"Thật thất lễ!" Đường Bạch Dạ đừng nhìn tôi như thế , " Cùng anh không quan hệ"
Anh nắng mưa thất thường, cô đã sớm lĩnh giáo qua, thật sự lĩnh giáo.
"Ánh mắt anh nhìn tôi như nhìn thù truyền kiếp của mình." Hạ Thần Hi nói.
" Tôi hận một người, có nụ cười rất giống cô!"
Thật nực cười Hạ Thần Hi , nghiền ngẫm nói, " Bộ cô gái này lúc trước giết cả nhà anh sao, rồi sau đó đem anh đi vứt bỏ, nên anh mới hận cô ta như vậy."
"So với những điều đó hận, càng hận!" . Lời nói của anh như tảng băng ngàn năm khiến người ta sợ hãi.
Có thể nói là kẻ thù không đội trời chung. Càng phải khắc sâu.
Nếu như để tôi tìm được cô ta, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.
Năm đó trên người anh nắm rất nhiều sinh mệnh, bởi vì Đường thị rơi vào khủng hoảng, anh chịu biết bao sỉ nhục, anh sẽ ở trên người An Kỳ, toàn bộ đòi lại đến.
Trả lại hết toàn bộ!
Hạ Thần Hi phát hiện ra, Đường Bạch Dạ không phải đang nói giỡn, anh thật sự hận một người.
Tại sao có cảm giác lạnh đến như vậy, cô cảm giác trong lòng mình cũng đang lạnh.
Không biết tại sao có một cảm giác lạnh cả sống lưng như thế này !.
Hạ Thần Hi cố bình tĩnh lại, xóa đi những ý nghĩ kỳ quái ấy, tập trung vào công việc của mình.
Đường Bạch Dạ vẫn đi bên cạnh cô, đôi lúc hỏi cô một số vấn đề, Hạ Thần Hi nói, " Anh tại sao lại hỏi những vấn đề dành cho kiến trúc sư? Chẳng phải công ty anh có rất nhiều kiến trúc sư sao."
" Tại tôi thích, không mượn cô xen vào."
Đường Bạch Dạ hừ một tiếng, làm sao có thể nói cho cô biết nguyên nhân chứ.
Vì cô là kiến trúc sư chuyên thiết kế công trình, anh lại hoàn toàn không biết gì cả, anh đương nhiên muốn tìm hiểu một chút về nó rồi.
Phải biết một chút, như vậy mới có thể cùng cô trò chuyện bù đắp thêm cảm tình .
Hạ Thần Hi thích , anh cũng sẽ tham gia cùng.
Đây là một loại cảm giác chưa bao giờ có.
Cô sẽ không biết.
Chính anh cũng không hiểu vì sao.
Triệu Phong đã trúng một côn của Đường Bạch Dạ, không thể không đi bệnh viện kiểm tra, trên bụng có một vết bầm tím thật to, thoạt nhìn rất kinh khủng. Nhìn Triệu phong bị thương, mẹ của cậu ta rất giận muốn tố cáo Đường Bạch Dạ.
Thật không ngờ bác sĩ đi ra nói với cậu ta, chỉ là vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại.
Vừa rồi ở công trường Đường Bạch Dạ, biết lựa chọn nơi thích hợp.
Giáo huấn Triệu Phong một chút, sẽ không rước lấy phiền toái.
Mẹ của Triệu Phong tức giận điện thoại kể cho Tưởng Tuệ nghe, trách mắng Đường Bạch Dạ, Tưởng Tuệ nói, "Bác, trước đừng nóng giận, con sẽ qua đó xem coi anh như thế nào."
Tưởng tuệ đem buổi công tác dời lại hôm sau liền đi bệnh viện xem Triệu Phong thế nào.
Mẹ Triệu Phong rất tức giận, Tưởng Tuệ chỉ có thể an ủi bà, nói cho bà yên tâm mà về trước, sau đó mới đưa Triệu Phong trở về.
Chỉ là vết thương nhẹ, Tưởng Tuệ cùng Triệu Phong đến một quán cà phê.
"Sao lại thế này?"
Triệu Phong nói, "Đường Bạch Dạ thật sự quá đáng, chỉ có lấy mấy chục vạn, có cần ra tay nặng như thế này không, tôi muốn biết là ai nói, làm sao anh ta biết mà đến đó."
"Mẹ nó, anh ta đánh thật mạnh tay."
Tưởng Tuệ trừng mắt liếc anh mộtcái, " Bộ anh thiếu tiền sao mấy chục vạn cũng đi lấy? Người ta bỏ công sức ra làm phải được trả công xứng đáng!"
Triệu Phong cười , "Tiểu Tuệ, cha gần đây không cho anh tiền, nên anh mới lấy chút tiền đó, em cũng biết quen bạn gái mà không có tiền họ sẽ khinh thường anh."
Thật sự là vô liêm sỉ!
Tưởng Tuệ, không biết nên nói gì, "Anh đem tiền này trả lại cho họ đi, anh cần tiền thì, gặp bác mà xin, bác thương anh như vậy mà, nhất định sẽ cho anh, cần gì phải lấy những đồng tiền này, thật xui xẻo."
"Anh biết rồi, anh biết rồi."
Tưởng Tuệ nhíu mày, đột nhiên nói, "Đợi chút, Đường Bạch Dạ như thế nào lại tới công trường ?"
Triệu Phong ngẫm nghĩ, Đường Bạch Dạ người không nể tình. Làm tôi mất mặt trước mọi người như thế, giờ đừng trách tôi vô tình.
Triệu Phong nói, "Em còn nhớ cô gái hay bám theo Đường Bạch Dạ không?"
Tưởng Tuệ gật đầu, Triệu Phong nói, "Hạ thần Hi thật sự là mạng lớn, một khối đá lớn rơi từ tầng 30 xuống, anh thấy rơi ngay cô ta, đột nhiên có người thấy nên nhắc nhở cô ta, tránh thoát được kiếp nạn ."