Hạ Thần Hi mắt lé Đường Bạch Dạ, lời như thế anh cũng nói ra, em khinh bỉ anh.
Thời gian đến tòa thành, đã là nửa đêm.
Kỳ thực, ốc đảo nhìn tinh quang cũng rất mỹ lệ, chỉ là không có gần như vậy mà thôi, kỳ thực, cũng rất mỹ lệ.
Ốc đảo rất yên tĩnh, không có một điểm tiếng động.
Cái gì sinh ý cũng không có.
Ban đêm chính là như vậy, chỉ có tiếng của cát.
Mọi người đều rất mệt mỏi, bị thương, hoảng sợ, còn có rất nhiều chuyện muốn làm, mọi người đều tính toán đi nghỉ ngơi, đột nhiên, Tiêu Tề nói, "Đường Bạch Dạ, anh đã giấu giếm thân phận được lâu như vậy, có phải nên lộ diện rồi hay không?"
Đường Bạch Dạ dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Tiêu Tề.
Tiêu Tề thần sắc rất lạnh, như hàn băng.
Trong lòng Hạ Thần Hi, như phóng một tảng đá, lập tức ngăn chặn.
Như Đường Bạch Dạ nói, Tiêu Tề đã nhìn ra, biết anh là Đường Bạch Dạ.
"Tôi đã sớm đoán được, anh sẽ nghĩ tới là tôi, chỉ có tôi, mới có thể liều mạng cứu Hạ Thần Hi như vậy." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, đem Thần Hi kéo đến bên cạnh mình, ôm vào trong ngực. Hắc quả phụ trầm giận chỉ vào anh, "Vô liêm sỉ, anh là thế nào trà trộn vào chúng tôi?"
"Cùng các người không liên quan, chỉ có thể nói, các người lỗ thủng nhiều lắm, cũng không phải thiên y vô phùng." Đường Bạch Dạ cao ngạo nói, dưới ánh trăng, tư thái của anh rất cuồng ngạo, một chút cũng không đem bọn họ để vào mắt.
Hắc quả phụ đối với Đường Bạch Dạ rất hận ý, đã rất trường cửu, thời gian trước đây ở thành phố S, cô đã muốn giết Đường Bạch Dạ, vì Tiêu Tề dọn sạch chướng ngại, bây giờ, cô càng muốn giết Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ cùng Phương Đông liên thủ, cướp đoạt tất cả của Tiêu Tề, thân là thuộc hạ của Tiêu Tề, lại yêu Tiêu Tề, hắc quả phụ vô cùng tức giận, chỉ nghĩ chính tay đâm Đường Bạch Dạ, vì mình, vì Hỏa Vân, vì Tiêu Tề trút giận.
Huống chi,Đường Bạch Dạ đang ở ốc đảo, là địa bàn của bọn họ, muốn giết Đường Bạch Dạ, dễ như trở bàn tay.
Hắc quả phụ giơ súng, đối Đường Bạch Dạ, "Tôi muốn giết anh."
"Dừng tay!" Hắc quả phụ vừa muốn bóp cò, Tiêu Tề cản lại, đem súng của hắc quả phụ ngăn lại, trầm giọng nói, "Không có mệnh lệnh của tôi, không được lộn xộn."
Hắc quả phụ tức giận bất bình, Đường Bạch Dạ cười lạnh, Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề, phi thường yên lặng.
Tiêu Tề cũng đoán được, Đường Bạch Dạ đã trà trộn vào khi nào.
Vào một lần ra vào, chỉ có một lần kia.
Tiêu Tề cũng nghĩ đến Sophie, nhất định là có người truyền lời, Đường Bạch Dạ ôm cây đợi thỏ, sau đó chui đến, nếu không, sao lại dễ dàng như vậy.
Tiêu Tề nói, "Không ngờ, chúng ta nhanh như vậy liền gặp mặt, Đường Bạch Dạ, anh thật giỏi."
"Đa tạ đã khen." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tôi cũng không ngờ, chúng ta lại một lần nữa gặp mặt dưới tình huống như vậy, Tiêu Tề, anh đã chế trụ Thần Hi một khoảng thời gian, cũng nên thả người, nam nhân thân đội trời chân đạp đất, cử chỉ của anh, thật sự làm cho tôi xem thường."
Quá hèn hạ.
Tiêu Tề lạnh lùng cười, "Anh lại cao hơn tôi đến chỗ nào đi? Ai cũng có tư cách khinh bỉ tôi, nhưng anh không có."
Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Anh thật là không thay đổi, buồn cười."
Tiêu Tề nói, "Anh ở trên địa bàn của tôi, nói năng lỗ mãng, anh không sợ tôi giết anh sao?"
"Có bản lĩnh, anh hãy để hắc quả phụ nổ súng, đừng uy hiếp tôi, tôi sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng." Đường Bạch Dạ trả lời càng cao ngạo.
"Lời nói của tôi, cô không nghe thấy sao?" Tiêu Tề trầm giọng hỏi, hắc quả phụ tức giận bất bình, lại không nói cái gì, chỉ là giận nhìn Đường Bạch Dạ, hận không thể đem Đường Bạch Dạh thiên đao vạn quả.
Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề, buông tay đi, bây giờ buông tay, chúng ta trên mặt đều tốt nhìn, hà tất khiến cho mọi người đều không thể vãn hồi, lần này tôi cùng anh đi nhìn tinh quang, Đường Bạch Dạ biết, anh ấy cũng không phản đối, anh cũng không ngờ đi?"