Meo meo ở một bên ngao ô một tiếng, Hạ Thần Hi cười, nhớ tới muốn chuẩn bị thức ăn cho meo meo, Hạ Thần Hi lại lái xe tìm cửa hàng thú nuôi, đi qua mấy con phố cuối cùng cũng tìm được cửa hàng thú nuôi ở một góc nhỏ.
Hạ Thần Hi mua thức ăn cho meo meo.
Lại đi mua thêm một ít đồ Hạ Thần Hi không ngờ sẽ gặp phải Tiêu Tề cùng Hắc quả phụ ở phía trước cửa hàng nhỏ, hai người giống như cố ý chờ cô, Hạ Thần Hi cũng không thích hắc quả phụ, cảm tình với hắc quả phụ một chút cũng không tốt.
Lần trước hắc quả phụ nói với cô chuyện của Hạ Thanh, đó là sự thật nhưng lừa cô đến thủ đô nước A mới là mục đích của hắc quả phụ, người này tâm kế quá sâu, lại có một chút quan hệ mờ ám cùng Lâm Lâm, trong lòng Hạ Thần Hi rất phản cảm với hắc quả phụ.
Qua đó, Hạ Thần Hi thấy Tiêu Tề đều cảm thấy có chút không thoải mái.
"Thần Hi, thật khéo, em mua cái gì?" Tiêu Tề cười hỏi, hắc quả phụ bên cạnh hắn anh ta lui lại vài bước, không nghe bọn họ nói chuyện.
Hạ Thần Hi nói: "Mua một ít thức ăn cho meo meo, tôi nghĩ anh đã trở về Pháp rồi, còn chưa đi sao?"
"Anh đang đợi một người, đợi cô ấy tới, anh sẽ đi."
Tiêu Tề nói, ngụ ý sâu xa, ý tứ có vài phần bí hiểm, Hạ Thần Hi trong lòng bồn chồn, Tiêu Tề còn muốn đợi ai?
Hạ Thần Hi không muốn nói chuyện cùng Tiêu Tề, chỉ muốn mau chóng trở lại khách sạn sớm, trở lại với Đường Bạch Dạ.
Meo meo Trong ngực cô ngao ô một tiếng, nhảy xuống ánh mắt nhìn Tiêu Tề, Hạ Thần Hi cúi đầu nhìn meo meo liếc mắt một cái nói với Tiêu Tề, "Tôi thấy anh còn có chuyện, tôi không làm phiền."
Tiêu Tề mỉm cười, lúc Hạ Thần Hi đi qua bên cạnh Tiêu Tề, Tiêu Tề nắm lấy cánh tay, Hạ Thần Hi quay đầu nhìn Tiêu Tề, "Buông tay."
Tiêu Tề nói, "Thần Hi, em biết anh đang đợi ai."
"Tôi là không thể nào đi theo anh." Hạ Thần Hi trầm giọng nói, "Tiêu Tề, anh lúc nào mới có thể thấy rõ ràng, tôi không còn là Thần Hi của anh, duyên phận chúng ta sớm đã kết thúc ở tám năm trước."
"Anh nếu khăng khăng không muốn buông đoạn cảm tình này, tôi cũng không thể tránh được, dù sao cũng là chuyện của anh, thế nhưng, trong lòng tôi đã có người khác xin anh đừng làm phiền tôi nữa, được không?"
Những lời này, Hạ Thần Hi đã không phải là lần đầu tiên nói với Tiêu Tề, mỗi lần đều nói chắc chắn như vậy, mỗi lần đều nói rõ ràng như vậy nhưng Tiêu Tề không muốn nghe lại không muốn buông tay.
Trong mắt Tiêu Tề xẹt qua một tia đau xót, Hạ Thần Hi đang muốn giãy tay Tiêu Tề, đột nhiên trông thấy hắc quả phụ ngẩng đầu tay cầm kim tiêm hướng tới cô, Hạ Thần Hi hoảng sợ muốn tránh né.
Hắc quả phụ đã tiêm thuốc mê trên cổ Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi đột nhiên mất đi tất cả sức lực, không thể tin nhìn Tiêu Tề, ngã ở trong ngực Tiêu Tề.
"Tiêu Tề, Anh..."
Tiêu Tề ôm hông của Hạ Thần Hi, trong mắt tất cả đều là thương tiếc, "Thần Hi, anh không muốn đối với em như vậy, xin em tha thứ cho anh. Thế nhưng, anh sẽ không để em rời khỏi anh, vĩnh viễn sẽ không, em chết tâm đi."
Hạ Thần Hi hoàn toàn mất đi tri giác, meo meo đi lên kêu ngao ô một tiếng, đột nhiên còn muốn chạy, Tiêu Tề chợt quát chói tai, "Meo meo, mày không đi cùng chủ nhân của mày, mày muốn đi đâu?"
Này vật nhỏ, đã hoàn toàn làm phản.
Không nên nói làm phản, meo meo vốn là của Hạ Thần Hi, luôn ở bên cạnh cô, meo meo rất nghe lời, nói gì nghe nấy, nhưng meo meo dù sao cũng là bảo bối của Hạ Thần Hi, đương nhiên phải cứu cô, meo meo nhất định muốn đi tìm Đường Bạch Dạ tới cứu.
Nhưng Tiêu Tề sao có thể để meo meo đi tìm Đường Bạch Dạ.