Đường Bạch Dạ một tay nắm lấy cô từ chỗ của công trường đi ra.
"Đường tổng. . . . . ."
Công nhân ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra, mà Đường tổng lại cấp bách chạy đến, ai cũng không dám hỏi hay ngăn cản.
"Đường Bạch Dạ, anh muốn làm gì? Sao anh lại tới nơi này?"
Sắc mặt u ám của Đường Bạch Dạ, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra, Hạ Thần Hi có dự cảm không tốt lắm.
Cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra với mình, Đường Bạch Dạ lôi kéo cô như thế này, làm cô có chút sợ hãi.
Công trường ở phía trên có rất nhiều nơi cho công nhân ở lại nghỉ ngơi , nhưng tiện nghi rất sơ sài, ở tầng trệt cũng có vài phòng trống, Đường Bạch Dạ kéo Hạ Thần Hi đến căn phòng trống ở tầng trệt , sau đó mở cửa bước vào đóng sập cửa lại, đẩy cô ngã lên giường.
Khi bị đè xuống giường Hạ Thần Hi không kịp phản ứng. Anh đã bá đạo hôn cô .
Sợ hãi, lúng túng, hoảng hốt. . . . . . là tâm tình của anh lúc này kèm theo chút tuyệt vọng cùng cảm kích. Muốn Hạ Thần Hi trở thành vật sở hữu của mình.
Cô cảm thấy, tất cả hô hấp của mình đều bị anh chiếm lấy.
Hạ Thần Hi , một câu cũng không kịp nói, hít thở cũng trở nên dồn dập. Anh ôm cô rất chặt có muốn tránh ra cũng không thể..
"Ô ô. . . . . ." Cô bị cưỡng hôn, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, vừa nhẹ lại nhỏ, mang theo một ít âm cuối, Đường Bạch Dạ càng thêm kích động, càng mạnh mẽ cướp lấy.
Dọc theo đường đi. Không biết vì sao anh cảm thấy bất an như thế. Khiến anh vô cùng lo lắng. Hạ Thần Hi vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào biết được ?
Cả đời anh chưa bao giờ sợ hãi như thế ?.
Anh cũng không hiểu vì sao lại một mạch chạy đến nơi này? Đến tột cùng là vì cái gì ?.
Anh nhất định phải nắm bắt điều gì ? Xác định cô vẫn bình an vô sự . Không được rời bỏ anh mà đi.?
Chỉ có thể nhờ vào sự thân mật này anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô. Cô thở ra hít vào , sự tức giận của cô.
Hạ Thần Hi bị đầu lưỡi của anh đưa vào miệng luồng lách qua lưỡi của cô hôn càng sâu càng khiến cô phát run, đến nỗi làm đau cô.
Hôn điên cuồng được năm sáu phút , cuối cùng anh cũng dừng lại, thế nhưng Đường Bạch Dạ không buông Hạ Thần Hi ra, anh áp sát vào tráng của cô, để có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Mồ hôi theo đó mà chậm chậm chảy ra ướt cả tay cô.
"Đường Bạch Dạ, anh. . . . . ."Tiếng Hạ Thần Hi có chút khàn khàn, Đường Bạch Dạ không để ý, đem cô đặt ở trên đùi mình, gắt gao ôm chặt lấy.
"Anh sợ . . . . . . em xảy ra chuyện."
Một câu nói nhẹ nhàng, làm dao động trái tim của Hạ Thần Hi.
Cô vô cùng sợ hãi.
Cũng bởi vì một cuộc điện thoại mơ hồ của cô với anh . Vậy mà anh chạy từ thành phố đến nơi này?
Cô mất hai giờ ngồi taxi đến đây, cũng vì cuộc điện thoại của cô , từ lúc nảy cho đến bây giờ khoảng hơn nửa tiếng, vậy mà anh đã có mặt ở này?
Một câu, khiến cô vô cùng rối rắm.
Vì sự nhạy bén của mình, Hạ Thần Hi không nghĩ anh lại nói ra câu nói đó làm cô giật cả mình.
Đường Bạch Dạ, anh như vậy là sao?
" Tôi không sao!" Hạ Thần Hi nói, "Chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, không thương tổn được."
Đường Bạch Dạ chậm rãi buông cô ra, chợt anh nhìn cô, rống to, “Vì sao không gọi điện? Không có việc gì không biết điện thoại cho tôi sao?”
Vừa mới đây vẫn còn dịu dàng, mà giờ đây lên giọng nhìn rất dữ tợn.
Không ngờ lại nhìn thấy tính cách này của anh, "Không thể xem thường ….nhe "
"**!" Bị Đường Bạch Dạ trách cứ, cô thật vô tội.
Trên mặt anh hiện lên ý cười cảm thấy mệt mỏi, nên buông lỏng tay ra.
Bầu không khí có chút mờ ám, mặt Hạ Thần Hi có chút ửng hồng, cảm thấy không được tự nhiên nên quay mặt đi chỗ khác.
Cô không hiểu, anh và cô mỗi khi gặp nhau luôn châm chọc nhau không biết từ lúc nào trở nên . . . . . Mất tự nhiên .
"Anh thật sự lo lắng cho tôi?"
"Ai lo lắng cô chứ , tôi lo lắng cô xảy ra chuyện, bảo bối không có người chăm sóc." Đường Bạch Dạ, lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ lại anh vẫn rùng mình, nhìn Hạ Thần Hi một cái.