Ánh mắt Tiêu Tề âmtrầmxẹt qua một tia đau xót, "Em biết rõ, hắn không phải là người em có thể giao phó cả cuộc đời , tại sao em lại ngốc như thế?"
Hạ Thần Hi mỉm cười tự tin ung dung nhìn Tiêu Tề"Tiêu Tề, chỉ sợ tất cả mọi người nói Đường Bạch Dạ không thích hợp với em, tất cả mọi người nói với emĐường Bạch Dạlà hoa hoa công tử không đáng giao phó cả đời bây giờ em cũng sẽ không thay đổi chủ ý."
"Hạnh phúc của em, em có thể nói người ngoàikhông thể nói . Anh không phải là em ,cho nên anh cũng không cócách nào sống thay em, nói với em Đường Bạch Dạ khônghợp với em."
...
Hạ Thần Hi một khi đã quyết định, rất thẳng thắn nhanh nhẹn.
"Tiêu Tề, rất xin lỗi, anh hãy quên emđi."
...
Cô đã không còn là vị hôn thê của anh, tám năm mọi thứđều đã thay đổi.
Tổng thống đã cónhiệm kỳ mới , thế giới cũng thay đổi.
Tiêu Tề chăm chú nắm hộp, trên mặt cực kỳ lãnh ngạnh, không lộ ra một chút đau lòng, thập phần yên lặng, càng như vậy Hạ Thần Hi càngáy náy, cô đã lựa chọn.Đao sắc chặt đay rốichính là không muốn gây cho anh tổn thương quá lớn.
Tiêu Tề hơi nhắm mắt lại.
Thần Hi nói, cô thích Đường Bạch Dạ.
Thần Hi nói, quên cô đi.
Anh làm thế nào để quên ?
"Thần Hi, em dạy anh nên làm như thế nào anh mới có thể quên được em?" Tiêu Tề cay đắng hỏi, "Tám năm qua anh không thể quên được, tám năm sau anh vẫn như cũ không thể quên được."
Hạ Thần Hi không biết trả lời như thế nào, cô lựa chọn im lặng.
"Anh thực sự mộtcơ hội cũng không có?"
"Xin lỗi." Hạ Thần Hi nói, che giấu nội tâm lo lắng cùng thống khổ.
Đoạn hồi ứctốt đẹp này côkhông muốn có quá nhiều bi thương.
“Lúc chúng ta gặp lại, em không yêu Đường BạchDạ, anh cùng hắn ở một điểm khởi đầu vì sao anh lại thua bởi hắn, anh cóchỗ nào không giốngĐường Bạch Dạ ?" Tiêu Tề hỏi.
Anh rốt cuộc thua ở đâu?
"Tình yêu không có bại thắng như anh nói." Hạ Thần Hi nói, nhìn xuống nhữngngọn đèn dầu xa xa , "Tiêu Tề, em thấy anh rấtcó sức quyến rũ, rất chung tình, rất có sự cố gắng của đàn ông , chỉ tiếc, anh tốt như vậy không thuộc về em."
"Trên đời có hàng trăm hàng nghìn người đàn ông tốt, nhưng chỉ có một Đường BạchDạ có thể làm cho em vui mừng, giận hờn."
"Khi anh ấy cùng em lên núi du sơn ngoạn thủy em đã nghĩthời gian có thể dừng lại ở khe núithật tốt. Lúc anh ấy vượt qua tất cả dùng tính mạng của mình để cứu em , em đã nghĩngàn lần mong anh ấy không xảy ra chuyện gì . Lúc anh ấy cõng em xuống núi em đã hi vọng anh ấy có thể cõng em một đời."
Tình cảm này, cô chưa bao giờ nói với Đường Bạch Dạ .
Chỉ là trong lòng đã có lựa chọn.
Cho nên, cô không muốn làm khó dễLâm Lâmbởi vì cô không muốn Đường Bạch Dạkhó xử.Cho nên, cô khuyên anhbuông xuống hận thù với Đường lão , cũng không phải là cô không hận Đường lão chỉ là bởi vì cô muốn Đường Bạch Dạ bỏ qua hận thù màsống vui vẻ đơn giản .
Phần tâm ý này , cô không nói cũng không thể hiện làtâm ý này không tồn tại.
Trong lòng Tiêu Tề đau khổ vạn phần, trên mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh.
Hôm nay Hạ Thần Hi hẹn anh, anh đã biết cô muốn nói gì.
Cô không mở miệng trước nên anh lựa chọn cầu hôn.
Anh biết, có lẽ anh tự chuốc lấy nhục nhã , Thần Hi sẽ không đáp ứng.Nhưng nếu cô nói ra khỏi miệng anh ngay cảcơ hộiđem nhẫn lấy ra cũng không có.
"Thần Hi,em có biết..." Những lời này khiến anh đau lòng hơn.
"Xin lỗi." Hạ Thần Hikhông biết đã nói bao nhiêu lần xin lỗi.
Mỗi một lần xin lỗi, đều là thành tâm thành ý .
Mặc kệ quá khứ thế nào, vị hôn phu tìm đến cô lại yêu người khác ngoài nói xin lỗi cô cũng không biết nên nói cái gì.