đâu. Người anh yêu, cũng không phải Thần Hi, anh muốn con của anh, tôi muốn Thần Hi, chúng ta cũng không xung đột."
"Anh biết bé là con tôi?”Anh ta tra được rõ ràng như vậy?
Tin tức này anh cố ý đè xuống, Tiêu Tề vậy mà có thể tra được.
Tiêu Tề nói, "Tính cách của Thần Hi rất sạch sẽ, là cô chủ động nói cho tôi biết ."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Thần Hi là vị hôn thê của tôi, cô ấy phải trở về bên cạnh tôi." Tiêu Tề trầm giọng nói, vô cùng kiên định, "Giữa anh cùng Thần Hi, chỉ là một việc ngoài ý muốn, đứa bé kia, càng là ngoài ý muốn, năm đó, là tôi sơ sẩy, cho nên tôi khoan dung tồn tại ngoài ý muốn này ."
Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Ngoài ý muốn?"
Cái dạng gì ngoài ý muốn, anh lại không nhớ ra được? Anh không muốn biết.
"Tiêu Tề, thế đạo thay đổi, tình cảm cũng thay đổi, Hạ Thần Hi sẽ không trở lại bên cạnh anh." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói, "Anh nói sai một việc, tôi muốn đứa nhỏ, còn Hạ Thần Hi sẽ không rời khỏi đứa nhỏ.”
Ngụ ý, Hạ Thần Hi thuộc về anh.
Tiêu Tề mỉm cười, cũng không vì vậy mà nổi giận, "Nếu anh không yêu cô ấy, cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh."
Này là lá bài của Tiêu Tề.
Môi của anh nhẹ dương, "Thần Hi của tôi, cảm tình rất keo kiệt, nếu người không thể thật tình thực lòng với cô ấy, cô ấy không có khả năng đối với anh động tâm, cho nên, Đường, anh vĩnh viễn cũng sẽ không chiếm được cô ấy, bởi vì tâm anh không thuộc về cô ấy."
Đường Bạch Dạ cũng không tức giận, anh nở một nụ cười rất lịch sự, "Cảm ơn anh đã cho tôi biết, nên làm thế nào để cho cô ấy yêu tôi.”
Tiêu Tề hừ lạnh, ánh mắt hướng Hạ Thần Hi, cô vừa lúc nhìn qua, lại tránh.
...
Tiêu Tề cười, nói, "Chậm, tình yêu của cô ấy, đã đưa hết cho tôi."
Đường Bạch Dạ phong độ nhẹ nhàng, "Tiêu Tề, chuyện tám năm trước, anh có cái gì tốt để mà khoe khoang ? Tám năm, một tòa thành thị cũng có thể xây đến, một quốc gia cũng có thể bị diệt. Cái gì cũng đều thay đổi."
...
Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Đã như vậy, chúng ta liền đợi, anh xem là cô ấy chọn anh, hay là chọn tôi.”
Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn, "Đi thong thả không tiễn."